Danh Môn

Chương 414: Một Chiêu Tuyệt Kỹ





Vô Trần hai tay đang cầm phất trần, lúc này đang ngồi xếp bằng ở trên đỉnh Ngọc Tiêu phong, bản thân nàng cũng không rõ vì sao lại đến Ngọc Tiêu phong tĩnh tư. Nàng chỉ cảm thấy, gần đây đã mấy lần lên Ngọc Tiêu phong, hình như đều có quan hệ tới Sở Phong.

Lần đầu tiên, là ở Tiên Nhân độ, Sở Phong bị đánh rơi xuống Hán Thủy, sinh tử chưa biết, mình đã lên Ngọc Tiêu phong, ngồi xếp bằng hết ba ngày.

Lần thứ hai, là ở Mạc Cao Quật, mình bức Diệu Ngọc đâm Sở Phong một kiếm xuyên ngực, mình lại lên Ngọc Tiêu phong. Lần đó, mình đã ngồi hết bảy ngày bảy đêm mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Lần này, cũng có chút quan hệ với Sở Phong. Sở Phong đột nhiên xông lên Nga Mi mắng mình, thậm chí trộm xông lên Xá Thân nhai lén gặp Diệu Ngọc, không ngờ mình cũng bỏ qua cho hắn, điều này làm cho nàng rất giật mình. Sở Phong đối với Nga Mi có ân, đây có thể xem như lý do, nhưng nàng biết, đây không phải là lý do chủ yếu. Cho nên nàng giật mình, thậm chí bất an, sợ hãi.

Cho nên nàng muốn lên Ngọc Tiêu phong, đã tĩnh tọa hết một ngày rồi, nàng muốn nghĩ cách xóa đi hình bóng Sở Phong trong đầu, nhưng càng xóa lại càng rõ ràng.

Trong đầu nàng lại hiện lên màn 10 năm trước, tiểu khất cái trong cơn gió lạnh co ro ở góc tường, nửa chiếc bánh màn thầu, nỗi khuất nhục đó, ánh mắt chua xót khổ sở, sau đó rất tự nhiên, nàng lại nghĩ tới ở trên tửu lâu tại Tương Dương, khi ánh mắt đầu tiên thấy được Sở Phong, tim mình lại khó hiểu nhảy lên một cái.

Đêm nay ánh trăng thật sáng tỏ, gió mát rười rượi, xung quanh vắng lặng. Càng tĩnh lặng, lòng nàng lại khó mà bình tĩnh, nàng bỗng nhiên đặt ngang phất trần lên đầu gối, chắp hai tay hơi đặt trước ngực, ngón cái, ngón giữa, ngón áp út hai tay đều tự mở ra, như đóa hoa sen đang nở.

Nàng quyết định tiến nhập thiền định, chỉ có tiến nhập thiền định, nàng mới có thể vô ngã vô tha, tất cả không minh. Trên mặt nàng từ từ hiện lên một tầng từ nhẫn yên ả, mang theo vẻ đẹp trang nghiêm thánh khiết tuyệt mỹ.

Đúng lúc này, có hơn mười bóng người đột nhiên xông lên đỉnh núi, chính là nhóm đệ tử ký danh Thanh Thành ở Tam Hư quan, kẻ dẫn đầu chính là chủ trì đạo quan Huyền Thông đã uống cho mặt mày đỏ lừ.

Vô Trần thất kinh, thế nào cũng không ngờ được họ dám xông lên Ngọc Tiêu phong, hiện tại nàng mới vừa tiến vào cảnh giới nửa thiền định, toàn thân không thể động, chỉ miệng còn có thể nói được.

Nàng bắt đầu hối hận không nên khinh suất nhập thiền như vậy, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, quát lên:
- To gan! Các ngươi dám tự tiện xông lên Ngọc Tiêu phong!

Những người này vừa bị Vô Trần quát cho thì lập tức chột dạ. Vô Trần thân là chưởng môn Nga Mi, một cây phất trần có tiếng thiên hạ, vả lại lạnh lùng, ghét ác như thù, hoặc không ra tay, vừa ra tay không chút lưu tình, có vài người đã xoay người muốn trở về rồi.

Nhưng Huyền Thông lại có chút căn cơ võ công, nghe ra tiếng quát của Vô Trần tuy lớn, nhưng không lộ hùng hậu. Thì ra Vô Trần đang ở cảnh giới nửa thiền định, vô pháp vận khí.

Huyền Thông bèn bạo gan tiến lên một bước:
- Chúng tôi không biết chưởng môn đang tĩnh tu ở đây, thứ tội! Thứ tội!

Vô Trần quát lên:
- Còn không đi!

Huyền Thông thấy Vô Trần không ngờ không xuất thủ, lại bạo gan đi lên một bước, khom người nói:
- Vừa rồi ánh trăng hơi tối, chúng tôi đã tưởng lầm Ngọc Tiêu phong là Phục Ngưu phong, cầu chưởng môn thứ lỗi!

Lầm Ngọc Tiêu phong là Phục Ngưu phong, rõ ràng là có ý thử.

Vô Trần mở hai mắt, hai đạo hàn quang đảo qua. Huyền Thông không tự chủ được sợ hãi lui một bước, rồi lại thấy Vô Trần không có thêm động tác gì, trong lòng đã sáng tỏ, khóe miệng y không khỏi nở nụ cười giảo hoạt, lại lớn mật tiến lên trước hai bước, nheo mắt nhìn Vô Trần.

Những người khác cũng phát hiện ra Vô Trần khác thường, họ đều lên vây quanh, cả đám nhìn Vô Trần, hai mắt tỏa sáng.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên người Vô Trần, thực sự là phong hoa tuyệt đại, khi chiếu lên gương mặt tuyệt mỹ mà lạnh lùng, quả thực khiến người nghẹt thở. Ánh mắt của đám đệ tử Thanh Thành bắt đầu trở nên hưng phấn, thậm chí phấn khởi, tim đang đập nhanh hơn.

Huyền Thông chậm rãi nói:
- Vì sao đêm khuya chưởng môn còn chưa xuống núi? Chẳng lẽ chưởng môn biết chúng tôi muốn lên đây sao?

Vô Trần vẫn mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại thầm nôn nóng. Nàng biết Huyền Thông nhất định là đã nhìn ra mình đang tiến vào thiền định, bằng không tuyệt không dám nói năng càn rỡ như vậy. Hiện tại nàng không thể triệt công, một khi triệt công, lập tức tẩu hỏa nhập ma, hình đồng phế nhân; càng không thể hoàn toàn tiến vào thiền định, bởi vì khi hoàn toàn tiến vào thiền định, chẳng khác nào như mặc cho người bài bố, thật sự tiến thối lưỡng nan. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Huyền Thông thấy Vô Trần không lên tiếng, lại thử đi lên một bước, cười khà khà nói:
- Chưởng môn không nói một lời, chẳng lẽ có cái gì không ổn? Nếu như cần tiểu nhân hỗ trợ, tiểu nhân nguyện cống hiến thân này? - Giọng điệu đã hoàn toàn cợt nhả.

Ánh mắt của những tên khác cũng không kiêng nể gì cả quét tới quét lui trên người Vô Trần, mang theo nụ cười dâm tà.

Huyền Thông lại tiến lên một bước, cách Vô Trần chưa tới một trượng, cười dâm nói:
- Chưởng môn không trả lời, tiểu nhân sẽ cả gan làm càn kiểm tra cho chưởng môn cái nhỉ?

Hai tay y từ từ duỗi tới Vô Trần. Vô Trần mắt mở trừng trừng nhìn hai tay Huyền Thông duỗi tới, vừa kinh vừa sợ vừa hận, nàng đương nhiên biết Huyền Thông muốn làm gì, nàng tình nguyện chết ngay lập tức, nhưng lại không thể động đậy được.

Đúng lúc này, một bóng người giống như một đạo lưu quang bắn vào, thoáng chốc che ở trước người Vô Trần, duỗi hai tay, tiếng "răng rắc" vang lên. Nương theo một tiếng hét thảm của Huyền Thông, hai cánh tay của y đã bị bẻ gẫy, đau đớn ngã lăn ra đất.

- Ai? - Đám đệ tử Thanh Thành kinh hãi lui liền vài bước.

Dưới ánh trăng, chỉ thấy người ngăn cản trước người Vô Trần là một thiếu niên lam sam, lưng đeo Cổ trường kiếm, trên mặt có vết chỉ ngân nhàn nhạt, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên.

- Ngươi là... Sở Phong! - Có người đã nhận ra.

Sở Phong lạnh lùng nhìn chúng, không lên tiếng.

Có người không biết sống chết nói:
- Ta tưởng là ai, thì ra là tên ác tặc diệt môn! Nghe nói các hạ và Nga Mi Diệu Ngọc có phần không bình thường, không ngờ ngay cả chưởng môn Nga Mi và các hạ cũng vậy. Thảo nào đêm khuya chưởng môn lại đến đây, thì ra là lén hẹn hò với các hạ!

Mặt Vô Trần biến sắc.

Ánh mắt Sở Phong lạnh lùng.

- Hừ! Để xem ngươi có phải là ba đầu sáu tay hay không, chúng ta cùng xông lên!

Đám đệ tử Thanh Thanh không biết sống chết "choeng choeng" rút đao rút kiếm nhào tới Sở Phong. Sở Phong cười lạnh lùng, thân hình chớp động liên tục, chỉ nghe thấy tiếng "răng rắc răng rắc" liên tọi, hơn mười tên đệ tử Thanh Thành không ai may mắn còn hai tay lành lặn mà không gãy, ngã rủ ra đất, tiếng kêu khóc thảm thiết.

Sở Phong lạnh lùng nhìn chúng, rút ra trường kiếm, kiếm phong băng lãnh ánh qua mỗi một tên đệ tử Thanh Thành, ửng lên từng tia sát khí. Đám đệ tử Thanh Thành muốn vỡ cả tim mật, quỳ trên mặt đất liều mạng cầu xin.

Sở Phong lạnh lùng nói:
- Mỗi người rập đầu ba mươi cái với chưởng môn Nga Mi, ít một cái hoặc là rập không kêu thì để cái đầu lại!

Nói xong kiếm quang lóe lên, "cheng", một tảng đá lớn bên cạnh bị chém làm hai, mặt cắt trơn nhẵn như gương.

Những người đó hít một hơi khí lạnh, cuống quít quay về Vô Trần rập đầu "thịch thịch thịch thịch", đã đủ ba mươi cái, đầu rơi máu chảy nhưng còn không dám dừng lại.

- Cút!

Sở Phong quát lạnh một tiếng, đám đệ tử Thanh Thành chỉ hận cha mẹ sinh thiếu hai cái chân, như chuột chạy xuống núi.

Sở Phong xoay người hỏi:
- Vô Trần, có phải cô có gì không ổn hả?

Hai mắt Vô Trần lóe lên, Sở Phong liền nói:
- Cô đừng hiểu lầm, tôi cũng không nói kiểm tra cho cô.

- Ngươi ở đây lâu rồi? - Vô Trần hỏi.

- Vừa lúc thấy được họ đi lên! - Sở Phong đáp.

- Vậy vì sao giờ mới ra tay! - Nét giận dữ hiện rõ trên mặt Vô Trần.

Sở Phong nói:
- Sao tôi biết có phải là cô cố lộng huyền hư hay không? Vạn nhất cô không thích tôi nhúng tay vào, lại đòi đánh đòi giết. Tôi đâu có nhiều mạng như vậy để cho cô giết?

Vô Trần không lên tiếng.

Sở Phong lại nói:
- Cô có bị nặng lắm không, có bị tẩu hỏa nhập ma không? Có cần tôi hỗ trợ không...

Vô Trần mở bừng hai mắt, Sở Phong phải nuốt lời còn lại vào bụng.

- Ngươi đi đi! - Vô Trần quát lên.

Sở Phong phát bực, lạnh lùng nói:
- Vô Trần, cô đừng có mà hung dữ thế, tốt xấu gì tôi lại cứu cô một lần. Hiện tại cô động đậy không được, cũng đừng chọc giận tôi!

- Ngươi dám!

- Tôi có gì không dám? Có muốn xem thử không?

Sở Phong nhìn thẳng Vô Trần, Vô Trần cũng nhìn thẳng hắn. Hai người cứ giằng co không nói tiếng nào như vậy.

Gió núi khẽ thổi qua, từng sợi trần ti bị thổi phất phơ, cũng làm bộ thanh sam của Sở Phong bay bay. Xung quanh chỉ có tiếng chít chít của côn trùng, tĩnh lặng đến nỗi thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.

Một hồi lâu, Sở Phong chợt thở ra một hơi, xoay người nói:
- Hừ! Chưa thấy ai cứu người còn bị người ghét!

Đang muốn bước đi thì Vô Trần đột nhiên nói:
- Chờ đã!

- Gì đây, không phải là cô bảo tôi đi sao? - Sở Phong dừng chân.

Khóe miệng Vô Trần giật giật:
- Ta muốn lập tức hoàn toàn nhập định, ngươi hộ pháp cho ta!

Sở Phong xoay người nhìn nàng, ngạc nhiên nói:
- Cô bảo tôi hộ pháp cho cô? Cô không sợ tôi sẽ...
Ánh mắt Vô Trần lạnh đi, Sở Phong liền nói:
- Được! Hộ pháp thì hộ pháp! Thế cần bao lâu?

- Một nén nhang!

Vô Trần nói xong liền nhắm mắt lại. Sở Phong vội la lên:
- Này! Tôi còn chưa đốt nhang mà?

Vô Trần vừa bực mình vừa buồn cười, cũng mặc kệ hắn kêu la, từ từ nhập định.

Rất khó hiểu. Khi ở cạnh Sở Phong, nàng lại cảm thấy rất an tâm.

Một nén nhang rất nhanh trôi qua, Vô Trần khi hoàn toàn tiến vào thiền định rất yên tĩnh an tường, tỏa ra vẻ đẹp không gì sánh bằng. Dáng người thuỳ mị, gương mặt tuyệt mỹ, làn da mượt mà không tì vết. Sở Phong thấy như si như say. Hắn cúi đầu xuống, gần như dán mũi vào, nhìn mỗi một tấc da thịt trên gương mặt Vô Trần.

Vô Trần chưa tới 20 đã chấp chưởng Nga Mi, đã gần 10 năm, nghĩ đến đã gần 30 tuổi, nhưng da thịt nàng vẫn mịn màng như thiếu nữ thanh xuân 18, tản ra nét băng lãnh như băng sương, trong băng lãnh lại thẩm thấu mùi thơm nhàn nhạt, là hương lạnh.

Vô Trần thật rất đẹp, đáng tiếc chưa bao giờ cười, nếu như nàng cười một cái, thiên địa cũng phải bị chông chênh.

Sở Phong đang nghĩ ngợi thì Vô Trần nhẹ nhàng mở mắt ra. Nàng bỗng thấy Sở Phong đang dán chóp mũi vào mà nhìn mình thì không khỏi phân trần, cầm lấy phất trần vung lên, "bồng", Sở Phong bị cuốn bay ra xa mấy trượng, "thịch" ngã mạnh xuống đất.

Vô Trần hơi hoảng, phi thân ra xem. Chỉ thấy mặt Sở Phong cắt không ra máu, bất động nằm trên mặt đất, mắt thì mở to hau háu.

- Ngươi không sao chứ? - Nàng hỏi.

- Không sao! Chỉ sắp gặp diêm vương gia mà thôi. - Sở Phong thản nhiên nhiên đáp lời, cũng không biết là thật hay giả

Vô Trần ngẩn người, vừa rồi mình xuất thủ tuy mạnh, nhưng tới cùng đã dùng nhu kình, không có khả năng làm hắn bị thương. Nàng cúi người xuống, đặt ba ngón tay lên cổ tay Sở Phong. Mạch đập như thường, cũng không có gì không ổn.

Sở Phong cảm thấy ngón tay Vô Trần thật mềm mại, đặt lên tay mình có cảm giác rất thoải mái, nhịn không được cười ra tiếng. Hai mắt Vô Trần lóe lên lãnh quang, đột nhiên bắn ngón tay lên uyển mạch Sở Phong, Sở Phong đau quá hét "oa" rồi giật bắn lên không trung, nào có việc gì.

- Sớm biết là cô sẽ lấy oán trả ơn mà! - Sở Phong trở xuống đất, trừng mắt với Vô Trần.

Vô Trần lạnh lùng hỏi:
- Sao ngươi lại đến Thiên Đài sơn?

- Tôi biết cô gặp nạn nên đặc biệt tới để cứu cô!

- Nói bậy!

- Đúng vậy! Đương nhiên là nói bậy! Cô ba lần bốn lượt muốn giết tôi, cô gặp nạn, đương nhiên tôi phải vỗ tay chúc mừng, sao lại đêm khuya thế này đến đây cứu giúp?

Vô Trần hừ lạnh một tiếng, không đáp lời.

Sở Phong lại nói:
- Vô Trần, sao cô có thể tùy tiện thiền định, ở đây là Thiên Đài sơn, không phải là Nga Mi sơn của cô!

- Việc của ta không cần ngươi quản! - Vô Trần xoay người bước đi.

- Chờ đã!

Sở Phong vội vàng lách người ngăn cản. Vô Trần lạnh mặt nhìn hắn. Sở Phong cười nói:
- Vô Trần, kỳ thực cô cũng có thể nói tuyệt sắc thiên hạ, vì sao cứ ôm cái mặt lạnh lùng? Cái gọi là một nụ cười, trẻ mười năm. Huống hồ tuổi tác của cô cũng không còn nhỏ...

- Sở Phong! - Vô Trần lạnh lùng quát: - Đừng tưởng rằng ngươi đã cứu ta thì có thể hồ ngôn loạn ngữ. Ngươi còn nói không lựa lời thì đừng trách phất trần của ta vô tình!

Sở Phong cười hì hì nói:
- Hình như chưa bao giờ cô đối với tôi có tình?

- Ngươi...

Hai mắt Vô Trần lóe lên hàn quang, phất trần giương lên, thoáng chốc quấn lấy Sở Phong cổ họng. Sở Phong cũng không giãy dụa:
- Tôi nói không sai, cô sẽ lấy oán trả ơn!

- Hừ!

Vô Trần thu lại phất trần, xoay người đang muốn tung người đi thì Sở Phong lại lách người ngăn cản:
- Vô Trần, tôi có việc muốn hỏi cô!

- Chuyện gì?

- Có phải cô biết bí mật của cha mẹ tôi?

Vô Trần giật mình. Nàng không trả lời, nhưng thần sắc đã có chút biến hóa. Sở Phong càng thêm khẳng định nàng biết chút gì, lại vội vàng hỏi:
- Có phải cô biết cái gì không, cô nói mau?

Vô Trần nói:
- Phụ thân ngươi là Tinh Ma Chủ, việc khác thì không thể trả lời!
Nàng xoay người bước đi. Sở Phong lướt tới ngăn cản, kích động nói:
- Nhất định cô biết chút gì, vì sao không chịu nói cho tôi biết? Tam đại phái các người rốt cuộc có bí mật gì không thể cho ai biết?

Vô Trần phi thân lướt thẳng qua bên người Sở Phong. Sở Phong đâu đồng ý buông tha, phi thân đuổi theo. Vô Trần chỉ chớp mắt đã xuống dưới Thiên Đài sơn, lao thẳng về hướng Nga Mi. Sở Phong cũng như một đạo lưu quang đuổi theo sát.

Hai người truy đuổi giữa sơn lâm bao la, nhưng bất kể Sở Phong ra sức thế nào, Vô Trần thủy chung cách hắn không xa không gần, chỉ nhìn không thể đến.

Bản thân Vô Trần cũng có chút mờ mịt, án theo tu vi của nàng, muốn thoát khỏi Sở Phong thì rất dễ, nhưng hình như mình đang lơ đãng mặc cho hắn theo.

Thiên Đài sơn cách Nga Mi không tới trăm dặm, hai người truy đuổi hết đoạn này tới đoạn khác, bất tri bất giác đã tới một khu rừng cây dưới chân Nga Mi sơn.

Vô Trần vừa lướt vào, nàng bỗng cảm thấy không ổn. Khu rừng này rất rậm rạp, nhưng lại tĩnh lặng như chết, ngay cả tiếng côn trùng cũng không có, không hề có sinh khí, khắp rừng cây chỉ có tĩnh mịch, còn tràn ngập khí tức âm trầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.