Danh Môn Tiểu Điềm Điềm: Lão Công Lóe Hôn Thật Không Xấu Hổ

Chương 32: Lập kế hoạch




Ba mươi vạn Ma Khôi võ giả khí thế cùng chung một nhịp thở, những nơi đi qua đại địa sụp đổ, kiến trúc nổ tung, không gian run rẩy, từng bước một đi vào Phủ Thành Chủ phạm vi.

Vương Bá Ngưu không có ý định xuất thủ, bởi vì hắn xuất thủ chỉ là vô nghĩa, thuộc hạ của hắn giết chóc hắn vẫn thu hoạch được sát lục điểm nên không cần phải xuất thủ, hắn lẳng lặng ngồi trên Hoàng kiệu, ánh mắt thị huyết nhìn đám tu chân giả phủ thành chủ.

“Phủ thành chủ gặp địch tập! Nguy hiểm! Mọi người mau mau đến giúp đỡ!” Động tĩnh đội quân của Vương Bá Ngưu quá lớn khiến những binh sĩ phân tán khắp sáu khu đều biết được, bọn hắn cầm lên Phát Thanh pháp bảo rống lên khiến sinh linh khắp Tiên Ma Thành đều nghe được. 

Trong lúc nhất thời toàn thành đều lâm vào khủng hoảng.

Tiên Ma Thành phồn vinh là nhờ Tiên Ma Thành Vương Gia chống lên, nếu Vương Gia bị sụp đổ thì bọn hắn cũng không có quả ngon để ăn, Cho nên nhất thời các gia tộc lớn nhỏ một khắc cũng không dám trì hoãn đều dẫn theo người chạy tới chi viện.

Ba mươi vạn Ma Khôi chiến sĩ liền đi tới cửa thành phủ chủ, khi thấy Hộ Thành đại trận mà Vương Thiên Sư xuất ra ngăn cản Huyết Thiên đại trận của mình, Vương Bá Ngưu cười lạnh, tâm thầm chìm vào hệ thống không gian, liên hệ tới Lão quản gia, hỏi:

""Làm sao để phá trận này?""

""Trận này nhìn khí thế hẳn là rút ra Long mạch hộ thành, nhìn cường độ Long Mạch chi khí này có lẽ có thể chống được Huyết Thiên đại trận hai ba hôm, cũng không cần phải phá làm gì, chém giết càng nhiều sinh linh, Huyết Thiên đại trận hấp thụ càng nhiều máu tươi, Long Mạch chi khí liền bị ăn mòn càng nhanh."" Lão Quản Gia hơi suy tư một lát, đáp.

Vương Bá Ngưu lui ra hệ thống không gian, lúc này đây sát ý của hắn đã dâng đến đỉnh phong, hắn vung tay, rống to:

""Sát! Một cái cũng không lưu!""

“Sát!Sát!Sát!” Ba mươi vạn ma khôi võ giả đồng thời hét lớn một tiếng, mắt người nào cũng đỏ chót, sát khí nghiêm nghị xông vào thành.

Huyết Thiên đại trận cộng thêm hộ thành đại trận, khiến nơi đây chính là vùng cấm, chỉ có vào chứ không thể ra, chỉ có thể ra khi một phương bị tàn sát sạch sẽ!

Đồ sát, bắt đầu!

“Giết!”

Ba mươi vạn Ma Khôi võ giả đằng đằng sát khí xông lên cùng bốn mươi vạn Tu chân giả binh sĩ chém giết, lúc này tràng đại chiến phải nói là kinh thiên động địa, vô số người lao lên, vô số người ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ đất, oán linh gào khóc thê lương.

Trong phúc chốc, cả Thành Phủ Chủ sân vườn trở thành tu la sát tràng, thi thể không phân địch ta trải dài vô số, tay cụt, chân cụt, đầu lâu, phanh thây thi thể đâu đâu cũng có.

Vô tận oán khí cùng Huyết Khí trở nên dày đặc, bị Huyết Thiên đại trận hấp thu, khiến Long mạch đại trận bắt đầu bị Huyết Quang ăn mòn, trở nên suy yếu, mà lúc này đây, Huyết Thiên đại trận mới tái hiện sự huy hoàng của nó.

Vô số huyết khí, nhục nhục chi khí, tử vong chi khí bị Huyết Thiên Đại trận hút vào rồi thải ra vô tận vô biên sát lục chi khí áp chế thực lực của quân địch, mà Sát phạt chi khí lại ẩn dấu trong cơ thể quân của Vương Bá Ngưu, khiến thực lực bọn hắn tăng mạnh hai đến ba thành, khiến đội quân của Vương Bá Ngưu càng chiến càng hăng, trong thoáng chốc hơn mấy ngàn tu chân giả ngã xuống dưới tay võ giả, trong khi bên võ giả chỉ ngã xuống vài trăm người, mà tình huống nghiêng về một phía đồ sát này lại tiếp tục tiếp diễn.

Tình huống lại càng bết bát hơn khi Sát lục ý chí bắt đầu ăn mòn dần dần tâm trí của đám tu chân giả, khiến bọn hắn càng ngày càng hung hăng không sợ chết, trong lòng bọn hắn chỉ có lao lên liều mạng chém giết mà không biết tiến thối hay rút lui bảo toàn lực lực, trong khi thực lực bản thân bị đại trận áp chế hai ba thành, khiến đám tu chân giả nhân số càng ngày càng ít đi.

Tuy nhiên nơi đây là địa bàn của bọn họ, cho nên số lượng người rất nhiều, sát hết lớp này lại có lớp khác không sợ chết xông lên.

Lúc này đây những đại gia tộc hoặc những tu sĩ yêu nước bắt đầu tràn vào bổ sung thêm quân số chống lại đại quân như lang như hổ của Vương Bá Ngưu.

“Bảo vệ gia viên, thề chết không quay đầu!” Một vị tu chân giả Vương gia trưởng lão hai mắt sưng huyết dẫn đầu hét lớn.

“Bảo vệ gia viên, thề chết không quay đầu!” Đám tu sĩ bị đại trận ăn mòn lý trí, càng thêm hung hãn không sợ chết phấn đấu quên mình xông lên lấy thương đỗi thương, lấy mạng đỗi mạng.

Đám viện quân này khoảng chừng ba mươi vạn người, cộng với hai mươi vạn người còn sống sót, đạt tới con số kinh người năm mươi vạn người, nhiều gấp ba lần đại quân của Vương Bá ngưu!

“Giết!” Đám người của Vương Bá Ngưu lúc này giết đến đỏ mắt, trong lòng bọn hắn nghĩ, quản ngươi có bao nhiêu đại quân, càng nhiều người chết thì thực lực bọn hắn càng tăng, mà địch nhân thực lực ngày càng bị áp chế, như vậy nhiều người thì có ích lợi gì?

Lúc này trên chiến trường trong một giây liền có vô số mạng người ngã xuống, cũng có vô số người đột phá trong lúc chiến đấu, cũng không biết bao nhiêu người trọng thương ngã xuống bị đồng bạn vô tình đạp chết, vô số thi thể tay cụt chân cụt tùy ý rải rác khắp chiến trường, cảnh tượng lúc này có lẽ là kinh khủng đến cực điểm.

Vương Bá Ngưu lãnh đạm từ trên cao nhìn xuống, tất cả sinh linh dưới chiến trường giờ khắc này là hơn bảy mươi vạn sinh linh đang tàn sát lẫn nhau, mỗi một giây đều có sinh mệnh ngã xuống, không phải bị chém đứt đầu lâu, chính là bị đánh bạo thành huyết vụ, đơn giản huyết tinh đến cực hạn.

"Sát lục điểm 105460000+""

""Cừu hận điểm 15446600+""

"".....""

Vô số sinh mệnh không phân địch ta ngã xuống khiến sát Lục điểm đang không ngừng tăng lên đến chóng mặt, mà những người bị giết hoặc chưa bị giết đều mang trong mình cừu hận với hắn, khiến cừu hận điểm cũng không ngừng tăng cao, khiến trong lòng Vương Bá Ngưu thoải mái cực kỳ.

Đây là bản chất thế giới này, nếu không cường đại đến nỗi không ai làm gì được mình, thì phải chịu cường giả nắm giữ sinh tử, không phải cường giả, mệnh ai cũng đều tiện như chó, không đáng một đồng, không nói đến đám ti tiện này, Vương Bá Ngưu không phải bị Đại Ma Đầu Hệ Thống bày bố sao, khiến hắn muốn sống sót giữa cái thế giới cá lớn ăn cá bé này, hắn phải tàn nhẫn, tàn ác gấp trăm gấp ngàn lần người khác để thu hoạch lấy sự cường đại.

Không có ai cho không ai cái gì, muốn đạt được sự cường đại thì phải đánh đỗi rất nhiều thứ, mà Vương Bá Ngưu đánh đỗi đó chính là đạo đức của mình, hắn không thể thiện lương, hắn không thể nhân từ, hắn không thể thương hại bất kỳ ai, hắn phải vĩnh viễn lạnh lùng, coi chúng sinh chỉ là sâu kiến, là thức ăn cung cấp cho hắn trở nên cường đại, hắn, vô đạo! 

Từ khi Đại Ma Đầu Hệ Thống cứu vớt hắn khỏi cảnh ở mười tám tầng địa địa ngục thụ tra tấn ngàn năm, rồi lại cho hắn tân sinh mệnh mới, không có người nào so với hắn hiểu hơn địa ngục, không có người nào so với hắn chân trọng mạng sống của mình mỗi ngày cũng như mọi ngày, hai mươi bốn trên hai mươi bốn giờ linh hồn đều bị tra tấn bằng đủ loại hình phạt, hắn cứ nghĩ bản thân mãi mãi chịu cảnh này, nhưng không, đại ma đầu hệ thống đã cứu rỗi linh hồn tội ác của hắn.

Vương Bá Ngưu biết đời này kiếp này mệnh của hắn thuộc về Đại Ma Đầu Hệ Thống, có thể Vương Bá Ngưu tàn nhẫn, có thể hắn xấu xa, có thể hắn âm hiểm giả dối, nhưng sâu trong nội tâm hắn vẫn rất biết ơn Đại Ma Đầu Hệ Thống, hắn không biết đại ma đầu hệ thống là thứ gì, chủ nhân các đời trước của Đại Ma Đầu hệ thống đã đi về đâu, nhưng hắn ẩn ẩn cảm giác có lẽ bọn hắn đã tử vong.

Từ đầu khi trở thành ký chủ của Đại Ma Đầu Hệ Thống, Đại Ma Đầu Hệ Thống đã quán triệt tưởng cho hắn, chung cực mục tiêu của hắn chính là hủy diệt vũ trụ, hủy diệt hết thảy những thứ tồn tại, nhưng nếu mỗi đời của hệ thống đều là chúa tể hủy diệt, và thành công hủy diệt vũ trụ, nghĩa là sức mạnh của các đời ký chủ phải là rất mạnh mẽ, những vũ trụ còn lại chắc chắn sẽ bị các đời ký chủ hủy diệt hết.

Nhưng theo hắn biết thì ba ngàn vũ trụ vẫn còn rất nhiều vũ trụ vẫn chưa bị hủy diệt, càng suy nghĩ, Vương Bá Ngưu nghĩ đến một cái suy nghĩ khiến bản thân sợ hãi.

Có một thứ gì đó chống lại, hoặc thành công giết đi Đại Ma Đầu hệ thống các đời chủ nhân!

Hệ thống là một thứ vô cùng thần kỳ, có lẽ là một thứ bảo vật có thể tạo ra bất kỳ thứ gì chỉ cần năng lượng đủ, mà cách kiếm năng lượng phương thức khá nhiều loại, giết người, xâm chiếm tinh cầu, hấp thu năng lượng tinh cầu, vị diện, thậm chí vũ trụ.

Theo suy đoán của Vương Bá Ngưu, có lẽ có một cái hệ thống khác tồn tại, chính là muốn diệt sát đại ma đầu hệ thống các đời ký chủ!

Mà sinh vật tạo ra thứ thần kỳ như hệ thống chắc chắn là tồn tại khủng bố, siêu thoát hết thảy ba ngàn vũ trụ, mà không chỉ là một người, có lẽ là hai người.

Bằng vào tu vi của bọn hắn lại tạo ra thứ thần kỳ như hệ thống làm gì? có rất nhiều lý do giải thích việc này, như là hai vị đại năng đó từ nhỏ là số mệnh kẻ địch, từ nhỏ mỗi khi gặp nhau đều chém giết lẫn nhau, cho đến khi tu vi cả hai đăng tới đỉnh phong, không ai làm gì được ai, bắt đầu thiết kế ván cục này, để các đời truyền nhân của bọn hắn chém giết lẫn nhau, mà hai người truyền nhân đều đạt chung một cái tạo hóa bảo vật chém giết lẫn nhau, chín mươi chín phần trăm phẩy chín chín chín chín phần trăm chính là cả hai vẫn lạc, hoặc là cả hai đều trọng thương, sau đó khi thương thế lành lặn lại chém giết nhau. 

Hoặc là hai vị đại năng từ nhỏ là huynh đệ đồng thời cũng là đối thủ, cùng nhau trải qua nghịch cảnh đăng lâm tuyệt đỉnh, muốn so tài với nhau, để lại hai cái truyền thừa của nhau chính là hệ thống, để các đời truyền nhân so tài với nhau, cho đến khi tu vi đăng lâm tuyệt đỉnh như bọn hắn, tiếp tục để lại truyền thừa, còn các đời ký chủ thì đuổi theo bước chân của hai vị tạo ra hệ thống.

Nhưng nghĩ đến mục tiêu của Đại Ma Đầu Hệ Thống chính là hủy diệt, cho nên Vương Bá Ngưu nghiêng về suy nghĩ thứ nhất hơn.

Vương Bá Ngưu biết nhìn bản thân hắn đùa nghịch hay tàn sát đám người này đơn giản, nhưng bọn nó chỉ là đám sâu kiến, mà chân chính nguy cơ chính là một sinh vật nắm giữ hệ thống như hắn, một cảm giác nguy cơ cứ bủa vây hắn, khiến hắn không thể không bức bách mình ngày càng tàn nhẫn hơn, nếu sinh mệnh của đám ti tiện này có thể khiến hắn trở nên cường đại hơn, có tư cách chống lại số mệnh kẻ địch thần bí kia, bảo toàn mạng sống của bản thân, thậm chí giết tên thần bí đối thủ kia.

.....

Thời gian ngắn ngủi một ngày, tu chân giả quân số liền chết đi hai mươi mấy vạn, mà đại quân của Vương Bá Ngưu cũng tổn thất sáu bảy vạn người, gần ba mươi vạn người ngã xuống, khiến đại địa biến thành biển máu, thi cốt huyết nhục chất đầy, mà hai bên đại quân đều giết tới đỏ mắt, không ai nhường ai.

Mà hai bên đại quân cường giả vẫn chưa chân chính ra tay, đều tùy ý để đám tu sĩ, võ giả cấp thấp chém giết nhau, đối với bọn hắn, muốn chân chính chiến thắng mấu chốt chính là số lượng cường giả hàng đầu, còn đám võ giả, tu chân giả cấp thấp này chém giết lẫn nhau chẳng là là món ăn khai vị mà thôi.

Phủ thành chủ ý đồ lấy chiến thuật biển người tiêu hao đại quân của Vương Bá Ngưu, tuy nhiên Huyết Thiên đại trận lại khiến tình huống của phủ thành chủ quân sĩ ngày càng bết bát, số lượng sinh mệnh phủ thành chủ người ngã xuống nhiều gấp hai gấp ba lần số lượng sinh mệnh đại quân của Vương Bá Ngưu ngã xuống.

Bọn hắn đều là lão già thành tinh, liền phát hiện mánh khóe của Huyết Thiên đại trận, biết nó có thể hấp thu huyết khí, sát khí đến tẩm bổ đại quân của Vương Bá Ngưu, đồng thời áp chế đại quân của Thành Phủ Chủ.

Cho nên bọn hắn liền lập tức sai đại quân lui lại, kẻo Huyết Thiên đại trận hấp thụ đủ nhiều sinh mệnh ngã xuống liền khiến tu vi của đám cường giả hàng đầu bên họ bị áp chế, lúc đấy mới là nguy hiểm chân chính.

Cho nên Vương Thiên Sư đám người cho lui đi đám tu chân giả cấp thấp, bọn hắn muốn chân chính ra tay, thắng thua liền nhìn thời khắc này.

Vương Bá Ngưu thấy đối thủ học khôn lui lại, hắn mới ngồi thẳng người lên, khóe miệng tà dị nhếch lên, cười lạnh lẩm bẩm:

"Rốt cuộc bắt đầu chân chính đồ sát rồi sao?""

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.