Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Chương 34




Vốn những người có tâm, đặc biệt trong mười Khang Tư lĩnh cũng có những tiểu quý tộc liên quan, cùng với tiểu quý tộc ở Bỉ Khắc lĩnh, đều có chút run sợ trong lòng chú ý hành động của Khang Tư.

Bởi vì Khang Tư là hậu duệ của vương thất quốc gia cổ, mà những quý tộc này xem như là phản nghịch, cho nên đều lo lắng sẽ bị Khang Tư thanh trừ.

Ngay lúc đầu còn không có người để ý đến thân phận hậu duệ vương thất quốc gia cổ của Khang Tư, nhưng sau khi Khang Tư dễ dàng tiêu diệt Bá tước Bỉ Khắc thì lại khác, thân phận này liền chiếm được sự nhận thức của mọi người.

Lòng người kỳ quái như vậy, đều mong muốn kẻ thù của mình thân phận thấp hèn, nhưng nếu thực tế địch nhân lại hung mãnh lợi hại, tới một tiêu chuẩn mà bản thân mình không với tới, thì lại hận bản thân mình không thể có thân phận cao quý như đối phương, như vậy cho dù mình thất bại cũng có thể chứng tỏ mình bại trong vinh quang.

Bởi vì địa vị không có, nếu có thể giữ lại chút mặt mũi cũng là không tồi.

Khi chứng kiến Khang Tư tiếp nhận các tiểu quý tộc nguyện trung thành với hắn rồi, các tiểu quý tộc đều nhẹ nhàng thở ra, lúc này, nỗi lo lắng Khang Tư sẽ thanh trừ những quý tộc phản đồ có từ lúc Khang Tư quật khởi liền tiêu thất.

Xem ra Khang Tư này cũng không phải người không thúc thủ, cũng hiểu được nỗi khó xử bởi miếng cơm ăn của tiểu quý tộc.

Tuy nhiên trong lúc các tiểu quý tộc an tâm trong lòng, một ý tưởng đột nhiên toát ra khiến cho tim họ đập thình thịch, gần như hưng phấn đến mức phải hô lên.

Ý tưởng này chính là, Khang Tư là hậu duệ vương thất quốc gia cổ, lại nói đây chính là thân phận tôn quý nhất toàn bộ Tuyết quốc, đó chính là kế thừa huyết mạch vương thất ngàn năm nha!

Quý tộc ở các quốc gia khác khẳng định không chấp nhận những quý tộc cũng như mình, thậm chí thân phận Đại công ở trong mắt Đại quốc cũng chỉ là một tên nghịch tặc mà thôi. Nếu mình đầu nhập vào Khang Tư, À không! Nếu đầu nhập vào điện hạ, vậy chẳng phải mình lập tức trở thành quý tộc kế thừa quốc gia cổ sao?

Chờ thêm mấy đời qua đi, sự tình hôm nay sẽ trở nên mơ hồ, sau đó dân chúng quên đi, vậy thì...những tiểu quý tộc này không kìm nổi toàn thân run rẩy.

Vừa nghĩ tới gia tộc mình không ngờ có thể trở thành quý tộc ngàn năm, những tiểu quý tộc này toàn thân phát run.

Không trách bọn họ phản ứng như thế, ngoại trừ tiền tài ra, quý tộc để ý nhất là cái gì? Đó chính là gia thế. Một quý tộc ngàn năm tuyệt đối hãnh diện hơn nhiều mấy tên quý tộc mới nổi, có kết quả này, cho dù muốn cưới vợ trẻ nổi tiếng cũng dễ dàng cưới hơn ấy chứ!

Như vậy cũng chẳng trách bọn họ lập tức nghĩ tới đầu nhập vào, trong thời đại này, ôm đùi người nào mà chẳng phải là phải ôm đùi? Chỉ cần đùi đủ lớn là được.

Vì vậy, mặc kệ quý tộc vì thực lực hay là vì hư danh, hay là quý tộc có chút thích nuôi mộng tưởng hão huyền, hoặc là quý tộc chuẩn bị muốn làm vụ đầu cơ, đều vọt tới trước mặt Khang Tư dập đầu nguyện trung thành.

Bời vì bất luận thanh danh đại nghĩa, hay thực lực đối lập, đầu tư hiệu quả và lợi ích, đều là Khang Tư chiếm ưu thế, Bỉ Khắc bị vây trong tình hình xấu, ai còn muốn chết mà đi ôm đùi Bá tước Bỉ Khắc nữa chứ.

Nhìn những cảnh sắc mà quý tộc mang đến, Khang Tư bề ngoài thần thái vẫn tự nhiên, trong lòng lại âm thầm tiếc nuối.

Thế lực phát triển đến một trình độ nhất định, đã không cần hiển lộ ra nhân lực vật lực động lọng người nữa, dựa vào vị thế là có thể đạt được những gì mình cần.

Xem ra lại phải ngồi trên vị trí cao cao tại thượng rồi, phất tay tuyên bố mệnh lệnh liền kết thúc một ngày nhàm chán đây.

Chỉ là cỗ thế lực mình mới thành lập này, tại sao ngay lập tức thu được danh vọng và sự ủng hộ lớn như vậy? Không phải chỉ dựa vào hai trận thắng chứ, đánh cho quân địch toàn quân bị diệt mà thôi, không cần ngạc nhiên vậy chứ?

Khang Tư tuy rằng không vui vì sau này không thể muốn làm gì thì làm, nhưng vẫn phi thường nhiệt tình tiếp đãi những quý tộc sẵn sàng đến góp sức, thậm chí đối với những người những bang phái địa phương muốn thăm dò có thể một bước lên trời hay không, cũng vẫn mỉm cười tiếp nhận, chính sự nhiệt tình như vậy của Khang Tư, ngược lại hấp dẫn càng nhiều thế lực tiến tới đầu nhập vào.

Mà nhân số cũng theo khoảng cách quân Khang Tư khua chiêng gióng chống càng ngày càng gần thành Bỉ Khắc, cũng trở nên càng ngày càng nhiều, đến khi tiến vào thành Bỉ Khắc, dưới trướng Khang Tư đã có được ba vạn lực lượng vũ trang.

Về phần lính đánh thuê hải thương, tuy rằng lập được công lớn nhưng chi phí lại vô cùng đắt đỏ, thì hoàn toàn trở thành hộ vệ cho Khang Tư.

Loại binh chủng sang quý này có thể không dùng hay không cần thì tốt, bởi vì chỉ riêng số tiền cho bọn họ xuất động thôi cũng đủ để cho vô số bang đội phải mang ơn, mãnh mẽ thổi phồng khí thế lớn của Khang Tư.

Trong Bỉ Khắc bảo, Bá tước Bỉ Khắc gầm rú như con thú bị nhốt:

- Chết tiệt! tên Khang Tư này thật chết tiệt, Một vạn đại quân của ta vì cái gì biến mất như vậy? Chết tiệt! Chết tiệt!

Lão già kia có chút cẩn thận ở bên hầu hạ, hắn biết Bá tước để ý không phải một vạn binh lính biến mất, mà là để ý tên Bá tước Bố Lôi Nhĩ thống soái một vạn binh lính này bị giết, đáng tiếc không thể lộ ra, Bá tước đại nhân cùng con cháu của Bá tước đã sớm xâm nhập mọi nơi trong hệ thống Bá tước Bỉ Khắc.

- Thù này ta nhất định phải báo, ngươi nói xem nên dùng biện pháp gì mới có thể tiêu nỗi hận trong lòng ta?!

Bá tước Bỉ Khắc nghiến răng nghiến lợi quay sang hỏi lão già.

Hiện tại binh lực trong tay Bá tước Bỉ Khắc cũng chỉ còn gần một vạn, tuy nhiên trong thành còn có năm nghìn người ở lại, những người khác đều bố trí trên các thôn trang tiếp giáp thành Bỉ Khắc.

Có thể nói thời điểm này Bá tước Bỉ Khắc nắm trong tay binh lực ít nhất từ khi khởi nghiệp đến nay, không cần kỳ quái vì sao Bá tước Bỉ Khắc có mấy vạn binh lực mà mới chỉ bị Khang Tư diệt một vạn ba nghìn người, trong tay liền không còn binh lực nữa.

Đừng quên hắn đã tiêu mất lượng lớn binh lực ở thành Bỉ Khắc một đoạn thời gian trước, những binh lực đi công thành đó đều biến mất như vào hang không đáy, có thể giữ lại nhiều binh lực như vậy coi như hắn đã rất lợi hại rồi.

Đây cũng là nguyên nhân Bá tước Bỉ Khắc vừa thấy Khang Tư thế lớn lập tức triệu hồi năm nghìn quân liên hợp lại, trong đó có hai ngàn binh lính tinh nhuệ của mình nha, đến lúc vạn nhất, hai ngàn người này còn có thể lập nghiệp nữa.

- Đại nhân! Không bằng dùng thủ đoạn ám sát Khang Tư đi? Khang Tư này một đường tiến tới ai đến cũng không cự tuyệt, khiến cho phe phái dưới trướng hỗn loạn, đúng là thời cơ tốt để đục nước béo cò.

Lão già vội đề nghị.

Bá tước Bỉ Khắc lắc đầu nói:

- Không nên dùng thủ đoạn ám sát.

Lão già nghe nói thế sửng sốt, thời cơ tốt như vậy sao không dùng chứ?

Tuy nhiên lão già lập tức nhớ tới tên hộ vệ bên cạnh Khang Tư trong lần lần chiêu đãi lúc trước, còn nghe nói bên người Khang Tư có một kẻ thần bí xuất quỷ nhập thần, nghe nói có thể đùa giỡn đột nhiên xuất hiện trước mặt ngươi, nhưng ngươi lại căn bản tìm không ra dấu vết.

Khang Tư có người như vậy che chở, ám sát tuyệt đối không có khả năng thành công.

Từ khi bất hòa với Khang Tư đến nay, hai bên đều đối kháng chính diện, cũng không có sử dụng thủ đoạn ám sát. Nếu Khang Tư biết đã không theo lệ cũ, khẳng định cũng sẽ sử dụng chiêu này. Biết rõ không có khả năng ngăn cản thủ đoạn xuất quỷ nhập thần kia, vậy chẳng khác gì dâng cái mạng nhỏ này vào tay Khang Tư sao? Quả thật không thể sử dụng thủ đoạn ám sát được.

Lão già tròng mắt xoay chuyển, lập tức nói:

- Đại nhân! Chúng ta có thể cho nhân thủ đang ẩn núp tại trấn Thanh Hương tấn công phủ Khang Tư!

- Tấn công phủ? Khang Tư không có thân nhân, đánh phủ của hắn để làm gì? Ai! Nếu có thể sử dụng thủ đoạn ám sát thì tốt, Khang Tư không có hậu thế, chỉ cần giết hắn, thế lực Khang Tư sẽ tan vỡ, chỉ là Khang Tư phỏng chừng cũng có lo lắng này, cho nên hộ vệ bên cạnh cường hãn đến kinh người, thật sự đáng tiếc.

Bá tước Bỉ Khắc trở nên cảm khái, thủ lĩnh một thế lực không có hậu thế, chính là khoe với người đời chính mình là đầu heo béo, yêu cầu mọi người mau mau tới giết.

Nhân vật như vậy nếu không phải hộ vệ rất tuyệt vời, vậy căn bản không có bất cứ uy hiếp gì.

Bởi vì một khi không may, có thể lập tức bị giết chết, như vậy thế lực của hắn không tan rã cũng sẽ chia năm xẻ bảy, không có bất cứ năng lực uy hiếp đầy đủ nào.

Chứng kiến Bá tước Bỉ Khắc rõ ràng tự phủ định rồi tự hối tiếc không thể sử dụng thủ đoạn ám sát, lão già biết đại nhân nhà mình giờ này đầu óc đang rối loạn, lão cẩn thận nhắc nhở:

- Đại nhân! Khang Tư có thể có được thế lực hiện tại, đại đa số đều bởi vì uy vọng bách chiến bách thắng của hắn, nếu chúng ta phá tan sào huyệt của hắn, khẳng định có thể đả kích trầm trọng đến danh vọng của hắn, những kẻ bám theo a dua nhìn thấy Khang Tư cũng chỉ như thế, khẳng định sẽ bắt đầu lo lắng tiền đồ của mình, như vậy chúng ta mưu kế phân hóa mượn sức mới có khả năng đạt hiệu quả.

Bá tước Bỉ Khắc trong mắt chợt lóe sáng, vỗ mạnh tay nói:

- Đúng vậy! Những tên ăn bám a dua kia gió thổi bên nào sẽ theo bên đó! Chỉ cần bọn họ hiểu được Khang Tư cũng không phải kẻ bách chiến bách thắng, chúng ta dùng chút tiền chút quyền lập tức có thể thu mua bọn họ về phía này. Dù sao lão tử mới là chủ nhân của Bỉ Khắc lĩnh! Ta có thể tạo cho chúng nhiều thịt béo hơn nhiều so với Khang Tư!

Nói đến đây Bá tước Bỉ Khắc quay đầu nói với lão già:

- Mau! Lập tức lệnh cho bọn hắn hành động ngay!

- Rõ! Thuộc hạ sẽ đi thông tri bọn họ, tin rằng bọn hắn sẽ không làm đại nhân thất vọng.

Lão già tin tưởng như vậy, bởi vì theo hắn biết, binh lực tại Thanh Hương lĩnh, cho dù là tráng đinh, cũng bị điều động đến Cáp Nhĩ lĩnh rồi.

Vốn áp giải số tù binh này về Thanh Hương lĩnh đối với mấy ngàn quân Khang Tư là một sự phiền toái, nhưng đừng quên, tù binh mà quân Khang Tư áp giải có trên vạn người, đường không phải dễ đi như vậy, hiện tại còn đang lung lay ở Cáp Nhĩ lĩnh đây này.

Sau khi bọn họ không thể đánh hạ được phủ lãnh chúa, còn có thể thừa dịp danh vọng đại chấn cứu những tù binh đó ra, cứ như vậy cục diện có thể lập tức nghiêng về bên này.

Lão già vội vàng đi truyền lệnh, bên phía Khang Tư đại quân hỗn hợp đã cuồn cuộn vây kín ba mặt thành Bỉ Khắc, bỏ trống một mặt còn lại của thành Bỉ Khắc.

Khang Tư nơi này mặc dù có ba vạn đại quân, nhưng ngoại trừ ba nghìn lính đánh thuê kia, số khác đều không đáng để dựa vào, nếu có thể vây bốn mặt thành Bỉ Khắc trước sau giáp kích, như vậy chuyện vui sẽ lớn rồi.

Dựa theo lệ thường, trước khi khai chiến là chiêu hàng, một tiểu quý tộc mới chiếm được công lao, toàn thân khôi giáp, dưới sự yểm hộ bởi thủ hạ cầm khiên lớn cẩn thận tiến tới dưới tường thành.

Dừng lại một chút, tiểu quý tộc vênh váo tự đắc hô lớn:

- Người trong thành nghe đây, Khang Tư đại nhân lệnh cho các ngươi lập tức đầu hàng, bằng không sau khi đại quân phá thành, phàm là người nào chống cự hoặc trợ giúp thủ thành, toàn bộ bắn!

Người trong thành nghe nói như thế toàn bộ vô cùng tức giận, nhưng nếu bọn họ là quý tộc, khẳng định sẽ không nói hai lời liền đánh.

Chỉ tiếc bọn họ là thương nhân, theo đuổi chính trị là để đề nghị của liên minh thương nhân, cốt khí cùng thể diện là cái gì vậy? Thứ đó có thể đổi lấy ưu đãi không?

Đám thương nhân nghĩ như vậy, lập tức hô lên dò hỏi:

- Chúng ta đầu hàng thì được chỗ tốt gì?

Không trách bọn họ cân nhắc đến vấn đề đầu hàng, phải biết rằng ngay từ đầu bọn họ nghĩ rằng chỉ cần mình có tiền, còn cái gì không thể đạt được, đặc biệt sau khi dễ dàng chiếm được thành Bỉ Khắc, những tên cầm đầu đó đã nghĩ rằng lực lượng của mình đã phi thường cường đại rồi, thậm trí bắt đầu mưu đồ chiếm lấy toàn bộ Bỉ Khắc lĩnh.

Chỉ là Bá tước Bỉ Khắc mạnh mẽ đánh cho một trận, lập tức gõ cho bọn họ tỉnh ngộ.

Lúc này bọn họ mới hiểu được, tự cho rằng mình giỏi đến cỡ nào, trong khi chống lại lực lượng của riêng một Bá tước thôi cũng đã không đủ nhìn rồi.

Nếu không phải Bá tước Bỉ Khắc đau lòng trước tổn thất, đồng thời cũng bị sự kiện hậu duệ vương thất quốc gia cổ tiến ra tranh đoạt do chính những người bên mình tạo ra làm rời lực chú ý đi, chỉ sợ những người mình đã sớm thành phá người mất.

Đây mới chỉ là lực lượng của riêng bản thân Bá tước thôi, nếu đối kháng cùng quý tộc toàn bộ Bá tước lĩnh, khẳng định đã sớm chết rồi.

Nghĩ đến một Bá tước đã lợi hại như thế, Băng Diệu công quốc ngoại trừ gần mười Bá tước ra, còn có một Đại công, như vậy xem ra, cho dù thực lực liên minh thương nhân có mạnh hơn mười lần, cũng không thể chống lại những quý tộc đó.

Khó trách những thương nhân nổi tiếng đều có một thân phận quý tộc, về cảm tình trong địa giới Tuyết quốc, quý tộc chính là lợi hại nhất.

Bởi vì ý tưởng thay đổi, đám thương nhân cũng mất đi ý niệm đạt được quyền lực chính trị trong đầu, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào bảo vệ khả năng khuếch trương sinh ý của mình.

Đây cũng là nguyên nhân rõ ràng Bá tước Bỉ Khắc chưa có đánh hạ thành Bỉ Khắc, chưa thành lập quân đội liên hợp, liên minh thương nhân lại nhiều lần xuất ra binh lực cũng nhiều hơn Bá tước, đây hoàn toàn là vì nịnh bợ Bá tước Bỉ Khắc, chuẩn bị cho bước tiếp theo của bọn họ. Bởi vậy, vừa thấy Khang Tư thế lớn như thế, lập tức thay đổi ý niệm trong đầu cũng là điều hợp lý.

Tiểu quý tộc ở dưới hiển nhiên cũng sửng sốt, không nghĩ tới đám liên minh thương nhân này không ngờ thực sự cân nhắc ý đồ đầu hàng, ngay từ đầu còn tưởng rằng những người này không muốn buông bỏ thành Bỉ Khắc, chắc chắn sẽ đánh một trận đại chiến với những người bên mình chứ.

Tiếp theo hắn quay đầu nhìn về nơi Khang Tư rất bội phục, không ngờ tới đại nhân diệu tính thần kỳ như thế, sớm đã chuẩn bị chỗ tốt cho bọn hắn đầu hàng rồi.

Hắc hắc! Nếu thành này là do mình đàm phán mà hạ, vậy mình liền lập được công lớn, công lao lớn như vậy, chỉ có tước vị Nam tước mới xứng để khen ngợi đây?

Nghĩ đến đây, tiểu quý tộc này lập tức hô lớn:

- Khang Tư đại nhân ngỏ ý, nếu các ngươi nguyện ý đầu hàng, cho các ngươi hưởng các điều kiện sau: Không truy cứu tất cả tội danh trước đó, chấp thuận cho các ngươi được quyền tự do mậu dịch trong địa giới Khang Tư. Nếu các ngươi nguyện ý giao ra quân đội, sẽ công nhận cho các ngươi có quyền không thể xâm phạm tài sản!

Với điều kiện đầu tiên đám thương nhân đều không quan tâm, quyền mậu dịch? Chỉ cần chủ và thợ có tiền có hàng, địa phương nào không thể tới mậu dịch, đến khi đó chính các ngươi còn cầu lão tử đến thu mua sắm hàng hóa cho các ngươi nứa ấy chứ!

Không ngờ xuất ra điều kiện chó má không đáng gì này để chiêu hàng những người mình, ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày hay sao!

Ngay khi đám thương nhân đang chẩn bị chửi ầm lên, nghe được câu nói:" Quyền tài sản không thể xâm phạm", tất cả thương nhân đều hai mắt sáng lên, dài cổ dựng lỗ tai lên nghe.

Tên đại biểu cho thương nhân kia lập tức cao giọng hô:

- Quyền tài sản không thể xâm phạm nghĩa là gì? Nói rõ ràng một chút đi!

Tiểu quý tộc có chút tự đắc nở nụ cười, điểm này chính Khang Tư đại nhân cố ý cẩn thận nói cho mình nghe, lúc ấy những tiểu quý tộc khác ánh mắt ghen ghét đố kị liếc nhìn mình nữa chứ.

Đây chính là đại biểu quan hệ sâu đậm giữa mình và Khang Tư đại nhân nhân, cho nên sau khi rụt rè một chút, tiểu quý tộc gằn từng tiếng nói:

- Điểm này rất đơn giản, nói thực là trừ khi các ngươi cả nhà tạo phản, bằng không cho dù là phạm vào tử tội, cũng sẽ không động vào người nhà của ngươi, sẽ không tịch thu tất cả tài sản của ngươi, đương nhiên, nếu bởi vì lừa dối, phá sản, hay vay nợ linh tinh gì gì đó, sẽ không nằm trong phạm vi bảo hộ.

Đám thương nhân toàn bộ mắt choáng váng.

Một vài kẻ đầu óc chậm chạp thì đều đang suy tư xem ý tứ này nghĩa là gì, mà những kẻ đầu óc linh hoạt thì nhảy ra hỏi:

- Ý tứ này có phải là nói, cho dù là ta tạo phản, nhưng chỉ cần không có sử dụng tài vật trong nhà, không có người nhà tham dự vào, cho dù xử tử cũng chỉ xử tử một mình ta, người nhà của ta vẫn có thể hưởng dụng tài sản của ta như cũ có đúng không?

Tiểu quý tộc mỉm cười gật đầu nói:

- Quả thật như thế, tuy nhiên phải là hợp pháp, người nhà của ngươi chỉ có thể hưởng quyền thừa kế tài sản hợp pháp, Khang Tư đại nhân không có khả năng cho phép ngươi sau khi tạo phản đánh cướp tài sản lại lưu lại cho người nhà ngươi dùng được.

Tới rồi lúc này, tâm tình tiểu quý tộc đã tốt hơn một chút chuẩn bị nói lời dí dỏm, không có biện pháp, là ai cũng nhìn ra những người thuộc liên minh thương nhân kia đối với điều kiện Khang Tư đưa ra đều cảm thấy phi thường hứng thú.

Kỳ thật cũng đúng vậy, việc chấp nhận quyền lợi không thể xâm phạm tài sản này, tương đương với chế độ miễn trừ tội liên lụy, hơn nữa ngay cả chế độ xét nhà cũng được tiêu trừ.

Đám thương nhân trở nên hưng phấn, loại điều kiện này chẳng phải là mục tiêu theo đuổi của những thương nhân từ trước đến nay sao?

Ngẫm lại trước kia kiếm tiền cũng không an tâm, cả ngày làm cái đuôi cho người, chỉ sợ đắc tội quyền quý, chẳng những tài sản bị thu, cả nhà cũng bị xử tử nữa chứ! Hiện tại tốt rồi, có sự cho phép này, chính mình có thể an tâm kiếm tiền, kiếm được nhiều mấy cũng không cần sợ.

Tuy nhiên hưng phấn qua đi đám thương nhân lập tức lo lắng Khang Tư nói không giữ lời, chuyện quý tộc nói rồi không làm, ngày nào chẳng có phát sinh, ai biết được sau khi lừa những người mình rời khỏi nơi đây lập tức đổi ý hay không nữa?

Trong khi đại biểu cho thương nhân còn đang chần chừ, Khang Tư vẫn chú ý tới tình hình, dưới sự che chở của hộ vệ tiến lên vài bước.

Hắn đứng trước đông đảo quý tộc, thủ lãnh các bang phái và binh lính, cùng với những người trên dưới thành Bỉ Khắc, lấy dòng họ Lôi Luân Đặc thề, đồng thời với thời điểm thành Bỉ Khắc đầu hàng, chính mình sẽ tuyên bố thực hành pháp luật này trên toàn Khang Tư lĩnh.

Việc lấy dòng họ của mình ra để thề trước mặt công chúng, bất cứ ai cũng sẽ tin tưởng, đặc biệt dòng họ này còn là dòng họ vương thất quốc gia cổ nữa đó.

Nếu Khang Tư không muốn thay đổi dòng họ, như vậy tuyệt đối sẽ tuân thủ lời thề, ngươi nói xem có quốc vương nào không phải người hoang dã? Không có bất cứ người thông minh bình thường nào lại làm như vậy.

Nhưng nếu Khang Tư thực sự muốn làm như vậy, chỉ có thể tự nhận lấy sự xui xẻo, bởi vì suy nghĩ của người ta cũng không bình thường ngươi còn muốn thế nào?

Cho nên lời thề này của Khang Tư, khiến cho thương nhân bên trong thành lập tức vui mừng nhảy dựng lên:

- Chúng ta lập tức đầu hàng! Chúng ta chấp nhận biên chế lại toàn bộ binh lính, chúng ta nguyện ý tạ lễ một khoản quân phí, Khang Tư điện hạ vạn tuế!

Tới giờ khắc này, đám thương nhân đã quyết định nhất định phải đưa Khang Tư lên tới vị trí đỉnh của vương quốc, chỉ có như vậy, pháp luật kia mới có khả năng tồn tại trọn đời, mới có thể không bị người đời phủ định.

Mà đám quý tộc và những đầu mục bang phái có mặt ở đây, cũng vạn phần chờ mong dự luật này. Nhà người nào mà không có tiền chứ? Nhà ai lại không muốn thế hệ đời sau của mình cũng có thể được sống yên ổn giàu có đây?

Dự luật này là gì? Là cam đoan kim tệ do chính mình kiếm được sẽ không bị quyền quý tùy ý cướp đoạt, cam đoan cho dù chính mình phạm tội, thế hệ sau của mình cũng có thể sống yên ổn qua ngày!

Một dự luật có tình như vậy, đã là người thì phải duy trì! Không duy trì chính là rất có lỗi với bản thân, rất có lỗi với thế hệ sau mình nha!

Mà tất cả mọi người đều rõ, nếu muốn đảm bảo dự luật này được thi hành, vậy phải đảm bảo Khang Tư không bị người khác đánh bại!

Tới giờ khắc này, những kẻ có tâm phát hiện, Khang Tư này chỉ tùy tiện đưa ra một dự luật, liền kéo gần như hầu hết mọi người về phía mình, hơn nữa căn bản không cần hoài nghi lòng trung thành của những người này, bọn họ tự nhiên sẽ đem hết toàn lực hỗ trợ Khang Tư.

Đương nhiên, không cần hoài nghi lòng trung thành ở đây là trong điều kiện tiên quyết các thế lực khác không có cam đoan giống như vậy mới có thể, nếu tất cả thế lực đều tán thành dự luật này, vậy tình hình sẽ vẫn như trước kia, người nào cho ưu đãi nhiều hơn thì theo người đó, mà không phải giống như hiện tại, toàn bộ chỉ có thể đi theo Khang Tư.

Trận chiến công thành này, phi thường kỳ lạ, người thủ thành nhanh chóng đánh mở cửa thành, người bên trong mang theo vật tư quân đội dâng tăng cho lực lượng phe công thành, hơn nữa những người thủ thành này còn sợ phe công thành không đủ lợi hại, liều mạng khuân vác vũ khí mới tinh cho phe công thành đổi mới trang bị.

Quân đội bên ngoài hạ trại, đám quý tộc, bang phái thì hộ tống Khang Tư vào thành nghỉ ngơi.

Khang Tư liền hạ nghiệm lệnh, không cho phép quấy rầy dân chúng trong thành, thậm chí nghiêm khắc đến mức người nào vi phạm: chém! Khang Tư không ngại trên chiến trường chém tận giết tuyệt, cũng không thèm để ý giết sạch cả nhà địch nhân, nhưng không cho phép quân đội thương tổn dân chúng vô tội, có điều này hẳn là bởi liên quan đến việc hắn luôn cho rằng dân chúng bình thường căn bản không phải địch nhân.

Giờ phút này danh vọng của Khang Tư lên rất cao, tuy rằng tất cả mọi người cảm thấy được mệnh lệnh như vậy có chút nghiêm khắc, nhưng ai cũng không dám hé răng, tuy nhiên lại đổi được sự quý yêu của dân chúng thành Bỉ Khắc đối với Khang Tư nâng cao một bậc.

Thành Bỉ Khắc hoàn thành đầu hàng, giúp cho Khang Tư có được một căn cứ khá gần để tấn công Bỉ Khắc bảo, chẳng những có thể tùy thời nghỉ ngơi và hồi phục, hơn nữa không lo vấn đề hậu cần tiếp tế tiếp viện.

Còn có quân đội do liên minh thương nhân giao ra, quân Khang Tư vô cớ tăng lên trên một vạn quân, nói cách khác quân đội hỗn hợp của Khang Tư đã đạt tới bốn vạn.

Về phần Bá tước Bỉ Khắc vì cái gì không phái binh trợ giúp thành Bỉ Khắc?

Thứ nhất thành Bỉ Khắc nhanh chóng đầu hàng khiến cho Bá tước Bỉ Khắc mất đi cơ hội tiếp viện, quân Bỉ Khắc hai lần xuất ngoại đều bị quân Khang Tư đánh cho toàn quân bị diệt, đã mất đi niềm tin chiến đấu với quân Khang Tư. Nếu không phải thủ thành, chỉ sợ đã có binh sĩ bỏ trốn rồi.

Cho nên đây cũng là duyên cớ vì sao quân Khang Tư một đường tới nay đều nghênh ngang tiến bước.

Bá tước Bỉ Khắc ở Bỉ Khắc bảo chờ đợi tin tức, sau khi nghe được tin thành Bỉ Khắc không chiến mà hàng, thậm chí còn nhiệt liệt hoan nghênh, cũng toàn lực trợ giúp quân Khang Tư, Bá tước Bỉ Khắc lập tức mắt choáng váng.

Chính mình còn đang chờ cho bọn họ đánh tới mức kiệt quệ, tốt nhất là hai bên đồng quy vu tận, để mình không tốn lực có thể giải quyết xong hai địch nhân nữa chứ.

Nhưng không nghĩ tới hai địch nhân này không ngờ lại hợp tác với nhau, hơn nữa còn không phải giống như lúc hợp tác với mình, mà loại hợp tác này bao gồm cả đầu nhập vào Khang Tư!

Trời ạ! Những tên thương nhân mắt mọc trên trán này, tự đánh giá mình rất cao, không ngờ bởi vì một Khang Tư không biết có thể thực thi được dự luật quyền tài sản hay không, liền ngay cả thể diện cũng không cần như vậy, trắng trợn nhảy qua ôm đùi Khang Tư rồi?

Là bởi vì thế giới này trở nên quá điện cuồng, hay là bởi ta thấy không hiểu, tại sao thời đại này xảy ra chuyện cổ quái như vậy chứ?

Bá tước Bỉ Khắc biết tình hình đã không còn thuận lợi, hơn nữa bản thân mình càng ngày càng nguy hiểm, lập tức quay sang phía lão già quát:

- Người ở trấn Thanh Hương chuẩn bị tốt chưa? Tiếp tục húc dục hành động, chờ xem lão tử nhặt xác đi!

- Đại nhân! Thuộc hạ đã thông báo bọn họ, bọn họ đêm nay sẽ khởi xướng công kích.

Lão già vội vàng trả lời.

- Tốt! Kêu quân đội chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, đợi cho phủ lãnh chúa của Khang Tư bị đánh, chúng ta lập tức khởi xướng phản kích, ta muốn xem tên đó chỉ với ba nghìn lính đánh thuê còn có thể ngăn cản đại quân của ta nữa hay không!

Bá tước Bỉ Khắc kêu lên.

Lão già nghe nói như thế định nhắc nhở Bá tước một chút, dưới tay Khang Tư có gần bốn vạn đại quân hỗn hợp, tuy nhiên nghĩ tới Bá tước không để đám binh lính hỗn hợp đó trong mắt, cho nên liền nuốt nước miếng không hé răng nữa.

Trong một tòa nhà tại trấn Thanh Hương, vài người đang trốn trong bóng dâm thương thảo sự việc:

- Ta thấy có cần thật sự làm như vậy không? Hiện tại truyền tới tin tức, nhìn phía nào cũng là tên kia chiếm thượng phong đó.

- Chiếm thượng phong chỉ là tình hình bề ngoài, chỉ cần sào huyệt của hắn xảy ra chuyện, uy vọng của hắn lập tức rơi xuống đáy vực, những thế lực bị hắn thu hút khẳng định sẽ phản kháng.

- Ta vẫn cảm thấy có chút mơ hồ, sào huyệt của hắn có lẽ không có binh lực gì, nhưng các thế lực khác tại trấn Thanh Hương sẽ không mặc kệ chúng ta muốn làm ra sự tình lớn như vậy chứ?

- Lo lắng cái gì? Nếu còn thời kì mọi người đều là thành viên Cục quân chính, Bá tước Bỉ Khắc ra lệnh cho ta thì đúng là cần phải lo lắng một chút, nhưng thân phận này đã bị tên kia cướp đoạt, mọi người đều nghẹn trong lòng, cho dù nhìn thấy chúng ta hành động, bọn họ chẳng những sẽ không ngăn lại, ngược lại sẽ nhân cơ hội tham dự một phần đấy chứ!

- Ừ! Ngươi nói như vậy cũng đúng, ta đồng ý!

- Tốt! Để chúng ta đi triệu tập thủ hạ, buổi tối hôm nay tiến hành thế nào?

- Không được! Đừng quên còn có mấy tên thủ hạ của đám hải thương đang ở phủ lãnh chúa đó, tập kích buổi tối người nào cũng bôi đen, quân ta quân địch đều không phân biệt rõ, vạn nhất chém phải bọn họ, chúng ta sẽ phải trả giá đắt!

- Ừ! Quả thật như thế, như vậy ngày mai ban ngày sáng rõ bắt đầu công kích đi, những tên đó xuất thân thương nhân, thấy nguy hiểm tới chắc hẳn sẽ chạy trốn thôi.

- Ừ! Như vậy thời gian cũng thoải mái, cứ quyết định vậy, tuy nhiên nhắc nhở các huynh đệ thủ hạ một chút, thời điểm giết người nhớ chú ý, người nào quần áo hoa lệ có mùi vị biển, nhất định không được mạo phạm.

- Biết rồi!

Theo những bóng đen tản đi, thế giới ngầm trấn Thanh Hương cũng bắt đầu sôi động.

Nếu những con rắn độc kia còn tại trấn Thanh Hương, như vậy hành động tuyệt đối sẽ không giấu được bọn họ, nhưng ai kêu binh lực Khang Tư không đủ, hơn nữa ban thưởng công huân hậu hĩnh, những tên rắn độc đầu nhập vào Khang Tư đã sớm chạy đi vớt nhặt quân công rồi, làm sao còn có thể ở lại trấn Thanh Hương nữa.

Về phần đám côn đồ còn lại ở trấn Thanh Hương, bọn họ đều có địch ý đối với Khang Tư, bình thường không dám biểu hiện ra ngoài, hiện tại có người muốn mưu hại Khang Tư, đương nhiên là ở một bên xem náo nhiệt, làm gì có ai đi thông báo, biết đâu gặp được cơ hội tốt còn có thể nhân lúc cháy nhà đi hôi của một phen ấy chứ.

Mà lúc này, Trác Văn Lạp đang đắc ý dào dạt dẫn theo gần ngàn binh sĩ võ trang, đi tới trấn Thanh Hương, không trách hắn đắc ý, phải biết rằng đừng thấy hắn là tộc trưởng, kỳ thật tộc trưởng này chỉ mình hắn làm, bởi vì gia tộc Tạp Đặc chỉ có một mình hắn.

Như vậy vì cái gì hắn lại dám nói với Khang Tư hắn còn có năm trăm binh lính? Đơn giản, hắn sống nhờ dưới một gia tộc khác, gia tộc này là một gia tộc nhiệt tâm, chính mình chỉ biết gia tộc này thu nhận rất nhiều thực khách.

Tuy nhiên bởi vì từ nhỏ đến lớn đều ở trong gia tộc này, Trác Văn Lạp theo bản năng coi gia tộc này trở thành gia tộc của mình.

Gia tộc đó tuy rằng có chút thế lực, xác định rõ chỉ cần những người mình thăng quan tiến chức như diều gặp gió, liền chỉ điểm cho những người mình nơi có quan hệ tốt.

Nhưng Trác Văn Lạp đối với điểm ấy cũng không có bất cứ ác cảm gì, ngược lại cho rằng đối phương là cố ý nói như vậy để giảm bớt cảm giác ăn nhờ ở đậu của những người mình, bởi vì dù thế nào những người mình cũng xuất thân từ phú quý, hơn nữa cũng gia tộc xuất thân cũng không kém.

Cho nên những thực khách phi thường cảm tạ gia tộc này, bởi vì không có gia tộc này yểm trợ cùng trợ giúp, gia tộc những người mình và dòng họ khẳng định sẽ chết hết.

Hơn nữa gia tộc này cũng đại nghĩa quá mức, phàm là người đã tìm được đối tượng đầu nhập, đều có thể nhận được gia tộc này trợ giúp một trăm tráng đinh, đây chính là vốn liếng để đứng vững nơi thế lực mới.

Hơn nữa một trăm tráng đinh này cũng không tùy tiện kéo một đám nông phu tới được, phần lớn đều ở cùng những người mình từ bé đến lớn, cho nên quan hệ thực sự rất tốt.

Mà nói đến việc này, Trác Văn Lạp liền cảm thấy được gia tộc đối với mình vài phần kính trọng, thời điểm mình đi ra ngoài khảo nghiệm chủ tử Khang Tư này, gia tộc không ngờ tỏ vẻ có thể cấp cho mình năm trăm tráng đinh, mà lần này trở về thông báo tin tức mình đã được Khang Tư tán thành, chính mình không ngờ được nắm giữ một ngàn tráng đinh!

Ngoại trừ nghĩ rằng gia tộc đặc biệt chú trọng mình ra, căn bản không tìm thấy lý do nào khác.

Vừa nghĩ như vậy, Trác Văn Lạp không kìm nổi nhìn những tráng đinh phía sau một chút, xem ra khi nào mình đạt được phú quý phải cẩn thận báo đáp gia tộc mới được, một ngàn binh lực này đủ để cho mình trèo lên mức khởi điểm cao hơn trước kia gấp đôi, đại ân đại đức như vậy không báo không được!

Sau khi hắn ra khỏi gia tộc chỉ biết điện hạ nhà mình đã đi tấn công thành Bỉ Khắc, vốn muốn dẫn quân đến nơi đó hỗ trợ, tuy nhiên nghĩ tới mình là thân tín, cứ vội vội vàng vàng chạy tới giành công chém giết như vậy, chỉ sợ sẽ đắc tội đồng nghiệp, hơn nữa nghe nói bên phía trấn Thanh Hương không có người, mình dù sao cũng xuất thân là quản gia của người thừa kế vương thất, đương nhiên cần trở về chiếu cố phủ lãnh chúa mới được, cho nên Trác Văn Lạp mới một đường dẫn quân tiến về trấn Thanh Hương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.