Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

Chương 11




Đợi cho Khang Tư vừa rời đi, kỵ sĩ vẻ mặt khác thường kia lập tức hỏi:

- Tại sao ngươi sắc phong Khang Tư thành Huân tước trấn Thanh Hương? Không phải đã nói kéo người của hắn đến Cáp Nhĩ lĩnh chúng ta sao? Trấn Thanh Hương kia là thịt thơm thịt béo, nhưng được tẩm thuốc xổ ăn vào có thể chết người!

Áo Đặc Hàn ở bên cạnh cười lạnh nói:

- Dựa theo tính cách thô lỗ kia của hắn, trở thành quý tộc chẳng phải đánh mất thể diện quý tộc chúng ta sao? Nếu hắn gia nhập vào trong phe phái Cáp Nhĩ chúng ta, người xuất thân Cáp Nhĩ lĩnh chúng ta có thể không còn mặt mũi gặp người! Phải biết rằng tên kia cướp đoạt kho lương trấn An Lâu đến nỗi có thể đói chết cả con kiến!

- Điều này cũng phải, nhưng nhìn dáng vẻ văn nhã lịch sự của hắn, so với quý tộc còn quý tộc hơn, làm sao bản tính lại thô lỗ như thế?

Kỵ sĩ kia nghe vậy không khỏi vừa hồi tưởng vừa lắc đầu.

Tử tước Cáp Nhĩ khoát tay nói:

- Được rồi! Không cần nói những lời không dễ chịu nữa, vốn bản tước thật sự xem trọng đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê này, dù sao khí chất hắn rất tốt, phỏng chừng tổ tiên cũng xuất thân là quý tộc, tuy nhiên nhìn tập tính của hắn, hẳn là do cuộc sống tạo thành như vậy.

Nếu chúng ta không thể tiếp nhận hắn vào đến trung tâm, vậy để hắn càn quấy trấn Thanh Hương coi như là trợ giúp chúng ta đi, dù sao hiện tại hắn là lĩnh chủ trấn Thanh Hương, chỉ cần người đời toàn bộ Tuyết quốc thừa nhận quyền lợi quý tộc, như vậy hắn liền chiếm lợi, cho nên không cần phải xen vào chuyện của hắn, mặc kệ hắn tự sinh tự diệt đi, dù sao một Huân tước đã có thể bồi thường công huân của hắn.

Nghe vậy, Áo Đặc Hàn không kìm nổi đổ thêm vài câu:

- Hừ! Tính công huân cái gì, chỉ là nhặt được con thỏ chết mà thôi, nếu không phải Bá tước đại nhân điều động đi binh lực cơ sở, cho dù đoàn lính đánh thuê cấp sáu cũng đừng nghĩ tới đoạt được tước vị!

Đối với những lời mang tâm tình khó chịu của thủ hạ, Cáp Nhĩ cảm thấy rất bình thường, bởi vì trận chiến này ngay từ đầu chỉ là diễn trò, cho nên tưởng thưởng tước vị kia chỉ là lấy ra để câu dẫn người khác mà thôi.

Tước vị nếu thực dễ dàng sắc phong như vậy, vậy còn có gì để mà khoe ra, còn có cái giá trị gì nữa. Bằng không lúc đó vì cái gì còn quyết định nâng cao mức tiền thưởng!

Dù sao bọn họ giống nhau đều theo đuổi kim tệ, mà chỉ cần trừ vào đám thương gia, kim tệ còn nhiều mà, chẳng mất đi nơi nào.

Tử tước Cáp Nhĩ không nghĩ tới đoàn lính đánh thuê của Khang Tư tiến nhanh như vậy, muốn cho mở màn vở kịch có vẻ rất nặng nên không thích hợp triệu hồi hắn lại.

Bởi vì riêng chuyện triệu hồi đoàn lính đánh thuê cấp ba như vậy, sẽ phi thường đau đầu.

Chỉ định để cho hắn bảo vệ cửa khẩu là được rồi, nhưng ai ngờ mệnh lệnh vừa nhắn xuống, hắn đã vận dụng phi thường tốt đánh hạ trấn An Lâu, đây mới là nguyên nhân bắt buộc sắc phong tước vị cho hắn.

Những ý tưởng đó chính là ý tưởng do thân tín của chính Tử tước Cáp Nhĩ đưa ra, dù sao nói không giữ lời chính là điều kiêng kị nhất đối với kẻ bề trên, ngay cả thủ hạ của chính mình cũng không muốn kẻ bề trên hắn xảy ra vấn đề gì trên phương diện này.

Từ những lý lẽ này, thủ hạ của Tử tước Cáp Nhĩ quả thực trung tâm, nhưng bọn hắn ai có thể biết được, nguyên nhân chân chính Tử tước Cáp Nhĩ cố ý chiếu cố Khang Tư là gì.

Mến tài?

Chê cười! người không vì bản thân mình mới là tai họa.

Một kẻ bề trên sao có thể đào tạo ra kẻ mà tương lai có thể làm ra chuyện có hại cho mình chứ? Nguyên nhân chân chính đơn giản chỉ bởi vì mật mã sâu trong nội tâm Tử tước Cáp Nhĩ kia.

Lắc lắc đầu ném mấy chuyện phiền toái trong lòng sang một bên, Tử tước Cáp Nhĩ hỏi:

- Bên phía Bá tước đại nhân đã đưa tin chưa?

Áo Đặc Hàn liền đáp:

- Đã truyền tin đi, bởi vì chúng ta cùng bọ họ có chuẩn bị trước nên vừa ngưng chiến liền liên hợp lại, cho nên bọn họ hiện tại cũng ngừng quan sát, có điều, so ra trong Bá tước lĩnh bọn họ cũng hỗn loạn như bên chúng ta, một khi chưa rửa sạch đám quý tộc âm phong dương vi (ý nói: trước mắt người đời làm việc quang minh, nhưng sau lưng ngấm ngầm làm bậy) ở lãnh địa mình, tuyệt đối không có khả năng xuất binh đối ngoại.

Tử tước Cáp Nhĩ nói:

- Ừ! Được rồi, tuy rằng là diễn trò, nhưng chúng ta tổn thất cũng thực thảm trọng, đặc biệt trận chiến tấn công Tử tước Quỳ Lạp lĩnh, cho nên trong khoảng thời gian này trước tiên nghỉ ngơi hai ba ngày đi, sau đó sẽ bắt đầu bổ sung binh lực biên chỉnh quân đội mới được.

- Rõ! Thuộc hạ nhất định làm cho uy danh Cáp Nhĩ lĩnh truyền khắp thiên hạ!

Áo Đặc Hàn cùng kỵ sĩ kia vội vàng vỗ mông ngựa Tử tước Cáp Nhĩ.

Khang Tư dẫn Giáp Linh, Giáp Nhị, giống như lúc đến, không có khiến cho đám lính đánh thuê bên ngoài chú ý tới, rời khỏi thành Cáp Nhĩ. Về phần ba vạn kim tệ Khang Tư tuyệt không lo lắng làm thế nào vận chuyển chúng về lãnh địa mình.

Xe trượt tuyết dùng để làm gì?

Cái tê Giáp Linh khí lực kinh người kia dùng để làm chi?

Giáp Nhị nhẹ nhàng kéo dây thừng một cái, nhìn phương hướng tuyết rơi xuống một chút, mới quay đầu hỏi Khang Tư ngồi phía sau:

- Chủ thượng! Tử tước Cáp Nhĩ này tại sao lại sắc phong cho ngài thành Huân tước độc lập? Ở Tuyết quốc, từ "độc lập" chẳng phải đồng nghĩa với tạo phản sao?

Khang Tư cũng là lúc đi lĩnh kim tệ, mới phát hiện nội dung trong cuốn da dê kém khá xa so với những lời Tử tước Cáp Nhĩ nói, trong đó số kim tệ hàng năm nộp lên cùng nhân số binh lính cùng số ngày đều giống những lời trước đó, nhưng phần phía sau lại tuyệt đối khác nhau.

Cái khác đầu tiên, tên tước vị Khang Tư Lôi Luân Đặc là Huân tước độc lập trấn Thanh Hương, lãnh địa thuộc về Băng Diệu công quốc dưới quản hạt của Bá tước Bỉ Khắc lĩnh và Tử tước Cáp Nhĩ lĩnh. Sau đó là một đoạn dài đại biểu khu vực tương ứng, quan trọng vẫn là từ "độc lập" này.

Tuy rằng vẫn còn bảo trì quan hệ phong thần với phong quân, nhưng lại có quyền tự chủ tuyệt đối, nói cách khác có thể không hạn chế số lượng chiêu binh, có thể tấn công bất cứ địch nhân nào ngoại trừ phong quân ra, hơn nữa phong quân cũng không phải không thể đánh, chỉ cần hắn dám can thiệp sự vụ trong lãnh địa của ngươi là có thể đánh, nhưng lại không mang danh phản nghịch.

Tóm lại có một cái tước vị độc lập, chứng tỏ quý tộc phi thường tự do, quyền làm chủ của mình so với công tước cũng không sai khác lắm.

Ngay từ đầu thứ tự quý tộc cũng không có tước vị độc lập, chỉ là sau đó xuất hiện một vài kẻ năng lực nửa vời, đã không diệt được thủ trưởng, thủ trưởng cũng không diệt được quý tộc hắn, vì ngưng chiến vẫn giữ được thể diện nên tạo ra cái tước vị độc lập, nói cách khác chỉ cần ngươi không cắt lãnh địa cho công quốc khác, vậy chẳng quản ngươi thích làm cái gì.

Cho nên tước vị độc lập này cũng là một loại thực lực.

Từng có một đoạn thời gian, tước vị độc lập phi thường được hoan nghênh, là người không ai không muốn phía trước tước vị của mình tồn tại hai chữ " độc lập".

Cho tới khi tới hệ thống quý tộc hỗn loạn như hiện tại, thứ này chỉ nói cho dễ nghe, thật sự nếu muốn thực lực cường đại, vậy phải diệt toàn bộ quý tộc Tuyết quốc, cũng không ai dám nói ngươi phản loạn hay không phản loạn nữa.

Tuy nhiên có tên này làm gì cũng thoải mái thuận tiện hơn, cho nên Khang Tư thực sự cảm thấy hứng thú, chỉ là cũng không biết Tử tước Cáp Nhĩ vì sao sắc phong mình một tước vị như vậy, phải biết rằng cấp cho khối lãnh địa như vậy tương đương với việc sẽ không quản được chuyện gì.

Giống như Tử tước Cáp Nhĩ đã có thể lừa được nhiều thương đoàn thành Bỉ Khắc như vậy, lại không biết vì nguyên nhân gì làm như vậy?

Nghe được những lời giải thích của Khang Tư, Giáp Nhị nhíu mày nói:

- Chủ thượng! Có cần mật vệ chúng ta giám thị Tử tước Cáp Nhĩ không?

Giáp Nhị hiểu ý tứ này.

Hiện tại mật vệ chỉ có mấy người mới, có thể nói không khác gì không có nhân thủ dư thừa, cho nên chính mình phải phụ trách thành lập huấn luyện mật vệ, mà ngoại trừ Giáp Linh hộ vệ bên cạnh ra còn muốn làm lực lượng cơ động, căn bản là không có khả năng không ngừng phái người chưa đủ năng lực đi, chấp hành nhiệm vụ giám thị trường kỳ. Giáp Linh đột nhiên hiện thân trước mặt Khang Tư nói:

- Thuộc hạ giết hắn đi không phải không cần giám thị nữa sao?

Không nói người đó cùng phe với chủ thượng nhà mình, không có thù oán ngược lại còn có ơn, yên lặng giết chết ân nhân không nói, chỉ riêng hiện tại giết chết Cáp Nhĩ sẽ mang đến gió lốc gì cũng đủ khiến cho người ta buồn rầu. Mức độ thấp nhất, trấn Thanh Hương có thể không thừa nhận công văn phân lãnh địa của chủ thượng nhà mình, chỉ cần một việc phân biệt thật giả cũng mất vài năm thời gian.

Xem ra Giáp Linh còn phải rèn luyện nhiều năng lực tự suy xét mới được, bằng không mình chưa tới được chức Tổng trưởng mật vệ, một ngày nào đó sẽ bị siêu cấp mật vệ số 0 này hại chết mất. Khang Tư phấn chấn nhìn công văn phân lãnh địa kia cảm khái nói:

- Kỳ thật thứ này chỉ cho chúng ta một danh phận, ngẫm lại thế lực trong trấn Thanh Hương rắc rối phức tạp, chúng ta có thể chân chính khống chế toàn bộ trấn Thanh Hương sao? Chỉ cần có đám hải thương ở đó, vậy không thể hoàn toàn trở thành lĩnh chủ trấn Thanh Hương.

- Giết chết hết bọn họ!

Giáp Linh vừa nói câu này xong, Giáp Nhị không kìm nổi gõ đầu Giáp Linh một cái, tức giận nói:

- Giết chết toàn bộ! Toàn trấn Thanh Hương đã loạn thành một đống, đặc biệt nếu loại bỏ đám hải thương trấn Thanh Hương, trấn Thanh Hương lập tức có thể trở thành nơi hoang vu đó!

- Là như vậy, xem ra chúng ta cần phải bàn bạc kỹ hơn mới được.

Khang Tư không khỏi lắc đầu.

Vào lúc này tại trấn Thanh Hương người đông tấp nập, náo nhiệt phi phàm.

Những thế lực lớn tại trấn Thanh Hương đều là đám mắt tinh tai thính, mọi diễn biến cuộc chiến giữa Bá tước Bỉ Khắc và Nam tước Cáp Nhĩ đều nằm trong mắt bọn họ, nhưng bọn họ không có dự đoán được chính mình đã dự đoán sai chỗ, bị Nam tước Cáp Nhĩ cùng Bá tước Bỉ Khắc kết hợp lừa trong một thời gian dài như vậy.

Bọn họ nhân thủ dồi dào nên đã từng phân tích, đương nhiên nắm được quan hệ giữa hai quý tộc. Vừa nghĩ tới Nam tước Cáp Nhĩ cùng Bá tước Bỉ Khắc không ngờ là cùng một phe, mọi người không kìm nổi kinh hãi. Phải biết rằng giờ phút này Nam tước Cáp Nhĩ chẳng những không có sầu lo sau này, ngược lại còn có Bá tước làm hậu thuẫn, sử dụng quyền lợi chủ nhân đối với trấn Thanh Hương thực thoải mái hơn rất nhiều.

Không kể chính những người này luôn nhìn sắc mặt Nam tước Cáp Nhĩ mà làm việc. Tuy rằng mình có thể dựa vào hải thương áp chế một chút, nhưng Nam tước Cáp Nhĩ chỉ cần đồng ý bảo trì địa vị hiện tại của hải thương, hải thương tuyệt đối sẽ không dám trêu chọc lĩnh chủ khu vực, đến lúc đó trở thành những kẻ cáo mượn oai hùm, cũng có thể chịu sự nắm bóp nhẹ của Nam tước Cáp Nhĩ.

Mà ngay tại thời điểm mọi người buồn rầu, đoàn lính đánh thuê Bạch Mạn Mân Côi áp tải trên trăm xe ngựa chiến thắng trở về đến trấn. Điều này khiến cho thế lực trấn Thanh Hương toàn bộ trước mắt sáng ngời.

Khang Tư này tuy rằng chỉ là đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê, nhưng hắn cũng là thân tín của Nam tước Cáp Nhĩ, bằng không sao có thể trở thành đoàn lính đánh thuê đầu tiên Nam tước Cáp Nhĩ mời đóng quân chứ? Hơn nữa nghe nói cũng phi thường nể tình hắn, trấn Thanh Hương chiếm hơn nửa thổ địa cũng tặng cho hắn, nhờ hắn trợ giúp thăm dò một chút Nam tước Cáp Nhĩ nên phải làm thế nào? Ví dụ như dâng lên cho hắn chút đồ vật hoặc chỗ tốt gì đó, để đổi lấy sự chấp thuận bảo trì tình trạng các loại bây giờ đi nha.

Sau khi có ý đồ này, đám người Khang Tư vừa vận chuyển vật tư về đến đội ngũ, lập tức đã được người trên kẻ dưới trấn Thanh Hương chờ đợi chào đón.

Dưới chỉ huy của những đầu mục, tất cả nhân thủ các thế lực đều nhiệt tình hỗ trợ khuân vác vật tư, tự động đưa vào tận trụ sở đoàn lính đánh thuê. Đám dịch phu dong binh chưa từng cảm thụ loại hoan nghênh này, sau một lúc chân tay lóng ngóng, lập tức vênh váo tự đắc hẳn lên, đều quay sang khoe khoang với đám đồng hương đủ các loại đề tài như mình đi ra ngoài giết được bao người đoạt được bao tiền, đoàn trưởng nhà mình lập được công huân gì, có thể được ban thưởng cái gì.

Đã bao nhiêu năm không có được ngày cao hứng như hôm nay rồi? Mà gia quyến những người chết trận mặc dù bi ai, nhưng đoàn trưởng lập bia mộ cho bọn hắn ngay tại trụ sở, toàn bộ cảm động không thôi.

Ở thời đại này, sau khi chết có thể có một khối bia mộ, chính là khát vọng lớn nhất rồi.

Bởi vì tình hình lẫn lộn náo nhiệt, hơn nữa tất cả mọi người trăm miệng một lời nói tên đoàn lính đánh thuê Bạch Mạn Mân Côi, khiến cho đoàn lính đánh thuê này của Khang Tư truyền tới tai đám hải thương. Như vậy so với việc chỉ truyền bá trên đất liền tốt hơn nhiều.

Tuy rằng mọi người chờ Khang Tư trở về, nhưng ai cũng không thể tưởng được Khang Tư không ngờ chỉ có ba người nhẹ nhàng trở về, cho nên đến tận lúc ba người Khang Tư bước chân vào trụ sở đoàn lính đánh thuê, đều không có ai chú ý tới.

Tuy nhiên thành viên đoàn không biết người khác cũng không có khả năng không biết Lão đại nhà mình nha, cho nên vừa thấy liền lập tức cúi chào sau đó hô lớn:

- Đoàn trưởng đại nhân đã trở lại!

Trụ sở lập tức ầm một tiếng hỗn loạn lên.

Không trách đám lính đánh thuê hô lên nhiệt tình như thế, Lão Đại như cha như mẹ cho áo cho cơm đã trở lại, đã biết mình nương nhờ người ta đương nhiên tiến đến nịnh bợ một chút.

Thứ hai, lần xuất chiến này khao thưởng cùng ngợi khen chiến công còn chưa phát xuống, hiện tại lão Đại trở lại, tiền thưởng sẽ phát đến tay, đương nhiên hưng phấn dị thường rồi.

Đoàn lính đánh thuê hưng phấn bừng bừng, người ngoài cũng náo nhiệt hẳn lên, đầu tiên là mấy tráng hán vừa quát to:

- Đoàn trưởng đại nhân đã trở lại!

Vừa hướng vào các ngõ nhỏ, ngay sau đó vô số người từ những ngõ nhỏ ở bốn phương tám hướng chạy ùa ra.

Những người này đều là gia quyến của dịch phu và người xem náo nhiệt, bởi vì dịch phu không chính thức là người thuộc đoàn lính đánh thuê, không thể ở tại trụ sở đoàn, chỉ có thể ở trong chính nhà mình. Mà trong lúc chờ đợi Khang Tư quay về, bọn họ đã sớm cùng người nhà tính qua đại khái biết được có thể được nhiều ít bao nhiêu tiền thưởng, cho nên bọn họ cùng người nhà bọn họ tất cả đều dõi mắt trông mong chờ đợi tiền thưởng, hiện tại vừa nghe Khang Tư đã trở lại, vậy còn không nhanh chân mà chạy tới!

Đương nhiên cũng có người chen lấn ra ngoài, những người này là trinh sát do các thế lực phái tới, các thế lực muốn thương lượng với Khang Tư, không phải cũng đợi Khang Tư trở lại sao? Chỉ là đám trinh sát không thể chen lẫn rời đi, muốn trách chỉ có thể trách mình còn muốn xem náo nhiệt, nhưng ai có thể nghĩ tới tình hình trở nên sôi động như vậy? Bọn họ chỉ có thể vừa kêu hô, vừa sống chết chen ra phía ngoài, nếu chậm trễ chuyện của cấp trên, thì mình sẽ không hay rồi.

Nhìn thấy bên trong đoàn lính đánh thuê náo nhiệt như thế, Giáp Nhị còn tưởng rằng bọn họ đã biết phải thăng cấp thành vệ đội lĩnh chủ, cho nên cũng thật không ngờ đến những cái khác.

Mà khi bên ngoài đông chen chúc chật ních người, hắn hiển nhiên liền khẩn trương hơn.

Đây là chuyện gì xảy ra?

Xem náo nhiệt cũng không phải náo nhiệt đến mức này chứ? Hơn nữa những người này tại sao hai mắt sáng lên như thế? Cứ như là khát vọng sống chết đạt được đồ vật nào đó vậy?

Khang Tư cũng nhận thấy tình hình có chút hỗn loạn, một khi không khống chế được thì nguy, không khỏi cao giọng nói:

- Thành viên đoàn cùng dịch phu lập tức tập kết! Không cho phép bất cứ ai lui ra phía sau!

Vừa nghe câu này, những đầu mục như Hạ Lợi như phản xạ có điều kiện liền quát to.

- Tập kết! Tập kết! Hành động nhanh lên!

Loại chuyện tình này đoàn lính đánh thuê cùng dịch phu huấn luyện không ít, dưới sự thúc dục của đầu mục, lập tức dựa theo chữ liệt tiến hành xếp hàng, những dịch phu cũng từ trong đám người lách ra, đi theo xếp hàng phía sau lính đánh thuê, một đoàn dịch phu cùng lính đánh thuê bị thương được thân nhân nâng đỡ tiến vào trong đoàn.

Về phần những quần chúng cũng đã sớm lui vào góc không dám hé răng.

Đoàn lính đánh thuê của Khang Tư là người thống trị duy nhất khu vực này, làm trái ý bọn họ chính là cố ý gây chuyện, không có người nào ngu ngốc đi chuốc lấy sự tình này vào thân.

Chứng kiến tình hình đã được khống chế, Khang Tư cười cười quay sang nháy mắt với Giáp Nhất.

Giáp Nhất rời đi mang một cái sọt lớn trở lại, mà Giáp Linh nhẹ nhàng từ trên xe trượt tuyết lấy ra một cái bao lớn, nhìn bộ dáng thoải mái của hắn, phỏng chừng trong đó toàn là mấy đồ da lông gì gì đó.

Đây là làm gì vậy?

Cửa lớn của đoàn vây quanh hơn một ngàn người, tất cả hai mắt đều chăm chú nhìn động tác của Giáp Linh.

Giáp Nhất giơ cái bao lên, một tay rút đao chém ngang một đường phía đáy bao, thanh âm "rầm" vang lên cùng ánh hào quang rực rỡ, xuất hiện trước mặt mọi người.

Toàn trường một mảnh yên lặng, mọi người gần như ngay cả hô hấp cũng đều ngừng lại, tất cả mọi người há miệng, ngây dại ra nhìn những vật thể màu vàng đáng yêu rơi vào trong sọt.

Khang Tư đá cái sọt đã chứa đầy kim tệ một cái, cái sọt lớn lung lay một chút vang lên một trận âm thanh kim tệ va đập vào nhau.

Tất cả mọi người bởi âm thanh này đều giật mình run rẩy, mọi người tỉnh táo lại ánh mắt liền nóng bỏng chằm chằm nhìn lên mặt Khang Tư.

- Lần này chúng ta được Tử tước Cáp Nhĩ mời tham dự tác chiến, thành lập công huân không tệ, mà Tử tước Cáp Nhĩ tưởng thưởng cho công huân của chúng ta, tin rằng mọi người rất ngạc nhiên với tưởng thưởng của Tử tước Cáp Nhĩ, vậy để bản đoàn trưởng ta nói cho mọi người biết một chút đi.

Khang Tư nói xong câu này, tất cả mọi người đều vểnh lỗ tai lên, bao gồm cả những trinh sát đang chen lẫn ra phía ngoài kia, cũng dừng cước bộ lại.

Là người ai chẳng có tâm tò mò, càng không phải nói những trinh sát này.

- Lần này đoàn lính đánh thuê chúng ta dưới sự trợ giúp của các dịch phu, công hãm bốn thôn trấn cùng một tòa thành, đánh bại đội quân năm trăm người, bắt làm tù binh ba trăm người, mà cũng bởi vậy Tử tước Cáp Nhĩ tưởng thưởng cho chúng ta ba vạn kim tệ.

Nghe xong những lời này của Khang Tư, người ở đây lập tức ồ lên một trận, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm những kim tệ đó.

- Vậy tù binh đâu? Không phải ngươi muốn độc chiếm chứ?!

Ngay trong mảnh những âm thanh ong ong, đột nhiên một thanh âm kêu lên.

Tuy nhiên lập tức liền có mấy dịch phu chen tới đánh ngươi kêu hỏi tù binh ngất trên mặt đất, mà thân nhân đám dịch phu thì mỗi người đá cho người này một đá đẩy hắn cho tới góc tường.

Vốn dựa theo quy củ Tuyết quốc, tù binh thuộc về tài sản tư nhân của người chiến thắng, nói cách khác, nếu phân chia tiền, vậy những tù binh này cũng có thể lấy ra chia. Chỉ là nghĩ tới Cáp Nhĩ và Bỉ Khắc là một phe, đám người Khang Tư trước khi rời đi đương nhiên thức thời thả đám tù binh ra.

Chuyện này người trong đoàn lính đánh thuê đều biết, cho nên vừa nghe có người không ngờ hỏi như vậy, chẳng phải là muốn gây sự sao? Cho nên lập tức giải quyết đối phương.

Khang Tư như là không thấy một màn như vậy, nhẹ nhàng nói:

- Ừ! Chúng ta lần này chết trận sáu mươi ba người, trong đó ba mươi hai lính đánh thuê, ba mươi mốt dịch phu (dg: Hix tg để có 30 dịch phu vậy thiếu một người nên mình đành cho vào có sai đâu độc giả chịu hì hì), thành viên đoàn lính đánh thuê mỗi người được trợ cấp sáu mươi kim tệ, người nhà trực hệ do bản đoàn chiếu cố, dịch phu mỗi người ba mươi kim tệ, gia quyến trực hệ do bản đoàn phân công tác.

Bốn người trọng thương, mỗi người đều như nhau hai mươi kim tệ, thương tàn do bản đoàn chiếu cố.

Hiện tại khao thưởng trước một phần, còn lại thưởng cho công huân, cần chỉnh sửa lại mới quyết định tiếp, thành viên đoàn lính đánh thuê mỗi người mười kim tệ, dịch phu mỗi người năm kim tệ.

Khang Tư sau khi lĩnh kim tệ đã lo nghĩ tới mức thưởng cho thủ hạ, cho nên mới có thể một hơi nói quyết định của mình ra.

Kỳ thật toàn bộ tiền thưởng đó cũng không đến một vạn kim tệ, hoàn toàn có thể tăng lễ hậu hơn một ít, nhưng Khang Tư xuất thân từ tiểu binh nên phi thường hiểu rõ tâm tính binh lính tầng dưới chót. Nếu cấp càng nhiều, khẳng định sẽ có rất nhiều người không có tâm cầu tiến, sẽ ném vũ khí chạy đi làm tiểu phú ông sống cuộc sông thoải mái.

Cứ như vậy, chẳng phải lại chiêu mộ rồi huấn luyện lại binh lính lần nữa sao?

Cho nên người chết có thể hậu đãi, nhưng người sống phải lấy mồi nhử bọn hắn một nửa, như vậy mới có thể không tiếc mạng tiến hành tác chiến. Tuy rằng cảm giác tâm tính có chút u tối, nhưng dù sao ngày sau có tân binh mạnh mẽ, dựa theo tiêu chí Tuyết quốc, năm kim tệ cũng là một món tiền lớn rồi.

Mà sau khi Khang Tư nói xong, Giáp Nhất lập tức dẫn nhân thủ lấy kim tệ trong sọt bắt đầu phân phát.

- Trời ạ!

- Vạn tuế!

Các loại thanh âm kinh hô cùng reo hò lập tức vang lên.

Những người nơi đây đại bộ phận đều xuất thân từ khu dân đen, mà khu dân đen lại là địa phương cô cùng cực khổ, người sống trong đó nhìn thấy kim tệ, chỉ sợ không có mấy người.

Hiện tại chỉ cần chạy ra ngoài đánh đấm một trận liền có hơn mười kim tệ? Hơn nữa số tiền này còn chưa tính là gì, quan trọng là gia quyết người chết trận còn có cả người thương tàn, không ngờ sẽ được đoàn lính đánh thuê chiếu cố? Chẳng lẽ lời đồn lưu truyền nếu bán mạng cho đoàn lính đánh thuê này, đoàn lính đánh thuê này sẽ nuôi ngươi đến chết không ngờ là thật?!

Người bên ngoài từ giọng nói những gia quyến dịch phu khoe ra biết được tình hình bên này, ánh mắt cực nóng lập tức từ trên đống kim tệ chuyển sang trên người Khang Tư.

Đáng tiếc Khang Tư cũng không có cho bọn hắn cơ hội dùng ánh mắt tổn thương, xoay người chuẩn bị tiến vào nhà.

Mà đúng lúc này, không biết là do quá mức cảm kích Khang Tư nhân nghĩa hay vì cái gì, trong đám đông đột nhiên có người hô to:

- Đoàn trưởng đại nhân! Tử tước Cáp Nhĩ thưởng cho ngài cái gi vậy? Nếu chỉ là những kim tệ này, chúng ta tình nguyện không cần tiền thưởng cũng phải gặp Tử tước Cáp Nhĩ kháng nghị!

Âm thanh vốn đang ồn ào lập tức dừng lại, mọi người hiển nhiên cũng ngẩn người, đúng vậy! Đoàn trưởng nhà mình công huân lớn như vậy thì được thưởng cho cái gì đây?

Tử tước Cáp Nhĩ kia không phải chỉ cho chút kim tệ làm phần thưởng đấy chứ? Đoàn trưởng nhà mình không cần chút tiền này! Tuyệt đối không thể để đoàn trưởng kính yêu nhà mình chịu ủy khuất được!

Vì thế âm thanh hưởng ứng dần dần đồng thanh to lên.

Đám trinh sát vốn tưởng rằng sự tình chấm dứt đang chuẩn bị rời đi, lập tức lại dựng lỗ tai lên.

Khang Tư không khỏi dở khóc dở cười. Vốn hắn chỉ định cho nhân viên nội bộ biết tước vị một chút là được rồi, dù sao không muốn trở mình cùng các thế lực trấn Thanh Hương, nhưng hiện tại xem bộ dáng mọi người, không nói không được rồi.

Đối với việc mình được hoan nghênh như thế, Khang Tư không khỏi bất đắc dĩ, chính mình giống như chuyện gì cũng không làm, hơn nữa bọn họ dù sao cũng là ngoại nhân, làm sao lại quan tâm đến tiền đồ của mình như vậy?

Tuy nhiên Khang Tư cũng không nói nhiều khác người, lấy cuốn da dê mở ra rồi cười nói:

- Tại hạ cũng chiếm được ưu đãi, được Tử tước Cáp Nhĩ đại nhân sắc phong làm Huân tước độc lập Thanh Hương lĩnh, cho nên, nhiệm vụ đoàn lính đánh thuê chúng ta tiếp nhận lần này xem như đã hoàn thành viên mãn.

Nói xong quay bốn phương hành lễ, mặc kệ người bên ngoài thế nào, xoay người bước vào nhà.

Người bên ngoài bao gồm cả các lính đánh thuê đang lĩnh kim tệ, sau khi nghe nói như thế toàn bộ đều ngây ngốc sửng sốt.

Được sắc phong làm Huân tước độc lập Thanh Hương lĩnh? Thanh Hương lĩnh nghĩa là sao? Không phải chỉ cả trấn Thanh Hương chứ?

Mọi người có chút mê mang trợn mắt nhìn nhau, hy vọng ai đó có thể nói cho mình chuyện này rốt cuộc có phải sự thật hay không, có phải lỗ tai của mình hỏng rồi hay không. Mà các lĩnh đánh thuê đứng ở phía trước lĩnh kim tệ, đặc biệt là đám người Bỉ Lâm Đặc Tư, Hạ Lợi mấy tên đầu mục, chính là nhìn thấy rõ ràng cẩn thận cuốn da dê Khang Tư mở ra kia.

Cho nên, những người đầu tiên hoan hô chính là bọn họ.

- Vạn tuế! Đoàn trưởng đại nhân trở thành lĩnh chủ trấn Thanh Hương!

Bỉ Lâm Đặc Tư lệ rơi đầy mặt là người đầu tiên hô lên câu này.

Nơi đây nhiều người như vậy, không ai so với hắn đến nằm mơ cũng muốn trở thành quý tộc, càng thêm rõ ràng tước vị Huân tước này của Khang Tư là chuyện gì xảy ra. Thấy cự lý tới giấc mộng của mình càng ngày càng gần, không có gào khóc lớn đã xem như năng lực không chế cường hãn rồi.

Tiếng quát tháo của Bỉ Lâm Đặc Tư, lập tức châm ngòi các lính đánh thuê kích động. Ngay sau đó toàn trường chấn động, mà đám trinh sát thần tình không thể tin được thất hồn lạc phách chuồn khỏi đám đông, sau đó liền chạy thục mạng đến nơi thủ trưởng mình bẩm báo.

Kỳ thật không cần những trinh sát đó bẩm báo, toàn bộ mọi người trên trấn Thanh Hương vẻ mặt đều lộ thần sắc phức tạp, nhìn về nơi Khang Tư, ở nơi đó, bởi vì hơn một ngàn quần chúng đứng trước cửa trụ sở của Khang Tư, đã đồng thanh hô lớn:

- Cung chúc Khang Tư đại nhân trở thành Huân tước độc lập Thanh Hương lĩnh!

Thanh âm này cực lớn, lan truyền toàn bộ trấn Thanh Hương.

Lầu nhà cao nhất trên đường đá nơi hội Liên Nghị, Thị Tòng Trưởng sau khi nghe được thanh âm kia ra đứng ở cửa sổ, yên lặng nghe một lúc sau, bất đắc dĩ cười khổ lẩm bẩm:

- Thanh Hương lĩnh? Huân tước độc lập? Ha ha! Tử tước Cáp Nhĩ vẫn thật hào phóng nha, không ngờ cấp toàn bộ Thanh Hương lĩnh cho một tiểu nhân vật Đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê làm lãnh địa độc lập. Nhìn dung mạo Khang Tư kia, căn bản có thể là thân thuộc của Cáp Nhĩ, Cáp Nhĩ bằng vào cái gì cho hắn khối lãnh địa lớn như vậy? Chỉ bằng khi chiến tranh đánh hạ bốn trấn một thành sao? Nhưng vì cái gì những phong thần của Cáp Nhĩ không ai phản đối? Mệnh lệnh này đối với bất cứ người nào trong bọn họ đều bất lợi mà.

Ài! Không thể hiểu được, xem ra lão già này phải tự mình tới cửa, bái phỏng lĩnh chủ đại nhân mới này rồi.

Sau một phen náo nhiệt, đám lính đánh thuê lĩnh xong kim tệ sau khi lưu lại nhân thủ bảo hộ, thay quần áo sạch sẽ dẫn người nhà đi ra ngoài mua sắm vật tư.

Về phần những dịch phu càng không cần phải nói, sớm bị người nhà của mình vây quanh cửa ra, mà đám thương hộ hiển nhiên đều biết bộ chúng của Khang Tư được chút tiền thưởng, tất cả đều nhắm vào kim tệ trong tay bọn họ.

- Chủ thượng! Trợ cấp cùng khao thưởng tổng cộng hết 7000 miếng kim tệ.

Giáp Nhất giao sổ sách lên, Khang Tư cầm mở ra xem một chút, sau đó ngồi ngay ngắn đối diện với các đầu mục hai bên sườn nói:

- Các ngươi đã thương thảo phần thưởng công huân chưa?

Khải Lợi là người có thể nói liền bị đẩy ra, vội thi lễ nói:

- Đại nhân! Chúng ta dựa theo biểu hiện công huân thủ hạ chia làm: bắt phu, tướp đoạt, chém đầu, đăng thành phá cửa bốn loại công huân để thống kê danh sách, chỉ là không biết kim ngạch thưởng xử lý thế nào, xin đại nhân dạy bảo.

Nói xong đưa lên một phần công văn.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, từ lúc Khang Tư có được tước vị, những đầu mục lính đánh thuê này cử chỉ làm việc đều nhã nhặn hơn rất nhiều.

Khang Tư vừa xem công văn vừa nói:

- Dựa theo quy củ bên này, công huân chém đầu bình thường là bao nhiêu?

- Đại nhân! Bình thường đều là một kim tệ, tiền tài quyền thế hùng hậu thì là hai miếng.

Giáp Nhị lập tức hồi đáp, về sau mọi việc liên quan đến tình báo đều do hắn phụ trách.

- Ừ! Chúng ta đây cũng không phải quá nổi trội, chém một đầu thưởng một kim tệ, bắt phu cùng tướp đoạt là hai miếng, đăng thành năm miếng, phá cửa mười miếng, hơn nữa bốn loại công huân này đều thêm phần thưởng một thạch lương thực phụ.

Khang Tư nói đến đây, nhìn thấy đám thủ hạ thần tình cổ quái, biết bọn họ kỳ quái cái gì, không khỏi cười nói:

- Bắt phu cùng tướp đoạt đều có thể gia tăng thực lực chúng ta, cho nên mức thưởng cho bọn họ tự nhiên so ra cao hơn.

Khang Tư sở dĩ để mức thưởng cho chém đầu thấp nhất, bởi vì hắn không hy vọng thủ hạ của mình xuất hiện những kẻ háo sát.

Người đang ngồi đây cho dù không phải khôn khóe, cũng là người có chút linh hoạt, vừa nghe lời này của Khang Tư liền hiểu được vì sao lại thế, tất cả đều bội phục hô:

- Đại nhân anh minh.

Nhìn thấy Khang Tư đã duyệt xong công văn, Khải Lợi có chút cảm thán nói:

- Đáng tiếc trong trận chiến này không xuất hiện binh lính chém đoạt cờ, bằng không có thể gióng chống khua chiêng nhận thưởng hậu hĩnh một phen, lấy sĩ khí phấn chấn của chúng ta, tuyên dương uy vũ đại nhân.

Khang Tư không phải người thường, lập tức nghe ra ý tứ trong những lời này, lấy công văn phân lãnh địa kia ra cười nói:

- Đều nhìn xem đi, sau đó chúng ta thương thảo sự vụ một chút.

Khải Lợi tiến lên, sau đó dùng hay tay run rẩy mở cuốn ra dê ra, vài đầu mục bên cạnh vẫn còn rụt rè, Hạ Lợi vừa hô lớn, vừa chen lại:

- Ai nha! Ta lần này được đại khai nhãn giới, Hạ Lợi ta lớn như vậy còn chưa từng được xem qua công văn phân lãnh địa đó.

Có người làm gương, mấy đầu mục khác cũng vội vàng vây lại xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.