Danh Môn Thê Ước, Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Cao Lãnh

Chương 17




Nàng cười rất tự nhiên, Đông Phương Tuyết bước qua đi tới trước mặt nàng.

Hắn vươn ngón tay nổi rõ khớp xương, dịu dàng giúp nàng sửa sang lại vài sợi tóc rơi ở trước trán.

Ngón tay của hắn thật lạnh lẽo, nhưng động tác lại rất ôn nhu.

Giây phút đó, Nguyệt Trì Lạc ngẩng đầu nhìn hắn đăm đăm không chớp mắt.

Khóe miệng của hắn gợi lên nụ cười yếu ớt, ánh mắt ôn nhuận như mặc ngọc, dường như muốn nhấn chìm Nguyệt Trì Lạc vào trong đó.

Hắn nói, "Lạc nhi, không có chuyện gì."

Giọng nói nhẹ nhàng như vậy, ôn nhu như vậy, giống như giữa tình nhân ngọt ngào nỉ non nói chuyện với nhau.

Hắn nói không có việc gì, cho nên Nguyệt Trì Lạc sẽ tin hắn.

Thay đổi y phục thỏa đáng, Nguyệt Trì Lạc dẫn theo Thập Thất ngồi xe ngựa Tứ vương phủ một đường không bị cản trở chạy đến cửa Đông Nam.

Thị vệ giữ cửa trông thấy xe ngựa của Tứ vương phủ liền trực tiếp cho đi qua, Nguyệt Trì Lạc giống như lần đầu tiên tới nơi này, hết ngó Đông đến ngó Tây.

Đãi ngộ thế này, thật đúng là mỗi người khác nhau.

Lúc tới điện Kim Phượng đã gần đến giờ Tuất (7-9h tối), dọc theo đường đi đèn đuốc sáng trưng.

Có cung nữ riêng biệt dẫn đường ở phía trước, Nguyệt Trì Lạc nhỏ giọng dặn dò Thập Thất mấy câu, tự chỉnh đốn lại biểu cảm trên mặt rồi sải bước tiến vào đại điện Kim Phượng.

Trong điện Kim Phượng, hoàng hậu ngồi cao cao trên ghế Phượng, Tống Chỉ Thi ngồi gần ở trước mặt hoàng hậu. Hai người vừa uống trà vừa đang trò chuyện gì đó, ngồi ở phía dưới là mấy vị Tần phi ngày thường có quan hệ rất thân thiết với hoàng hậu.

Nguyệt Trì Lạc dùng khóe mắt thoáng liếc một vòng đại điện, chứng kiến mọi người nhìn nàng bằng vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng, nàng cười lạnh dẫn theo Thập Thất khom người xuống thỉnh an hoàng hậu.

"Hoàng hậu nương nương Thiên tuế."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.