Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Chương 117: Ngoại truyện: Giang Thiếu Hiền 1




Sương sớm lượn lờ, Dương Phàm và Tiểu Man mặc trang phục gọn gàng, từ hậu hoa viên đi ra. Cả hai đều xuất thân là người học võ, trừ những ngày vừa mới viên phòng, tình nồng như lửa ra, thì về sau liền khôi phục lại thói quen dậy sớm luyện công, hai người luyện công dĩ nhiên sẽ không phải kiểu mạnh ai nấy luyện, thường sẽ luận bàn một chút, giúp ích rất nhiều cho việc tăng tiến võ công của đôi bên.

Trở về gian nhà chính ở trước phòng ngủ, Đào Mai và Dương Tam Tỷ đã chuẩn bị sẵn nước và dụng cụ rửa mặt, hai người rửa mặt thay y phục, chuẩn bị dùng bữa sáng. Tiểu Man vừa rửa mặt vừa nói:
- Lang Quân, có muốn thiếp hôm nay đi một chuyến đến am Tịnh Tâm không? Nói thế nào thì, muội và nàng ta cũng coi như là đã từng kề vai chiến đấu, có chút tình hương khói. Hơn nữa, bọn muội đều là phụ nữ, có nhiều lời dễ nói hơn.

Dương Phàm đang đánh răng, nghiêng đầu nghĩ ngợi, miệng dính đầy bọt nói:
- Hay là thôi đi, cô ấy không bỏ đi là đã có hy vọng lớn rồi. Tâm tư A Nô rất nhạy cảm, nếu để muội ra mặt, khó đảm bảo cô ấy sẽ không cho rằng ta thiếu quan tâm đến cô ấy, việc này không vội, vẫn cứ để ta đi thì hơn.

Tiểu Man nói:
- Ừm, thế thì hôm nay muội cứ đến cửa hàng xem thử.

Dương Phàm nói:
- Được! Muội cứ làm việc của muội, có điều đừng vất vả quá mức, lại mệt người.
Nói đến đây, Dương Phàm mỉm cười vụng trộm, ra vẻ thần bí nói với Tiểu Man:
- Muội muốn kề vai tác chiến cùng A Nô, sau này còn có cơ hội mà.

Tiểu Man nhanh chóng khinh bỉ liếc nhìn hắn, sẵng giọng:
- Xùy xùy xùy! Cái mồm quạ đen! Đến đại lao cứu muội, là chuyện hay lắm sao? Lại còn sau này... ơ?

Thấy Dương Phàm mỉm cười xấu xa, Tiểu Man đã biết là không đúng, đôi mắt to trên khuôn mặt dính đầy bọt nước của nàng khẽ chuyển động, bỗng nhiên hiểu ra, không khỏi vừa xấu hổ vừa lúng túng, giơ tay lên, vẩy nước về phía Dương Phàm, gắt gỏng nói:
- Đồ xấu xa, mơ đi!

Dương Phàm bật cười ha hả, nhảy qua một tí để tránh né bị nàng tạt nước vào người.

Trong đình viện, Đào Mai và Dương Tam Tỷđang vẩy nước quét nhà và lá rụng, trông thấy cảnh tượng đùa giỡn của chủ nhân và phu nhân, trên mặt không kiềm được vẻ tươi cười.

Lại nói, nam nữ chủ nhân nhà họ tình nồng ý mật. Hai người họ trước đây cũng đã từng làm nô bộc cho gia đình khác. Trong những đại gia tộc đó đương nhiên cũng có những cặp phu thê mới cưới, nhưng nào có ân ái nồng thắm như đôi phu thê này đây, càng chưa nói đến mỗi ngày đều phải giữ gìn lễ nghi quy củ.

Rõ ràng là phu thê ngủ trên cùng giường, vậy mà cũng phải kính cẩn giữ lễ với nhau, khiến cho so với lúc gặp khách khứa còn mất tự nhiên hơn. Nghe nói cái đó gọi là gì mà cử án tề mi, đạo nghĩa phu thê. Đào Mai và Dương Tam Tỷ không hiểu. Họ chỉ biết một đôi phu thê phải giống như Dương Phàm và Tiểu Man mới thật sự là ân ái, mỗi ngày đều thật sự rất vui vẻ.

Năm nay, hai tiểu nha đầu tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, họ rất mong vị hôn phu tương lai của mình cũng là một nam nhân giống như vậy, không cần phải là quan lớn như hắn, không cần phải anh tuấn như hắn, chỉ cần đối xử tốt với nương tử như thế thôi. Hai tiểu nha đầu đã đến tuổi mơ mộng rồi.

Trước giờ, bữa sáng của Dương Phàm đều khá đơn giản, cái đơn giản này đương nhiên là nói so với tiêu chuẩn của các gia đình giàu có, phu thê hai người đều còn trẻ, lại là người luyện võ. Sức ăn nhiều hơn người bình thường, vì vậy bữa sáng cũng rất thịnh soạn.

Hai người ngồi sau bàn, Dương Phàm múc một bát cháo thịt cho Tiểu Man đặt trước mặt nàng, Tiểu Man nhìn lang quân mỉm cười ngọt ngào, vừa cầm đũa lên, bỗng ngửi thấy mùi thịt sực nức trong bát cháo. Dạ dày liền lập tức cảm giác khó chịu.

- Sao vậy, sao vậy?

Dương Phàm đặt đũa xuống, đuổi theo Tiểu Man chạy ra ngoài cửa, căng thẳng vỗ lưng nàng, Tiểu Man vịn thân cây quế nôn mữa hồi lâu, nhưng lại chẳng nôn ra được gì, bèn xua xua tay về phía trượng phu. Nói:
- Không sao, có lẽ sáng nay luyện võ bị nhiễm lạnh, vừa ngửi mùi thịt, chợt thấy buồn nôn.

Dương Phàm thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng nói:
- Nói cũng phải, trời dần trở lạnh rồi, lúc nương tử dậy sớm đừng ăn mặc phong phanh thế này, mỗi ngày luyện tập quyền cước qua quýt một chút là được rồi, cũng đứng năng tập quá mà không chịu dừng, sau này cũng chẳng còn cơ hội để nương tử dụng võ nữa.

Sau một hồi, dạ dày cồn cào của Tiểu Man cũng dần bình dịu lại, hai người mới quay trở lại phòng. Dương Phàm gọi người dẹp tất cả các món có dính đến thức ăn mặn như cháo thịt... trên bàn Tiểu Man, đổi thành cháo trắng và mấy món dưa cải thanh đạm.

Hai người đang dùng bữa thì Dương Phàm nói:
- Hôm nay đừng đến cửa hàng nữa, các cửa tiệm nhà ta nhờ sự chỉnh đốn và sắp xếp của nương tử, các chức vụ khác như chưởng quầy, điếm tiểu nhị, sự vụ gọn gàng đâu ra đó, vốn chẳng cần nương tử phải ghé qua nữa, nếu không yên tâm, cứ nửa tháng một tháng kiểm kê sổ sách một lần là được rồi.

Tiểu Man làm mặt quỷ với hắn nói:
- Chỉ là thỉnh thoảng không thoải mái, xem huynh căng thẳng chưa kìa. Yên tâm đi, muội có đi cũng chỉ là ngồi một chút, xem một chút, cũng chẳng làm gì. Ở nhà ngồi đợi lâu cũng buồn lắm, coi như ra ngoài giải sầu thôi mà.

Dương Phàm lắc đầu nói:
- Muội ấy à, cứ có phúc mà không biết hưởng...

Hai người tranh cãi mãi cho đến khi ăn xong bữa sáng, rồi lấy nước muối súc miệng, Tiểu Man bèn giúp Dương Phàm thay y phục, thấy Dương Phàm hôm nay vừa sáng đã thắt đai đội mão, Tiểu Man nhịn không được bèn hỏi:
- Lang Quân không đi Tịnh Tâm am sao?

Dương Phàm quẹt mũi nàng, nói:
- Đã xác định là cô ấy ở đó, lúc nào đi thăm mà chả được, còn có thể mới sáng sớm đã đi sao?
Mấy ngày nay có hơi lơ là công việc ở nha môn, ngay từ đầu đã làm vậy, có thể khiến người ta chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, không biết họ Dương ta muốn làm gì, có điều hành động giả vờ uyên thâm này không thể quá lâu được, ta đến nha môn trước xem sao.

Hai người đang nói chuyện, tên sai vặt Mạc Huyền Phi bỗng nhiên chạy như bay vào, gian nhà sau này vốn là nơi người ở gian nhà trước không được phép xông bừa vào, trên dưới toàn phủ đều biết quy định này, nhưng cũng hiểu hắn có việc gì đó gấp gáp, một mình Dương Tam Tỷ không ngăn nổi, Mạc Huyền Phi chạy đến trước mặt Dương Phàm đang muốn đi ra ngoài, thở hồng hộc nói:
- A Lang! Có... có một vị quan lớn đến nhà thăm hỏi!

Dương Phàm nghe thế liền ngẩn ra, ngạc nhiên nói:
- Mới sáng sớm thế này, người nào đến thăm vậy?

Mạc Huyền Phi trình một tấm thiếp lên, nói:
- A Lang, ngài xem, hắn tự xưng là bạn của A Lang, nói là Hữu vệ đại tướng quân gì gì đó, lại còn Khả Hãn gì gì đó, tiểu nhân nghe không hiểu, chỉ biết chắc là một chức quan rất rất lớn.

Dương Phàm vừa nghe thấy Hữu vệ đại tướng quân, không khỏi giật mình, còn tưởng rằng vị Hữu vệ đại tướng quân Võ Du Kị kia lại tìm đến tận cổng, mấy ngày nay hắn có qua lại gì với cô vợ công chúa của hắn ta đâu? Lại nghe thấy Mạc Huyền Phi nói Khả Hãn gì gì đó, trong lòng không khỏi khẽ động, vội vàng giật lấy tấm thiếp mở ra xem.

Tiểu Man ở bên cạnh hỏi:
- Lang Quân, là người nào vậy?

Thần sắc Dương Phàm có chút quái lạ, nói:
- Là A Sử Na Hộc Sắt La, hiện giờ hắn được triều đình phong là Kiệt Trung Sự Chủ Khả Hãn, lại làm Hữu vệ đại tướng quân, đương nhiên là, cái chức Hữu vệ đại tướng quân này của hắn chỉ là mang danh mà thôi, thực quyền vẫn là do Võ Du Kị nắm giữ.

Tiểu Man nói:
- Cái vị Hộc Sắt La tướng quân này, chức vị cao hơn Lang Quân không chỉ là một hai cấp, hắn ta lại tự hạ thấp địa vị chủ động đến thăm hỏi, là muốn làm gì đây?

Dương Phàm lắc đầu, nói:
- Không rõ, ta đích thân đi nghênh đón thử xem!

Dương Phàm và A Sử Hộc Sắt La lúc trước vì chơi đánh cầu mà quen biết nhau, lúc đó hắn còn là một thị vệ nhỏ nhoi, nhưng lúc đãi tiệc mừng công Hộc Sắt La lại thân chinh đến mời, hai người chính từ lúc ấy mà kết mối giao tình.

Sau này các bộ tộc của Tây Đột Quyết đều bị Thổ Phồn và Đông Đột Quyết liên thủ hà hiếp, lãnh địa dần dần suy thoái, bị bức đến mức không còn cách nào, A Sử Hộc Sắt La đành phải dựa theo kiến nghị của thủ lĩnh các bộ tộc, đem quân chủ lực tinh nhuệ giao cho thủ hạ của hắn là Mạc Hạ Đạt Can (tên chức quan), vị Mạc Hạ Đạt Can này đồng thời cũng là thủ lĩnh của bộ tộc Đột Kì Thi có thực lực lớn mạnh nhất trong số các bộ tộc của Tây Đột Quyết, tên là Ô Chất Lặc.

A Sử Hộc Sắt La tự mình dắt theo gần mười vạn phụ nữ, người già và trẻ nhỏ di chuyển về phía đông, do triều đình tiến hành sắp xếp. Bố trí ổn thỏa cho hơn mười vạn người là một việc cực kì phức tạp, phải sắp xếp đất chăn nuôi hoặc đất canh tác, phải giúp họ có kế sinh nhai, phải hỗ trợ họ xây dựng nhà cửa, A Sử Hộc Sắt La là tộc trưởng, lẽ đương nhiên là phải ở lại đó sắp xếp tất cả, mãi đến gần đây mới trở về Lạc Dương.

Dương Phàm đã từng nghe nói hắn ta quay về Lạc Dương, lần trước khi Võ Tam Tư dẫn Tứ Di tù trưởng thỉnh cầu Võ Tắc Thiên ân chuẩn cho xây dựng "Thiên Khu" bằng đồng đúc, vị A Sử Hộc Sắt La này chính là một trong những thủ lĩnh bộ tộc có tên trong đó. Có điều hắn ta không tìm Dương Phàm, Dương Phàm cũng không chủ động đi gặp hắn ta, vì Dương Phàm hơi có chút hổ thẹn với hắn ta.

Thủ hạ của A Sử Hộc Sắt La, Ô Chất Lặc, là người do Thẩm Mộc nâng đỡ, muốn dùng để thay thế Hộc Sắt La. Kế hoạch này, Dương Phàm lần trước đến Tây Vực, lúc ở Đại Đẩu Bạt cốc đã quá rõ ràng, sau khi biết về sự ủng hộ của mười bộ lạc của Tây Đột Quyết đối với Ô Chất Lặc, Dương Phàm cũng hiểu rõ Hộc Sắt La nếu có ý muốn trở về Tây Vực, đối với hắn ta mà nói chính là một bi kịch.

Kết quả, hoặc là Tây Đột Quyết sẽ hoàn toàn bị chia rẽ, biến thành một đống cát rời rạc, mất đi năng lực kiềm chế Đông Đột Quyết và Thổ Phồn, kế đến sẽ bị họ thôn tính. Hoặc là Hộc Sắt La bị cô lập hoàn toàn sẽ bị các bộ hạ của mình giết chết, cả tộc A Sử sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn khỏi mười họ tộc của Tây Đột Quyết.

Vì vậy, Dương Phàm đã đồng ý với kế hoạch của Thẩm Mộc, nhưng hắn dù sao vẫn coi Hộc Sắt La là bằng hữu, làm thế không khác nào phản bội lại Hộc Sắt La, Dương Phàm sao còn mặt mũi gặp lại hắn ta? Nhưng giờ đây Hộc Sắt La chủ động đến nhà, Dương Phàm cũng không thể đóng cửa không tiếp.

Dương Phàm vội vã ra cửa lớn nghênh đón Hộc Sắt La vào nhà, mời hắn ta vào ngồi trong thư phòng, trước hàn huyên một hồi, sau bèn hỏi hắn mục đích đến lần này.

Hộc Sắt La tuổi tác vốn cũng không lớn, nhưng lúc này trông lại có chút tiều tụy, hoàn toàn không có tinh thần hăng hái hăm hở như lúc mới gặp nhau lần đầu, mơ hồ lộ ra chút vẻ suy sụp chán chường.

Hộc Sắt La khẽ thở dài, nói với Dương Phàm:
- Nhị Lang, ta hôm nay đến nhà, không phải vì chuyện gì khác, chỉ là vì... Nhị Lang là đệ tử của Tiết sư, ta nghe nói, Tiết sư đối với Nhị Lang trước giờ luôn gần gũi, nói gì nghe nấy?

Dương Phàm khẽ cau mày, ngạc nhiên nói:
- La huynh sao bỗng nhiên lại nói chuyện này? À! Hay là, đại tướng quân và Tiết sư đã xảy ra xung đột gì rồi? Huynh đừng lo, tiểu đệ ra mặt, thiết yến thỉnh sư phụ đến, cùng La huynh hòa giải, nếu không phải là xung đột gì quá lớn...

Hộc Sắt La xua xua tay, cười khổ nói:
- Nhị Lang hiểu nhầm rồi, nói như thế thì... chuyện triều đình chuẩn bị xuất binh, đệ còn chưa biết?

Dương Phàm ngây người, ngạc nhiên nói:
- Xuất binh đến nơi nào?

Hắn trong đầu chợt lóe lên, đột ngột nói:
- Chẳng lẽ... hoàng đế đã quyết định dụng binh với An Tây tứ trấn?

Hộc Sắt La nói:
- Xem ra Nhị Lang quả nhiên còn chưa biết. Đúng vậy, đây là chuyện quân cơ quan trọng, không thể đem ra nghị luận trước triều, trước khi chính thức quyết định xuất binh, cũng không thể chiếu cáo thiên hạ. Nhị Lang hiện giờ là quan văn, hơn nữa còn là quan viên của Hình bộ, chưa từng tham dự vào việc lên kế hoạch, hiển nhiên sẽ không biết.

Hộc Sắt La không chỉ thần sắc lộ ra vẻ già cả, lời nói cùng thích dài dòng lê thê, y lải nhải nói một hồi, mới hít sâu một hơi, nói:
- Khả Hãn Đông Đột Quyết là Mặc Xuyết, đã xâm lấn Linh Châu rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.