Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Chương 116: Đại kết cục (hai)




Hiện giờ điều mà Lý Trân không quan tâm nhất chính là nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi, thế mà nàng ta cứ đề cập đến vấn đề này. Trong lòng Lý Trân thầm nghĩ hay là nàng ta muốn mình trở thành một Ngư Phẩm Long thứ hai?

Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi đang cười dài nhìn hắn khiến hắn không thể lảng tránh vấn đề này, hắn đành phải cười khổ nói:
- Thượng Quan xá nhân và Địch cô nương là hai người khác nhau, cơ bản không thể so sánh, ở trước mặt Thượng Quan xá nhân Lý Trân không dám có bất kỳ ý tưởng nào khác.

Thượng Quan Uyển Nhi chỉ vì trên phương diện tình cảm muốn xoa dịu một chút cảm xúc muốn chống đối của Lý Trân, đây là một chút thủ đoạn của Nữ nhân quán hay dùng, thật ra Lý Trân cũng không ngạc nhiên lắm.

Thượng Quan Uyển Nhi cười cười, lại đem thoại đề vòng vo trở lại:
- Hiện tại ta có thể thẳng thắn mà nói với Lý công tử, ngươi giả thành quan coi ngục vào thiên lao, làm cho thiên lao xảy ra án mạng, không chỉ liên quan đến Địch Nhân Kiệt mà ngay cả ngục thừa cũng bị giết khiến cho Thánh Thượng tức giận, nếu không phải ta can thiệp vào vụ án này, ngươi và Địch Yến cũng đã gặp phiền phức lớn, bị tống giam vào ngục từ lâu rồi, ngươi cũng không có khả năng ngồi ở chỗ này mà nói chuyện với ta.

Lý Trân biết nàng ta nói rất đúng. Vốn hắn còn thấy ngạc nhiên, chuyện ở nhà giam Đại Lý Tự sao có thể không giải quyết được chứ? Hóa ra là do Thượng Quan Uyển Nhi áp chế.

Hắn vội vàng đứng dậy thi lễ:
- Đa tạ Thượng Quan xá nhân che chở!

- Ngươi cũng không cần cảm tạ ta, vụ án của Tôn Lễ kia chỉ cần ngươi không giận ta, chuyện này coi như là huề nhau.

Lý Trân ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ vụ án của Tôn Lễ là do Thượng Quan xá nhân sắp đặt?

Thượng Quan Uyển Nhi gật đầu cười:
- Tôn Lễ tới giúp đỡ cho ngươi là do ta sắp xếp, cái hộp Xá Lợi màu đỏ cũng là của ta cho hắn không có liên quan gì đến án xác người phụ nữ bị chém, ta chỉ muốn xem khi nào thì ngươi có thể tìm tới ta?

Lý Trân tức giận đến một lúc lâu cũng không nói ra lời, hắn vì hộp Xá Lợi xuất hiện ở vụ án Đoạn đầm mà lo lắng suốt ba ngày, tính tới tính lui không ngờ kết quả cuối cùng lại là âm mưu của Thượng Quan Uyển Nhi.

Hắn quả thật có một loại cảm giác bị lường gạt, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi lại cho hắn ăn một viên đường trước, thay hắn giải quyết phiền toái ở thiên lao, khiến cho hắn tức giận cũng không thể nào bộc phát ra được.

Trong lòng Lý Trân buồn bực cực kỳ, một hồi lâu mới nói:
- Vậy việc tối nay thì sao? Đi địa cung Tử Vân các không phải là cô muốn khảo nghiệm tôi chứ?

- Đương nhiên là cũng có một chút khảo nghiệm, tuy nhiên chuyện này là mở đầu cho hợp tác kế tiếp của chúng ta.

- Chờ một chút!

Bỗng nhiên Lý Trân phát hiện được điều gì, vội vàng nói:
- Hợp tác cái gì? Xin Thượng Quan xá nhân hãy nói cho rõ ràng.

Trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi có phần bất mãn, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài mà vẫn dùng một loại giọng điệu bình thản như cũ nói:
- Lý công tử, ta và ngươi nói nhiều như vậy, chẳng lẽ ngươi vẫn không hiểu sao?

Lý Trân trầm mặc, thật ra đương nhiên hắn cũng hiểu Thượng Quan Uyển Nhi trăm phương ngàn kế dụ hắn đến cũng không phải là mời hắn đến làm khách nói chuyện phiếm, hơn nữa còn đem nhiều bí ẩn như vậy nói cho hắn, mỗi một bí ẩn đều đủ để xét nhà diệt tộc, điều này khiến cho Lý Trân hiểu ra, trong lúc vô tình hắn đã ngồi cùng một thuyền với người phụ nữ này.

Nhưng Lý Trân hắn cũng không phải là người mặc cho người bày bố, hắn cũng có tôn nghiêm của mình, bất kì ai cũng đừng mơ tưởng bắt buộc hắn làm việc.

Trầm tư một lát, Lý Trân chậm rãi nói:
- Thượng Quan xá nhân quyền cao chức trọng, mà Lý Trân chỉ là một kẻ thứ dân, địa vị chúng ta cách nhau ngàn dặm, nếu như Thượng Quan xá nhân có yêu cầu gì với Lý Trân, Lý Trân không dám không cống hiến.

Nhưng cống hiến cũng có hai loại, một loại là lá mặt lá trái, một loại là toàn lực ứng phó, không biết Thượng Quan xá nhân muốn loại nào?

Lý Trân nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong mềm có cứng. Thượng Quan Uyển Nhi nhìn chăm chú hắn một lúc mới nói giọng:
- Được rồi, là do ta quá vội vàng, đêm nay ngươi đã lấy ra được viên Ngọc Linh Lung mà ta muốn thì ta sẽ báo đáp ngươi, việc hợp tác sau này hãy nói đi! Đêm nay Lý công tử đã vất vả, mời đi nghỉ ngơi.

Nàng khẽ nhấn chuông, chỉ trong chốc lát, Tạ Ảnh đẩy cửa tiến vào, thi lễ nói:
- Xin chủ nhân chỉ bảo?

- A tỷ, mang Lý công tử đến phòng khách nghỉ ngơi đi! Còn nữa, phía Địch cô nương cũng cần phải phục vụ nàng ấy cho thật tốt.

- Nô tì hiểu rồi!

Tạ Ảnh đưa tay mời:
- Mời công tử!

Lý Trân đứng dậy thi lễ với Thượng Quan Uyển Nhi, bước nhanh rời đi, ngay khi hắn đi tới cửa, Thượng Quan Uyển Nhi lại nói với hắn:
- Lý công tử, hôm nay các ngươi lấy ra Ngọc Linh Lung không phải là ngọc tỉ của Cao tổ, ngọc tỉ đã bị lấy đi từ hai mươi năm trước rồi.

Những lời này cởi bỏ một nỗi băn khoăn trong lòng Lý Trân. Võ Tắc Thiên sao lại có thể đem ngọc tỉ của Đường Cao Tổ và Đường Thái Tông để trong một tòa cung điện hoang phế được chứ?

Hắn chắp tay:
- Đa tạ Thượng Quan xá nhân đã cho biết sự thật!

... .

Lý Trân được bố trí ở trong một phòng khách cao quý của sơn trang, các đồ đạc bài trí đều hết sức đẹp đẽ, các vật dụng được làm từ cây tử đàn, trên bàn là bộ ấm sứ Quan diêu, phủ dưới đất là thảm Ba Tư rất dày lại hết sức mềm mại.

Mà ngay cả trên tường cũng treo một bức thư pháp, lại gần nhìn kỹ, không ngờ là bút tích của Âu Dương Thông, thậm chí còn có ba thị nữ xinh đẹp để hầu hạ hắn.

Điều này làm cho Lý Trân đã quen ngủ ở trên gác nhà đại tỷ thực sự cảm thấy rất không được tự nhiên, hắn bảo một thị nữ:
- Có thể giúp ta tìm Địch cô nương đi cùng với ta một chút hay không?

Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân quen thuộc. Lý Trân nghe ra đây là âm thanh tiếng bước chân của Địch Yến, trong lòng mừng rỡ liền vội vàng bước ra mở cửa thì thấy vẻ mặt của Địch Yến tái nhợt đang đứng ở ngoài cửa làm cho hắn hoảng hốt:
- A Yến, muội sao vậy?

Địch Yến hơi ngượng ngùng, vội vàng thấp giọng nói:
- Mỗi người phụ nữ đều gặp phải chuyện này, huynh đừng hỏi nữa.

- Ồ…

Lý Trân không dám hỏi thêm nữa, vội vàng đi châm trà cho nàng. Địch Yến dở khóc dở cười, trong nhà của Lý đại ca này có lẽ không có nô tì, rõ ràng có ba ả thị nữ đứng ở bên cạnh hắn còn muốn đích thân châm trà, ai!

Nàng khoát tay với ba ả thị nữ:
- Các ngươi lui xuống đi! Lý công tử không cần các ngươi hầu hạ.

Ba ả thị nữ đỏ mặt lui xuống. Địch Yến ngồi xuống nệm êm, cầm lấy chén trà nóng Lý Trân đưa cho nàng, mặt mày hớn hở nói:
- Xem ra cuộc nói chuyện không tệ, không ngờ cho huynh ở phòng khách tốt như vậy, ba ả thị tỳ cũng xinh đẹp dịu dàng như thế, đêm nay huynh thật có phúc.

Lý Trân không có biện pháp đối với nàng, chỉ đành cười khổ nói:
- Từ nhỏ đến lớn có lúc nào huynh cần người hầu hạ chứ? Nói thật, huynh vẫn cảm thấy căn gác của a tỷ ngủ thoải mái hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.