Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Chương 115: Đại kết cục (một)




- Tề tiên sinh. Chỉ là gặp dịp thôi. Tôi không đảm đương nổi cái cúi đầu của ngài đâu.

Tề Thiên Lỗi ngẩng đầu, lúc này ánh mắt Ứng Tiểu Điệp nhìn qua người Tề Nhạc. Cũng giống như Tề Thiên Lỗi nàng từ trên người Tề Nhạc như cảm giác được cái gì đó, trong lúc nhất thời không nói rõ đây là cảm giác gì.

Ấn nút lên tầng một trăm hai mươi, Tề Thiên Lỗi nhìn qua Tề Nhạc hỏi.

- Tề tiên sinh cũng họ Tề, không phải là người cảnh sát sao?

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không, tôi không phải người của cảnh sát. Lần này tới đây cũng không phải vì những kẻ bắt cóc này.

Nguyệt Quan lúc này cũng mở miệng nói:

- Chú Tề, con giới thiệu cho chú biết một chút vị này chính là tổng giám đốc tập đoàn Kỳ Lân, Tề Nhạc.

Nghe được hai chữ Tề Nhạc này thì thân thể Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp đồng thời chấn động một chút, ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc trở nên lăng lệ hơn rất nhiều. Trong ánh mắt Tề Nhạc toát ra hào quang tự giễu.

- Cái tên này chắc các vị rất quen thuộc. Tôi cũng vì cái tên này mới tới đây, tôi tới là tìm các người.

Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp liếc nhau, cảm giác quái dị trong nội tâm của bọn họ biến mất, nhìn qua thân hình cao lớn và mái tóc bạc trắng của Tề Nhạc hai người do dự. Từng ấy năm tới nay như vậy có vô số người tự nhận là con của bọn họ quá nhiều.

Tuy đó là đau nhức vĩnh viễn trong nội tâm bọn họ nhưng mà bọn họ không hy vọng bị lừa gạt, nhất là loại lừa gạt cảm tình không thể tha thứ được.

Không đợi vợ chồng Tề Thiên Lỗi mở miệng, Tề Nhạc đã chủ động nói ra:

- Tôi biết rõ chuyện này hơi khó tin. Kỳ thật ngay cả tôi cũng không hiểu đây có phải là thật hay không. Tôi đã từng nằm mơ thấy một giấc chiêm bao. Ở trong mộng tôi gặp đôi vợ chồng. Tôi nhớ rất rõ ràng là người chồng trong đôi vợ chồng kia, sau khi con của bọn họ sinh ra đã từng nói một câu thế này, mà những lời này cũng nói lai lịch trong tên con bọn họ. Người chồng nói muốn cho con của mình là núi cao của Tề gia nên gọi là Tề Nhạc.

Tề Nhạc nói xong câu đó Ứng Tiểu Điệp đã hoàn toàn ngốc trệ, mà ánh mắt Tề Thiên Lỗi trở nên lăng lệ ác liệt, cũng mặc kệ bên người có những người khác hắn mạnh mẽ bước lên trước mặt Tề Nhạc, hai tay nắm chặc vai của hắn.

- Nói, là ai cho anh biết những chuyện này.

Tay của Tề Thiên Lỗi rất có lực, cảm thụ được nhiệt lực trong tay của hắn thì một cảm giác huyết mạch tương liên khiến tâm thần Tề Nhạc run lên. Mặc dù không có trải qua khoa học nghiệm chứng, nhưng mà loại cảm giác huyết mạch này là giả được sao? Tinh thần lực của Tề Nhạc không ngừng chấn động. Nhìn qua Tề Thiên Lỗi ánh mắt hắn đã ướt át, trong cổ họng có thứ gì nghẹn lại làm hắn nói không ra lời.

Tề Thiên Lỗi dùng sức lay vai của Tề Nhạc, cảm xúc kính động của hắn bình tĩnh lại.

- Tôi không tin, con của tôi đã sớm chết rồi. Anh không phải là nó. Quyết không thể nào.

Tề Nhạc nâng tay phải của mình lên ngăn tay Tề Thiên Lỗi lại, tuy tay Tề Thiên Lỗi rất có lực nhưng so với Kỳ Lân Tí của Tề Nhạc không đáng gì! Lực lượng của Tề Thiên Lỗi có khả năng chống lại sao?

Lẳng lặng nhìn qua nam nhân hơi già nua này Tề Nhạc thản nhiên nói:

- Nếu như ngài cho rằng tôi mưu đoạt tài sản thì tôi không còn lời nào để nói. Hôm nay có thể gặp các vị đã khiến tôi rất thỏa mãn. Tề tiên sinh, không nên nói nhiều. Bản thân ngài còn rất nhiều chuyện cần làm. Nhưng ngài cũng nên điều tra xem ai là người đã thuê những tên lính đánh thuê khủng bố này. Nếu không có lần thứ nhất thì nhất định có lần thứ hai.

Đinh một tiếng vang nhỏ cửa thang máy mở ra, đã tới tầng một trăm hai mươi, Tề Nhạc kéo Nguyệt Quan đi ra ngoài, nhìn thấy tầng một trăm hai mươi bừa bãi thì hào quang trong mắt của hắn trở nên đạm mạc. Không có nhìn qua Ứng Tiểu Điệp cùng Tề Thiên Lỗi. Hắn mang theo Nguyệt Quan trực tiếp đi ra khỏi thang máy, từ thang lầu xuống dưới.

- Tề Nhạc, anh điên sao? Đây chính là tầng một trăm hai mươi đấy.

Nguyệt Quan mang theo giầy cao gót đi đằng sau Tề Nhạc, có chút bất mãn kêu lên.

Tề Nhạc dừng bước lại lại không có quay đầu nói:

- Nếu như cô cảm thấy vất vả thì tôi cõng cô xuống, thế nào?

Nguyệt Quan sững sờ một chút, cẩn thận từng li từng tí hỏi:

- Chú Tề cùng dì Ứng thật là...

- Không nên hỏi.

Tề Nhạc vứt bỏ ba chữ đi nhanh xuống dưới.

Nguyệt Quan dừng lại nguyên chỗ, trong mắt tràn ngập hào quang khó tin.

- Trời ạ! Chẳng lẽ đây là sự thật, Tề Nhạc cũng không phải là người mưu cầu tài sản a. Nếu như đây là sự thật thì... Tề Nhạc, anh chờ tôi với.

Vừa nói nàng vội vàng đuổi theo xuống dưới.

Tề Nhạc đi rồi thì Tề Thiên Lỗi đứng trong phòng làm việc của mình. Tuy lâm vào trầm mặc nhưng Ứng Tiểu Điệp đem con gái giao cho thủ hạ chiếu cố, đi qua bên người của chồng, đè bả vai chồng mình, nói:

- Đây có phải là sự thật hay không...

Tề Thiên Lỗi quay đầu lại nhìn vợ của mình, trong mắt xuất hiện hào quang thống khổ.

- Anh không biết, anh quả thực không biết. Nhưng mà anh không dám tin tưởng.

Ứng Tiểu Điệp thở dài một tiếng, nói:

- Nhưng mà trong lòng của anh đã tin tưởng. Không phải sao?

Tề Thiên Lỗi sững sờ, nói:

- Vì cái gì nói như vậy? Em hiểu anh sao?

Ứng Tiểu Điệp cười khổ nói:

- Cũng không phải vì tin anh, mà là vì em tin mình.

- À? Em cũng tin anh ta nói là thật?

Tề Thiên Lỗi giật mình nhìn qua vợ của mình.

Ứng Tiểu Điệp nói:

- Chẳng lẽ anh không cảm giác cậu ta có gì khác biệt hay sao? Trước kia tuy có rất nhiều người tới đây, thậm chí có chút ít người tướng mạo giống anh tới chín phần nhưng mà đứa nhỏ vừa rồi cho chúng ta cảm giác quen thuộc và thân thiết đúng không? Em nhìn ra được anh ta cũng không phải kẻ mưu đoạt tài sản của chúng ta mà tới. Anh cũng đã nghe rồi đấy, cậu ta là tổng giám đốc tập đoàn a.

Tề Thiên Lỗi lắc đầu, nói:

- Thế nhưng mà anh phải cẩn thận.

Trong mắt Ứng Tiểu Điệp chợt lóe sáng, nói:

- Em có biện pháp.

Tề Thiên Lỗi vội vàng hỏi:

- Biện pháp gì.

Tuy hắn ở phương diện buôn bán là kỳ tài nhưng Ứng Tiểu Điệp là người hắn bội phục nhất. Ít nhất từ phương diện tài trí hắn tự nhận mình thua xa vợ mình. Nếu như không có vợ phụ trợ thì tập đoàn Kim Cốc tuyệt đối không có ngày hôm nay.

Ứng Tiểu Điệp mỉm cười, nói:

- Chuyện này còn không phải đơn giản ao? Bây giờ chúng ta công bố di chúc ra ngoài sẽ đem toàn bộ tài sản lưu cho Oánh Oánh. Nếu như tình huống như vậy cậu ta vẫn nhận thân thì không có khả năng là giả. Hơn nữa cũng chứng minh anh ta không phải người tham tài.

Tề Thiên Lỗi nhíu mày, nói:

- Thế nhưng mà anh lại cảm giác không ổn. Từ ánh mắt của cậu ta thì anh nhìn ra được đây là hài tử quật cường. Đi thôi, chúng ta đi vào phòng họp trước, có lẽ người của cảnh sát đã tới rồi. Trước tiên nên xử lý công việc ở đây đã. Dù sao đứa trẻ đã xuất hiện trước mặt chúng ta thì không khả năng lại biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.