Đáng Yêu Xỉu Luôn!

Chương 80: Ngoại Truyện 7




Thiệu Dương, không có chiến sự, sóng êm gió lặng, nhưng hai phe nhân mã vẫn duy trì đề phòng.

Trong thư phòng, người đàn ông ôn nhuận như ngọc, ngồi tại chủ vị. Trên tay hắn cầm một miếng ngọc bội bóng bẩy lấp lánh ánh sáng, lòng bàn tay xoa nhè nhẹ, cả người đều lâm vào bên trong trầm tư.

Đôi mắt như mặc ngọc nhìn ngắm ngọc bội, lại như là xuyên thấu qua ngọc bội nhìn lại ký ức xa xưa. Hay là, xuyên thấu qua ký ức linh hồn. Trong mắt hắn mang theo vẻ vắng1lặng. Trên môi treo một nụ cười theo thói quen, vẫn ấm áp như trước đây. Nhưng trên mặt lại dần dần hiện lên do dự, giãy giụa... Cửa phòng bị người ta đẩy ra. Hắn giật mình, vội vàng cất ngọc bội đi, ngước mắt nhìn ra cửa.

Hai người thấy hắn ngồi ngơ ngẩn, buồn bực nói: “Tướng quân, từ khi nghe tin Thượng Quan Nhược Tịch và Quân Kinh Lan bị bắt, ngài thường xuyên thất thần, mất hồn mất vía thế này, cuối cùng là ngài bị làm sao?”

Gần đây hắn thường xuyên thất thần sao?

Cuối cùng,8hắn thở dài một hơi, giống như là chấp nhận, đứng dậy nói: “Bản tướng quân có chút việc riêng cần xử lý, thành Thiếu Dương giao cho các ngươi!” “A? Chuyện này, nhưng mà, phía Hoàng thượng...” Làm chủ tướng, tự tiện rời bỏ vị trí, là tội chết! “Phía Hoàng thượng, bản tướng quân sẽ tự mình đi thông báo!” Cuối cùng thì hắn vẫn không thể chắp tay bàng quan đứng nhìn được.

Thực ra, đây cũng là trách nhiệm của mình không phải sao?

Trách nhiệm, trách nhiệm! Đúng là nặng như núi Thái Sơn! “Thế...” Người kia2còn muốn nói điều gì, nhưng trên mặt lóe lên ánh sáng trắng, hắn đã không nhìn thấy hình bóng Thượng Quan Cẩn Duệ. Chỉ thấy một cái ngọc bội màu trắng, rơi xuống đất, hắn sửng sốt một chút, đi tới nhặt lên, nhíu mày nhìn một chút, sau đó, thu vào trong ống tay áo.

Có cơ hội lại trả lại cho Thượng Quan tướng quân sau vậy!

Đội ngũ mang theo Quân Kinh Lan đi tới hoàng cung, những khu vực đi qua đều vô cùng bí ẩn. Nhưng không hiểu sao, trên đường lại gặp một đám người4áo đen khác chặn giết, hơn nữa nhìn bộ dạng như là muốn cướp người!

Bọn hắn để lại một nửa số người lại đối phó, một nửa khác mang theo Thượng Quan Nhược Tịch và Quân Kinh Lan nhanh chóng lẩn trốn. Dọc theo con đường này, đều cảm thấy cô cùng khả nghi, luôn cảm thấy vô cùng kỳ quặc khi bọn hắn cứ như vậy bị người ta phát hiện dễ như trở bàn tay, mà trên thi thể quân địch lại phát hiện ra đối phương hình như là người của Quảng Lăng Vương, nghĩ thế lại nhìn Thượng Quan Nhược Tịch trong xe ngựa đầy hoài nghi. Từ khi Thượng Quan Nhược Tịch đập vỡ ngọc bội đã biết mình nhất định bị hoài nghi, khi xe ngựa va vào một tảng đá khiến cho xóc nảy lên, nàng lớn tiếng hét lên, sau đó cố gắng dùng sức đập vào cái rương mà mắng: “Các ngươi làm gì thế? Đánh xe ngựa cũng không ra sao cả à? Nếu như đụng vào con ta thì làm sao bây giờ?”.

Thế là, vốn hắn đang động sát khí với nàng, trong nháy mắt không còn sát ý nữa! Loại đàn bà ngu xuẩn thế này, như là không biết hiện nay mình đã rơi vào trong tay bọn hắn, còn lớn tiếng quát bọn hắn, sao có thể thông minh cơ trí dẫn người tới đây chứ?

Vừa mới nghĩ thông không bao lâu, lại nhìn thấy phía trước xe ngựa bọn hắn, ở chỗ cao, một người đàn ông mặc áo đen đứng ở ngọn cây, chắp tay sau lưng, nhàn nhạt quét mắt nhìn bọn hắn!

Bọn hắn giật mình, ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, chỉ thấy khuôn mặt hắn như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ, mang theo nụ cười đầy ý vị, còn thần sắc dưới đáy mắt lại khiến người ta không hiểu nổi, cả người như là một gốc Ngọ Dạ Ma Lan, nở rộ lúc giữa trưa, dưới ánh nắng chói chang.

Giọng nói quỷ bí và nặng nề vang lên: “Để lại người, các ngươi có thể cút!”

Cảm giác cường giả áp bách đè lên những người này. Đám người áo đen hai mặt nhìn nhau, đều cảm giác người này là một nhân vật không dễ trêu, nhưng để bọn hắn cứ như thế thả người ra mà đi sao? Chỉ sợ là bọn hắn không làm được!

“Không biết các hạ là ai?” Tên thủ lĩnh áo đen chắp tay nói, giọng điệu cố gắng bình thản, phía sau có truy binh, đằng trước có hổ lang, bọn hắn nhận nhiệm vụ này, thật sự là khiến cho người ta vừa đau thương vừa khổ sở!

“Mặc Quan Hoa!” Người đến cũng không che giấu thân phận chút nào!

Hắn vừa nói ra, mấy người áo đen càng dâng lên mười hai vạn phần tinh thần! Trợn to đôi mắt nhìn hắn, Mặc Quan Hoa, thiên hạ đệ nhất mưu sĩ, không thể khinh thường! Nhưng lại chưa bao giờ nghe nói tới võ công hắn cao thế nào, có lẽ...

Nhưng, điều này cũng rất nhanh bị bọn hắn lật đổ, nếu không có võ công rất cao, vậy thì đại thụ cao mấy chục mét kia sao có thể leo lên được chứ?

“Mặc thành... Không, Mặc tiên sinh, chuyện này không liên quan đến ngài, mong ngài đừng nhúng tay vào!” Tên thủ lĩnh áo đen nói rất cung kính, nếu có thể, hắn nguyện ý mấy trăm lần không đối đầu với người kia!

“Nếu như là người khác ra tay, đúng là chuyện không liên quan đến ta, nhưng mà Quân Hạo Thiên đã đáp ứng với ta một số việc. Mặc Quan Hoa ta xưa nay không thích có người thất tín với ta!” Làm thành chủ nhiều năm như vậy nhưng chưa từng cúi đầu với bất kỳ ai, Mặc Quan Hoa tự nhiên là có uy nghiêm không gì sánh bằng đối với người đối diện, lời nói ra, khiến cho người nghe cảm thấy nàng ngàn cân, cảm giác áp bách mười phần!

Hôm nay, hắn ra tay. Cũng không phải là ý muốn của sư phụ, mà đây là quyết định của cá nhân hắn. Tên Quân Hạo Thiên này, bản lính không nhiều, nhưng lá gan cũng không nhỏ, ngày trước hứa hẹn đối với mình, vậy mà đổi ý dễ như trở bàn tay, hắn nghĩ lời hứa của hắn với mình chỉ như thả một quả rắm thôi sao? Nghĩ rằng Mặc Quan Hoa này dễ dàng bị người khác đùa bỡn thế sao? “Vậy là Mặc tiên sinh nhất định không đồng ý rồi?” Tên thủ lĩnh nắm chặt thanh kiếm trong tay, đã chuẩn bị xong để ra sức một kích.

Mặc Quan Hoa không để ý lắm nhìn bọn hắn: “Các ngươi không phải là đối thủ của ta, hiện nay có thể đi về nói cho Quân Hạo Thiên rằng người do ta mang đi! Nếu có gì không hài lòng, cứ tới tìm ta, Mặc Quan Hoa ta tùy thời xin đợi!”

Nói xong, hắn vung tay lên, một luồng khí cực mạnh tuôn ra từ trên tay hắn, sau đó, lấy tốc độ nhanh như sét đánh ngưng tụ thành một hình cầu cực lớn.

Đám người áo đen trợn mắt mà nhìn, trong lúc nhất thời cảm thấy run sợ trong lòng, quả cầu kia nếu đánh lên trên người bọn hắn, cái mạng nhỏ của bọn hắn coi như xong luôn! Mặc Quan Hoa nhếch môi, nở nụ cười khiến người, nhìn bọn hắn nói: “Muốn thử không?” Đám người áo đen do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định từ bỏ! Hiện nay trở về tìm Hoàng thượng, có lẽ còn có một chút hy vọng sống, nhưng ở lại nơi này đấu tranh, vậy thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!

Sau khi bọn hắn vội vã rời đi, Mặc Quan Hoa mới thu lại nội lực, từ trên cao bay vọt xuống. Rèm xe được vén lên, sau đó dùng nội lực đánh vỡ cái khóa, lập tức, quay người rời đi: “Tự cầu phúc đi!”

Hắn chỉ không thích người khác đùa giỡn với hắn như đồ đần, cho nên mới tới cứu người, để hủy đi dự định của Quân Hạo Thiên. Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa hắn thích xen vào chuyện người khác, cứu được người còn phải bảo hộ người khác chu toàn!

Thượng Quan Nhược Tịch ở trong rương nghe thấy tiếng động ngoài xe, liền biết là Mặc Quan Hoa ra tay, mà người đàn ông này đã cứu bọn họ hai lần! Cho nên sau khi cái khóa rương bị phá, nàng vội vàng xốc cái nắp lên, lớn tiếng nói với bóng lưng đối phương: “Đa tạ tiên sinh hai lần cứu giúp, Thượng Quan Nhược Tịch vô cùng cảm kích!”

“Ừm, vậy thì nhớ cho kỹ, nói không chừng ngày nào đó ta muốn các ngươi báo đáp!” Mặc Quan Hoa cũng không quay đầu lại mà nói. Thượng Quan Nhược Tịch đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hắn, người này thật thú vị, hai lần cứu bọn họ đều nói câu như vậy, không hề khách khí mà nhận ân tình! Nhưng, nàng cũng biết hiện nay không phải là lúc kinh ngạc than thở, nàng nhất định phải đưa hài tử đi, nếu không đám người áo đen kia trở về, bọn họ lại chạy không thoát!

Nghĩ thế, nàng ôm chặt Kinh Lan đứng dậy, muốn đi ra ngoài. Nhưng lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân vang lên, nàng vừa mới ôm Quần Kinh Lan nhô ra khỏi cửa xe ngựa, đã giật mình khi nhìn thấy người trước mặt, kỳ quái nói: “Mộc cô nương, sao ngươi lại ở đây?”

Đó là một người mặc một thân trang phục hiệp nữ, cũng chính là Mộc Nguyệt Kỳ không thể nghi ngờ!

Nàng gật đầu cười nói: “Từ khi nghe nói các ngươi bị bắt, ta liền một mực nghĩ biện pháp tìm các ngươi, cũng là trùng hợp, vừa vặn trên đường đi qua nơi đây, khiến cho ta gặp được! Các ngươi đi nhanh đi!” “Vậy ngươi...” Chẳng lẽ Mộc cô nương không đi cùng bọn họ sao? Mộc Nguyệt Kỳ nhảy lên xe ngựa, cầm lấy roi ngựa rồi nói: “Những người kia không bao lâu nữa, sẽ tìm được sự giúp đỡ rồi quay lại, nếu chúng ta cùng một chỗ, nhất định sẽ bị bọn hắn bắt lấy, cho nên chỉ có thể chia ra mà đi! Nhớ kỹ, người dẫn hài tử chạy về phía Nam, đi tìm nơi mà ấn nấp, Nam Cung Cấm và Bách Lý Kinh Hồng mang binh mã ngang nhiên đi tới đây, tốc độ nhanh thì hai ngày nữa có thể tìm thấy bọn họ! Ta đánh xe ngựa đi, dẫn dụ bọn hắn!” Chỉ hận mình không mang đạn tín hiệu, nếu không thì có thể thuận lợi hơn nhiều!

“Thế nhưng mà Mộc cô nương, còn an toàn của ngươi...” Thượng Quan Nhược Tịch không yên lòng, xe ngựa này là của những người đó, bọn hắn tự nhiên sẽ nhận ra. Cho nên khẳng định sẽ đuổi theo xe ngựa, nếu như Mộc cô nương bị bắt, cho dù không chết không sẽ rất nguy hiểm!

“Không cần quan tâm đến ta, các ngươi cứ trốn cho kỹ là được!” Mộc Nguyệt Kỳ gật đầu, ra hiệu cho nàng tranh thủ thời gian mà mang hài tử đi. Nhưng ân tình lớn thế này, Thượng Quan Nhược Tịch cũng không dám nhận: “Mộc cô nương, người và ta giao tình cũng không nhiều, ngươi...”

“Cô nương là nữ nhi Quảng Lăng Vương?” Mộc Nguyệt Kỳ hỏi. Thượng Quan Nhược Tịch gật đầu! Mộc Nguyệt Kỳ lại tiếp tục nói: “Trong tay cô nương phải chăng là có một cái ngọc bội chứa cổ trùng?” Thượng Quan Nhược Tịch lại gật đầu! “Vậy được rồi, ta không giúp nhầm người, chúng ta chia ra đi, ngay lập tức! Cho dù là ngươi không sợ chết, cũng phải nghĩ cho con của ngươi!” Ngọc bội có tử mẫu cổ, nàng từng nhìn thấy trên thân một người. Mà lúc trước, khi Nam Cung Cấm đưa mẹ con Thượng Quan Nhược Tịch phó thác cho người kia và mình chiếu cố, nàng cũng thường xuyên thấy người kia đứng xa xa nhìn Thượng Quan Nhược Tịch, giống như muốn đi tới nhưng vì cái gì đó mà lại không hành động.

Vốn nàng tưởng hắn động tâm, mãi cho đến một ngày, Nam Cung Cẩm nói bọn họ nhìn giống nhau! Mà người kia, tuy có ra vẻ thản nhiên đáp lại như bình thường, nhưng lại vẫn khiến nàng nhìn thấy một chút mất tự nhiên. Nàng hiểu rất rõ hắn, đến mức chỉ cần hắn có một chút khác thường cũng có thể nhận ra rõ ràng. Cho nên khi nghe Thượng Quan Nhược Tịch bị bắt, nàng mới vội đi tìm.

Thêm vào đó, mấy ngày trước đây, mình đã thấy mảnh ngọc bội vỡ bên đường. Tất cả đã được xâu chuỗi lại. Trước đây khi cha nàng còn sống, nàng cũng đã được nghe nói vị Quảng Lăng Vương kia buông tha con của

mình để thể hiện sự trung thành với đế vương. Cho nên Thượng Quan Nhược Tịch, tám chín phần mười chính là muội muội của người kia! Muội muội của hắn và cháu trai của hắn, sao nàng có thể không cứu giúp cơ chứ?

An nguy của Kinh Lan, không thể nghi ngờ gì đã làm cho Thượng Quan Nhược Tịch xúc động, nàng cắn răng gật đầu: “Vậy thì được, chỉ có điều Mộc cô nương phải cẩn thận!”

“Ừm!” Mộc Nguyệt Kỳ gật đầu, thấy nàng bước đi được vài bước, lại bỗng nhiên nói: “Chờ một chút!”

“Sao thế?” Thượng Quan Nhược Tịch quay đầu lại nhìn Mộc Nguyệt Kỳ, trên mặt có chút nghi hoặc.

Mộc Nguyệt Kỳ bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu rồi nói: “Nếu như ta không thể còn sống trở về, xin giúp ta nói cho hắn biết. Thực ra, ta đi, cũng không phải là từ bỏ, cũng không phải không yêu. Ta vẫn yêu hắn, yêu rất nhiều, mãi cho đến chết!”

“Là... Thượng Quan Cẩn Duệ sao?” Thượng Quan Nhược Tịch chần chừ nói.

“Đúng!” Mộc Nguyệt Kỳ gật đầu, quát to một tiếng: “Giá!”

Sau đó, thay đổi phương hướng nhanh chóng rời đi!

Để lại Thượng Quan Nhược Tịch đứng tại chỗ nhìn xe ngựa nhanh chóng rời đi, nghĩ mãi vẫn không rõ vì sao đối phương muốn giúp mình như thế, còn có, vì sao đối phương muốn mình nói những lời này cho Thượng Quan Cẩn Duệ? Không nghĩ ra, liền cũng không nghĩ thêm, mang theo hài tử xoay người rời đi! Một đường xuôi về phía Nam...

Trên đường đi về phía trước, Nam Cung Cẩm vô cùng lo lắng, cũng không quên để cho người ở Bắc Minh dò xét tin tức bọn họ.

Dẫn theo hai vạn binh mã, cứ như thể rêu rao khắp nơi ở Bắc Minh, không thể nghi ngờ gì chính là hành vi

muốn chết, cho nên khi tiến vào biến thành không lâu, Bách Lý Kinh Hồng liền phân phó những người này tản ra, chỉ còn lại bốn người Bách Lý Kinh Hồng, Nam Cung Cẩm, Lạc Niệm Hi, Uất Trì Thành, cùng với đám người Thanh Long Bạch Hổ khiêng kiệu!

Trên đường đi, bởi vì có ngọc bội của Quân Hạo Thiên, lại thêm giọng điệu thần thần bí bí mập mờ của bọn họ, mà đã thành công hết tướng lĩnh thủ thành này đến tướng lĩnh thủ thành khác, cuối cùng cũng ẩn giấu đến được hoàng thành Bắc Minh!

Tại khách sạn ở kinh thành, Nam Cung Cẩm mặc một thân trang phục đàn ông, khôi phục thành diện mạo Yến Kinh Hồng, ngồi cùng với Bách Lý Kinh Hồng, nhìn như là hai thế gia công tử!

Hủy đứng trước mặt bọn họ bẩm báo: “Hoàng thượng, người của chúng ta đã ẩn nấp tiến vào hoàng cung, nhưng không tìm được tung tích hai người bọn họ, không biết là bị giấu ở nơi khác, hay không bị bọn họ bắt được!”

Nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Quân Hạo Thiên, nếu có điều gì không bình thường, lập tức quay lại bẩm báo! Còn nữa, chú ý xem hắn lui tới những nơi nào, đồng thời dò xét từng nơi một!” Nam Cung Cẩm phân phó! Hủy gật đầu, biểu thị minh đã rõ ràng! “Vâng! Nhưng mà nương nương, người của chúng ta ở hoàng cung phát hiện một người khác, đó là cô gái lần trước cứu được Hoàng thượng, Mai Lương Hinh!” “Cái gì?” Nam Cung Cảm nhíu mày, không phải ả kia đã nhảy xuống vực mà chết rồi sao? Sao lại chạy tới hoàng cung Bắc Minh rồi? “Thân phận ả ta là gì?”

“Là sủng phi của Quân Hạo Thiên! Nghe nói Quân Hạo Thiên đối đãi với cô ta rất tốt, cho dù là trăng sao trên trời, đều sẽ hái xuống cho cô ta!” Hủy vừa nói vừa cảm thấy tam quan bị hủy hết! Sao lại thế, tên Quân Hạo Thiên này mù mắt sao? Cô gái kia, cũng đáng để hắn yêu thích sao, phẩm vị thật sự là đặc biệt! Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng liếc nhau một cái, trong chốc lát đã hiểu tại sao Bắc Minh bỗng nhiên quyết định đối địch với Nam Nhạc, xem ra không thoát được quan hệ với Mai Lương Hinh!

“Biết rồi, phái người đi nhìn chằm chằm hai người đó! Nhất là ả Mai Lương Hinh kia, cần phải đặc biệt chú ý.” Nếu Kinh Lan thật sự rơi vào tay bọn hắn, Mai Lương Hinh nhất định sẽ nhịn không được mà ra tay!

Hủy gật đầu: “Rõ!” Còn Bách Lý Kinh Hồng cũng nói nhàn nhạt: “Có lẽ, người bắt cóc bọn họ đã xảy ra sự cố trên đường rồi cũng nên. Phái người lục soát toàn bộ Bắc Minh, bất cứ nơi nào bí ẩn cũng không được bỏ qua.”

Nếu như Quân Kinh Lan không bị bắt tới hoàng cung, đối với bọn họ chính là kết quả tốt nhất!”

“Vâng! Thuộc hạ đã phải người đi tìm. Từ khi phát hiện bọn họ không có ở hoàng cung, thuộc hạ đã hạ lệnh lục soát cả nước, của hoàng cung và các nơi bí ẩn cũng có ánh mắt của chúng ta, bọn hắn sau này muốn đem tiểu công tử vào hoàng cung, cũng chạy không thoát tầm mắt người chúng ta!” Tâm tư kín đáo, xưa nay chính là ưu điểm lớn nhất của Hủy, cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn trở thành Thủ tịch Hộ pháp của Dạ Mạc Sơn Trang, cho nên chuyện này hắn xử lý mười phần ổn thỏa.

Bách Lý Kinh Hồng gật đầu, hài lòng đối với năng lực xử lý mọi việc của hắn. Hủy đang muốn đi ra ngoài, chợt bị Nam Cung Cẩm gọi lại: “Chờ một chút!” “Hoàng hậu nương nương có gì phân phó?” “Sắp xếp một chút, nghĩ biện pháp để chúng ta và Thừa tướng Bắc Minh đơn độc gặp nhau một lần, đúng, tốt nhất là còn có cả Quảng Lăng Vương!” Nói đến chuyện này, trên mặt Nam Cung Cấm hiện ra nụ cười khó có được, Thừa tướng Bắc Minh dĩ nhiên ủng hộ Kinh Lan, mà Quảng Lăng Vương kia, lại là ông ngoại Kinh Lan, không ủng hộ Kinh Lan, còn có thể giúp đỡ cho người ngoài hay sao? Bách Lý Kinh Hồng nghe thế, đuôi lông mày chau lên, nghiêng đầu nhìn nàng: “Ý nàng là?”

“Dù sao thì Quân Hạo Thiên muốn bắt Kinh Lan, chứ không phải là ra tay giết chết, vậy đã nói rõ hắn còn có điều cố kỵ! Mặc kệ là Kinh Lan có ở trong tay bọn hắn hay không, cam đoan là vẫn an toàn, như vậy, đã muốn chơi, chúng ta không ngại chơi lớn một chút!” Kinh Lan mới là chân mệnh thiên tử Bắc Minh, đã tới đây rồi, vậy không nên quay về tay không!

Nghĩ thế, môi nàng nở một nụ cười lạnh, Quận Hao Thiên đã cảm thấy long ỷ không ngồi thoải mái, muốn tìm chút chuyện, vậy thì để những người lương thiện bọn họ giúp hắn một chút. Bách Lý Kinh Hồng cũng rõ ràng nàng muốn gì, gật nhẹ đầu, cũng không nói nhiều. Hủy nghe thế, cảm thấy kinh sợ, cũng cảm thấy hưng phấn, xem ta Bắc Minh sắp loạn rồi! Hắn vội vàng gật đầu nói: “Nương Nương yên tâm, thuộc hạ sẽ bố trí chuyện này!”

Dứt lời, hắn nhanh chóng đi ra ngoài.

Hắn vừa đi ra ngoài, đã lại quay trở lại: “Khởi bẩm Hoàng thượng, tin tức tốt! Có tung tích Quân Kinh Lan! Bọn họ còn chưa rơi vào trong tay Quân Hạo Thiên, đã bị Mặc Quan Hoa cứu được! Người của chúng ta đang toàn lực chạy đến tiếp ứng!”

Nam Cung Cấm đại hỉ, đứng dậy cười to: “Biết là con ta sẽ không có việc gì mà! Tốt, nắm chặt thời gian liên lạc Thừa tướng, điều tra thêm Bắc Minh có bao nhiêu võ tướng ủng hộ Kinh Lan hồi triều! Lần này, bản cung muốn giúp con ta ngồi vững vàng tại mảnh đất Bắc Minh này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.