Đáng Yêu Đến Rớt Cả Đầu

Chương 37: Phó bản thứ tư 4




Lần trước hai đứa nhỏ rời nhà trốn đi gặp chuyện không may, Thiện Diệu đã mời bảo tiêu đi theo 2 đứa nó, chẳng qua lần này là lấy danh nghĩa hắn thuê người tới, không liên quan đến Thiện Phú Phong.

Thiện Diệu cúp điện thoại của khoai lang lớn, dở khóc dở cười, hai thằng này nghịch quá, còn chưa đến tuổi phản nghịch, mới 5t đã hết bỏ nhà đi rồi đến trèo tường trốn học, so với 2 đứa nó, hắn khi còn bé tuyệt đối là học sinh 3 tốt không thể nghi ngờ.

“Diệu, Thiện Diệu.” Phục Kỳ khép lại notebook, xoa mắt.

“Mắt khó chịu sao? Nên nghỉ ngơi đi, lúc cậu dùng máy tính còn chả thèm chớp mắt.” Thiện Diệu ngữ khí yêu chiều: “Tôi vào phòng bếp lấy cho cậu khối băng chườm mắt nhé.”

“Không cần đâu, nên đi đón bọn nhỏ, lúc về mua con cá, bọn nhỏ đã mấy hôm rồi chưa ăn canh cá.” Thừa dịp Thiện Diệu hiện tại tâm tình tốt, Phục Kỳ cũng không khách khí.

Thiện Diệu nói: “Tôi đã thuê cho 2 đứa nó bảo tiêu kiêm lái xe rồi, chuyện học cũng có chuyên gia phụ trách, lão bà đại nhân ngài không cần quan tâm.”

Phục Kỳ bởi vì xưng hô này, nhất thời trong lòng cảm khái dạt dào, không thể nói rõ là vui vẻ vì tâm nguyện đạt thành hay là đau khổ vì sắp mất đi. Cậu lẩm bẩm nói: “Canh cá?”

“Chú Lâm cũng không phải đến chơi, bảo vệ phải tới lui 3 lần mới mang hết đồ vào nhà. Tôi vừa mới vừa nhìn qua, gạo trắng, mì chũ, đông trùng hạ thảo, đều có đủ cả.” Vật trân quý đều là của lão gia tử, những đồ dùng thức ăn hằng ngày lão gia tử không nghĩ đến thì chắc là do Chú Lâm nửa đường mua.

“Đáng tiếc 2 đứa nhỏ không được Chú Lâm lúc còn trẻ chăm nom. ” Phục Kỳ nói xong, khụ khụ vài cái.

Thiện Diệu vội vàng ngồi vào bên giường, đặt tay lên lưng Phục Kỳ thuận khí, lại cảm thấy than mình dưới lòng bàn tay cứng còng 1 chút. Hắn không tiếng động nhếch miệng cười khổ, vẫn không do dự thuận khí cho Phục Kỳ, giọng nói giấu diếm cảm xúc: “Sao vậy, không thoải mái?”

Phục Kỳ lắc đầu.

Thiện Diệu nhíu mày, ngữ khí cường ngạnh nhưng độ ấm không giảm: “Nói cho tôi biết.” Thấy Phục Kỳ lại lắc đầu, liền nói tiếp: “Là 1 người vợ tốt chẳng lẽ không nên học làm sao để chồng quan tâm mình sao? Nếu chỉ trông mong chồng quan tâm con mình, vậy thì căn cơ của cái gia đình đó vĩnh viễn đều không ổn định.”

“Có chút lạnh thôi mà.” Phục Kỳ trầm mặc một lát sau mở miệng. Thiện Diệu nói rất đúng, nếu cậu muốn duy trì một gia đình lâu dài, phải tận lực cư xử bình thường.

“lạnh sao?” Trong nhà độ ấm luôn cao, đây là di chứng sau khi Thiện Diệu bị đông lạnh nửa chết nửa sống. Hai đứa nhỏ còn kêu nóng cơ, sao Phục Kỳ lại thấy lạnh?

Thiện Diệu sờ trán Phục Kỳ. Quả nhiên, nóng bỏng tay. Tối hôm qua hắn đã rửa sạch sẽ cho y rồi mà, sao vẫn bị sốt? Lấy máy tính ra, bảo Phục Kỳ nằm xuống, đắp chăn lại: “Nằm đi, cậu sốt rồi, tôi gọi điện thoại kêu bác sĩ qua.”

“Để đo nhiệt độ đã, không vội, ngoài lạnh ra tôi cũng không thấy chỗ nào không thoải mái. ” Phục Kỳ thật sự sợ Thiện Diệu. Diễn xuất này không khỏi quá nhập vai rồi, nếu cứ diễn tiếp chỉ sợ lúc xuống sân khấu cũng chưa thoát cảnh.

Thiện Diệu lấy cái nhiệt kế trong hòm thuốc đưa cho Phục Kỳ, không thấy Phục Kỳ vươn tay, trực tiếp mò vào chăn nhét dưới nách Phục Kỳ luôn.

“Nhiệt kế không thay đổi nhỉ.” Phục Kỳ đột nhiên nói.

“Hử?” Thiện Diệu chuyên tâm sờ soạng, không nghe hiểu ý Phục Kỳ.

Không đến 38 độ, sốt không cao lắm, Phục Kỳ kiên trì uống 2 viên thuốc thôi, cứ kêu bác sĩ đến, cũng chỉ uống thuốc, sốt như thế này căn bản không cần truyền dịch.

Thiện Diệu không vui lòng, vẫn gọi điện thoại kêu bác sĩ đến. không phải bác sĩ Thường, ông ấy có quan hệ tốt với ba hắn, chỉ sợ không tiện xem bệnh cho Phục Kỳ.

Bác sĩ còn chưa tới, bọn nhỏ đã mím môi đi học về. Vừa thấy Phục Kỳ nằm ở trên giường sắc mặt không tốt, Thiện Sơ vung nắm đấm nhỏ đấm vài cái lên lưng Thiện Diệu. Phục Thần không để ý hai người họ, chạy đến bên giường, sốt ruột hỏi: “Cha, ba làm sao vậy?”

“Ba sốt ấy mà, Tiểu Sơ, đừng đánh ba, đừng khóc, 2 bảo bối nhỏ của cha.” Phục Kỳ muốn xuống giường.

“Không được xuống giường, nằm ở trong chăn cho ra mồ hôi đi.” Thiện Diệu không sợ nắm tay nhỏ xíu của Thiện Sơ, hắn còn đang định đùa Thiện Sơ  nữa cơ, kết quả vừa nhìn thấy Phục Kỳ nóng nảy, lại không còn tâm tư nữa. Mỗii tay 1 đứa ôm lên trên giường.

“Mẹ.” Thiện Sơ  khóc kêu liền nhào lên người Phục Kỳ, khổ nỗi chân bị nắm lại nên không nhào được vào người mẹ.

Thiện Diệu đau đầu: “Ai nha, hai đứa đừng làm rộn, Phục Kỳ đang sốt đó.”

“Thật là đang sốt.” Phục Thần đã sờ trán cha rồi. Lời anh trai với ba nói còn không bằng tự đi kiểm nghiệm.

Thiện Sơ  nín khóc, sụt sịt hỏi: “Mẹ rất khó chịu đúng không, có phải mẹ bị ba bắt nạt không? ”

“Thằng nhóc vô ơn.” Thiện Diệu lấy tay khẽ vò đầu Thiện Sơ, cười mắng: “Sốt thì làm sao lại do ba bắt nạt. ” Kỳ thật chính là bị ta “bắt nạt”, nhưng loại “bắt nạt” này kiên quyết không thể để cho con biết đâu.

Phục Kỳ mở miệng dỗ vài câu, hai đứa mới tính bình tĩnh trở lại, trái phải ngồi trên giường, kể lại những chuyện vui ở trường hôm nay. Chuyện buồn cười nhất đương nhiên là vụ trốn học bất thành của 2 đứa.

“Về sau không được trốn học.” Phục Kỳ sau khi cười xong, vẫn nghiêm túc mà dạy dỗ.”Di động và máy tính đều bị hỏng? Không có việc gì, chúng ta mua cái khác, nhưng mà tiền tiêu vặt tháng sau của 2 đứa trừ 1 nửa. ” Mỗi tháng năm nghìn đồng cũng quá nhiều, tuy cậu không muốn con của mình chịu khổ, nhưng cũng không thể chiều quá được.

Nhìn xem, cách tiêu tiền của thằng cả có vấn đề, xài tiền như nước, cái thói quen không coi tiền ra gì này phải được loại bỏ từ bé. Thằng út cũng không hơn, 1 thằng nhóc 5t, trong tay rốt cuộc có bao nhiêu tiền, Phục Kỳ ngẫm lại liền không an tâm.

Bác sĩ đến, tại Thiện Diệu bướng lên, đòi truyền dịch. “Sốt không cao lắm, hơi cảm mạo, uống chút thuốc hạ sốt là được. Không nên cứ bị cảm mạo sốt lại muốn truyền dịch. ”

Phục Kỳ liếc Thiện Diệu một cái: xem đi, tôi đã nói uống thuốc sẽ không sao, cứ bắt người ta phải đến 1 chuyến.

Thiện Diệu nhướng mày: tôi thích đấy.

Hai đứa nhỏ bị cưỡng chế ôm đi, ném vào phòng mình làm bài tập. Phục Kỳ thanh tịnh ấm áp ngủ một giấc, khi tỉnh lại, quả thực mồ hôi đầm đìa. Liếc nhìn cái nhệt kế trên đồng hồ điện tử, thế mà 29 độ. 2 đứa nhóc chắc nóng muốn chết, tên khốn này, có tí việc mà cũng không hiểu.

Xuống giường rồi, vẫn khoác thêm cái áo. Người đầy mồ hôi, không thể mặc đồ mát mẻ ngay, khoẻ lại rồi mới chăm lo cho các con được.

Đi qua hành lang, nghe thấy phòng bếp dưới lầu có tiếng động truyền ra, phỏng chừng là Thiện Diệu tại bận nấu cơm chiều, chả hiểu sao hắn xuất thân thiếu gia lại có thể làm cả bàn thức ăn ngon được nữa.

“Tiểu Sơ, Tiểu Thần?” Phục Kỳ gõ cửa.

Thiện Sơ  chạy ra mở cửa, thò đầu liền được Phục Kỳ ôm vào lòng. “Mẹ, khoẻ rồi ạ?”

“Đã tốt lắm, qua xem 2 đứa 1 chút, ồ, tự tìm áo ngắn tay mặc, ngoan lắm. ” Phục Kỳ kề bên cái xoa bóp bọn nhỏ đầu, sức lực bị Thiện Diệu “khi dễ” và bị ốm đã tìm được trở về. “Mẹ sẽ bảo ba hạ độ ấm xuống, buổi tối ngủ nhớ đừng đá chăn. ”

“Dạ.” Hai đứa trăm miệng một lời đáp ứng.

Thiện Diệu vội vàng  tìm đến, gặp người liền mắng: “Xảy ra chuyện gì, không phải bảo cậu nằm trên giường cho ra mồ hôi đi cơ mà?”

“Tôi không sao.” Làm gì có nhiều thời gian như vậy. Chỉ là sốt thôi mà, nếu không phải hôm qua bị gây sức ép quá độ thì có sốt 39 độ cậu cũng làm việc được.

“Không được mắng mẹ.” Thiện Sơ  vươn nắm đấm nhỏ ra uy hiếp, nhưng dưới ánh mắt ngăn cản của mẹ, lại không tình nguyện thu trở về.

Thiện Diệu quay đầu không để ý tới, thằng nhóc kia, cho rằng hắn không biết giận à.

Cơm chiều làm cũng không phong phú nhưng bọn nhỏ náo loạn cả một ngày, sớm đói bụng, ăn cũng không ít. Phục Kỳ không có khẩu vị, nhưng vẫn bị ép ăn 1 nửa bát cháo, còn có rất nhiều đồ ăn kèm.

Cơm nước xong, Thiện Diệu gọi mọi người vào thư phòng, sau đó lấy ra thứ hắn lấy về từ công ty khoa học kỹ thuật.”Hai đứa chắc chắn là đoán trước được thứ này của ba nên hôm nay mới cố ý làm hỏng đồ có đúng hay không?

“Di động?” Thiện Sơ đoán trước.

Phục Thần lắc đầu: “Hộp di động sẽ không lớn như vậy.”

Phục Kỳ tùy tay buộc lại túi rác trong thư phòng.

“Chính là di động, nhưng không phải di động truyền thống, nó có thể gọi video.” Thiện Diệu đắc ý nói.

Thiện Sơ  bĩu môi: “Di động sớm đã gọi video được rồi, có gì đặc biệt hơn người.”

Thiện Diệu làm cái mặt quỷ với Thiện Sơ, sau đó tường tận giải thích di động mới ra của công ty. Ưu điểm và sự sáng tạo của nó, hình ảnh video của nó không giống trên màn hình điện thoại mà giống máy chiếu chiếu lên không trung. Hiện tại di động hoặc là nhỏ gọn tiện lợi, không tiện gọi video, hoặc là to bản, mang theo không tiện.

Mà loại di động này, vừa nhỏ gọn lại có năng lực thỏa mãn yêu cầu gọi video của mọi người. còn nữa, nó phối hợp với 1 kính mắt riêng, chỉ có đeo kính này mới nhìn được hình ảnh, bảo vệ sự riêng tư đến mức cao nhất.

“Nhìn hộp to nhưng kỳ thật nó rất nhỏ.” Thiện Diệu lấy ra ba cái hộp, phát cho mỗi người 1 cái.

“Tôi không cần đâu, cũng không thích buôn điên thoại.” Phục Kỳ cười gượng đẩy hộp điện thoại về. Vừa nghe đã biết, khẳng định giá không rẻ.

“Chính là nếu mẹ có di động, con với mẹ liên lạc tiện hơn nhiều, con có thể gọi cho mẹ lúc tan học, lúc ở trường ăn trưa con rất nhớ mẹ đó.” Thiện Sơ  mượn cơ hội làm nũng. Thiện Diệu xách nó lên,thằng nhóc này, nuôi nó 5 năm cũng chưa biết nó thích làm nũng thế đấy.

Phục Kỳ vô cùng muốn nói chuyện với bọn nhỏ vào buổi trưa. “không phải mẹ dùng điện thoại trong văn phòng gọi cho con sao? Giữa trưa 2 đứa còn phải ngủ mà, sao thể ngày nào cũng gọi được?” Cậu không dám gọi nhiều, sợ ảnh hưởng bọn nhỏ ngủ trưa. Bọn nhỏ muốn gọi cho cậu thì điện thoại trong văn phòng lại không tiện.

“Hai đứa mỗi đứa 1 cái cầm lên phòng chơi đi, ba nói với mẹ mấy câu. ” Thiện Diệu đuổi bọn nhỏ.

Phục Thần sớm đã sờ mó cái di động mới, nghe Thiện Diệu vừa nói, bật người ôm di động chạy về phòng. Thiện Sơ bị ba vắng vẻ nửa ngày, lần đầu bị bơ, hơi sợ với lại không được tự nhiên, phá lệ ngoan ngoãn rời đi.

“Vì sao không cần?” Bọn nhỏ vừa đi, Thiện Diệu bật người lạnh mặt hỏi.

Phục Kỳ không nghĩ tới sắc mặt Thiện Diệu lại đổi nhanh như vậy, không muốn sắm vai người tình tốt nữa sao?”Anh đừng giận, không phải tôi từ chối ý tốt của anh, chỉ là cái này chắc đắt lắm, tôi ăn ở của anh, không thể lấy cái này được.”

“Cái này là đồ thử nghiệm, đồ đại trà còn chưa sản suất đâu, không đáng giá tiền.” Thấy Phục Kỳ do dự, đường cong lạnh lùng trên mặt Thiện Diệu hơi dịu đi.

“Chính là…”

Thiện Diệu cắn răng: “Không nhưng nhị gì cả, không cần thì tôi ném đi. ” Nói xong, mở cửa sổ tầng 2, vươn tay ra.

Phục Kỳ nhanh chóng ngăn lại, nhíu mày nói: “Sao lại giống trẻ con vậy?”

“Muốn hay không?”

“Muốn.”

Thiện Diệu nhe răng, đôi mắt xếch loan loan, lộ vẻ ôn nhu.”Tôi dạy cậu dùng, Tôi đã mua sim cho cậu rồi, chờ tôi lắp vào. ”

“Được rồi, tôi gọi cho tiểu Sơ nhé.” Thiện Diệu đeo kính lên cho Phục Kỳ. Hắn cũng lấy 1 cái đeo lên, nhập mật mã vào video của Phục Kỳ, hư vậy thì kính của hắn cũng nhân được tín hiệu video của y.

Trước mặt trong không khi hiện ra 1 cửa sổ hình chữ nhật, bên trong là Thiện Sơ đang nhăn cái mũi nhỏ, mê mang nhìn qua, thỉnh thoảng còn cúi đầu nhìn di động. Sau đó lại trừng lớn mắt, cười ngọt ngào.

“Nó còn chưa biết làm thế nào đâu.” Thiện Diệu thấp giọng cười nói bên tai Phục Kỳ.

Phục Kỳ nhịn không được cũng mặt mày cong cong, khóe môi không mím lại được, lộ ra hàm răng nhợt nhạt. Thiện Diệu nhất thời vui như mở cờ, tươi cười lúc này của Phục Kỳ không có nửa phần giả dối, nỗ lực của hắn vẫn là lần đầu đạt được chút thành tựu.

“Chụt.” Thiện Diệu ăn vụng một miếng.

“A ——” Thiện Sơ  kêu sợ hãi.

Phục Thần sợ tới mức tay run lên, từ trên giường đi xuống cuống quít hỏi: “Anh ơi?”

Thiện Sơ  kêu to: “Anh vừa rồi thấy ba hôn mẹ. Ha ha, chơi thật vui.”

Phục Thần nhìn mà nhíu mi, than thở nói: “Anh nhìn thấy? Em biết khẳng định chơi vui lắm, chính là em không biết chơi cái này.” Vì sao nó đeo kính liền không thấy hình ảnh của cha.

“Cái này có gì vui, anh đùa thôi, ngốc.”

“Nhéo —— ”

Phục Thần đen mặt.

Thiện Sơ  lau miệng, xua tay, cứ hôn nhiều thì sẽ dễ thôi, đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.