Đáng Yêu Đến Rớt Cả Đầu

Chương 17: Phó bản thứ hai 5




“Xong rồi?” Thiện Diệu ngẩng đầu hỏi, lõa thân bước tới cạnh Phục Kỳ, không dấu vết nuốt một ngụm nước bọt. Đối mặt  với thân mình bóng loáng trắng nõn của Phục Kì, kể cả người có khẩu vị cao hơn cũng chịu không nổi sức quyến rũ mê người ấy.

Phục Kỳ gật gật đầu, không nói chuyện, bước tới giường đem chăn mền bỏ qua một bên, quỳ xuống nhìn về phía Thiện Diệu: “Đến đây đi. Ngày mai phải dậy sớm.”

“Để làm chi?” Thiện Diệu ném khăn tắm xuống, nhảy lên giường.

Phục Kỳ lấy tay khều tiểu Thiện Diệu đang rũ xuống. Trước khi nuốt vào miệng có chút hàm hồ nói: “Đến trường, đi làm.”

Sau đó một hơi nuốt vào tiểu Thiện Diệu, lưỡi linh hoạt hoạt động, đem tiểu Thiện Diệu liếm từ từ cứng rắn đứng lên.

Đợi đến lúc nó cứng không sai biệt lắm, Phục Kỳ quay lại tư thế quỳ nằm úp sấp, từ ngăn kéo trong lấy ra bình dầu bôi trơn nhỏ cùng áo mưa, vòng tay ra sau đưa cho Thiện Diệu.

“Dùng nhiều trơn 1 chút, ngày mai tôi phải đi làm.”

“Không cần mũ.”

Phục Kỳ tà tứ mà cười cười. Hôm nay hắn đã hứng lên rồi, quản cậu là phụ nữ  hay là thiếu niên đàng hoàng, bị hắn chiếm đoạt đã định trước rồi.

Phục Kỳ quay đầu lại, khó xử nói: “Vẫn là dùng đi, buổi tối ăn hơi nhiều, đừng làm hỏng chuyện.”

Thiện Diệu trên mông trắng trắng nộn nộn  của cậu cúi đầu hôn hôn, người dưới thân liền cứng ngắc.

“Sao, không nghĩ tôi sẽ hôn cậu?”

Thiện Diệu đêm nay xem như cùng Phục Kỳ đối địch, chỉ cần chuyện khiến Phục Kì khó chịu liền làm không biết mệt.

Hắn là người nóng tính, trên giường cũng vậy, thời gian chuẩn bị cho tiền diễn rất ít. Cũng may bạn giường của hắn tính tự giác đều rất lớn, khi cùng hắn ở trên giường đều tự chuẩn bị rất tốt, mở rộng bôi trơn gì đó, căn bản hắn chẳng quan tâm.

Vì thế hắn liền hôn từ chỗ có chút thịt hướng lên trên, ở trên lưng cậu mút ra 1 dấu hôn hình hoa đào. Tay còn cầm phân thân của Phục Kỳ, cũng không có động tác gì, cũng chỉ là nắm, sau đó cảm thụ tiểu Phục Kỳ một chút một chút trở nên đầy sức sống.

“Không thoải mái sao?”

Thiện Diệu lấy thứ nóng bỏng cua mình đỉnh động khẩu của Phục Kỳ, cũng không đi vào, chỉ tại ở chung quanh đỉnh đỉnh chạm chạm.

Phục Kỳ bị hắn hôn có chút giật mình, toàn thân đều căng cứng lên, nhất là phía dưới, dục vọng chỗ sâu nhất trong linh hồn đều dồn ra phía trước, mà đòi hỏi chỗ sâu nhất lại dồn ra mặt sau. Thiện Diệu tên khốn kia châm ngòi thổi gió khắp nơi, cố tình lại không giải quyết trước sau cho cậu, hình như tên Thiện Diệu kia cảm thấy trêu đùa cậu là một thú vui vô cùng tao nhã.

“Đừng hút, chỗ đó có hút cũng ra thứ gì, nếu anh muốn hút, có thể hút cái ở dưới.”

Phục Kỳ nếu thật sự không thể nhịn được nữa thì tuyệt sẽ không trái lời Thiện Diệu ở trên giường. Thiện Diệu hôm nay tuyệt đối là đang chỉnh cậu, nếu không không có khả năng ở trên giường mất nhiều công phu với cậu như vậy, Thiện Diệu chính là 1 con ngựa giống động dục khắp nơi.

Thiện Diệu nhổ ra thứ bị hắn “tỉ mỉ chiếu cố” đến sưng lên, nhìn nó sưng đỏ lên, giống như trái cây chín hồng, căng mọng, giống như dùng sức bóp 1 chút có thể bóp ra chất lỏng ngọt ngào. Trên thực tế, tay Thiện Diệu quả thật bóp lên.

“Diệu, cầu anh.”

Phục Kỳ đau nhưng cùng với đau đớn còn có khoái cảm liền thốt lên tiếng kêu ngọt nị  tràn đầy ý tứ hàm xúc.

Thiện Diệu liền vui vẻ, hắn chính là muốn Phục Kỳ trong thống khổ cùng khoái hoạt giãy dụa, khiến Phục Kỳ không nguyện ý hiến thân lại muốn càng nhiều, mâu thuẫn rối rắm.

“Cầu tôi cái gì?”

Thiện Diệu vươn đầu lưỡi ra liếm liếm làn da đã muốn phá da nổi lên, vừa lòng thấy thân mình Phục Kỳ run run vài cái, miệng còn phát ra tiếng rên rỉ không chịu nổi.

Thanh âm Phục Kỳ biến giọng: “Diệu, đừng lại tra tấn nó, anh nên làm cái mà anh muốn làm đi.”

Phục Kỳ trầm xuống thắt lưng, đem chỗ hấp dẫn nhất toàn thân hướng về phía Thiện Diệu, ý đồ kích thích tên ngựa đực không thể khống chế dục vọng.

“Đến, mau, nhanh lên.”

Thiện Diệu dùng giọng tiếc nuối nói: “Chính là bên phải còn chưa có hầu hạ tốt đâu.”

Phục Kỳ muốn khóc lên: “Từ bỏ, từ bỏ.”

“Được, không hầu hạ chúng nó nữa.”

Thiện Diệu hưng phấn hận không thể khiêu vũ quanh Phục Kỳ, lên giường, hắn chính là chúa tể, coi Phục Kỳ còn dám không ngoan ngoãn hiến thân nữa không.

Ngay lúc Phục Kỳ mới vừa nhẹ nhàng thở ra, thân mình lại đột nhiên bị lật lại, Thiện Diệu quỳ gối giữa 2 chân Phục Kỳ, chà xát tay, một bộ muốn chuẩn bị chạy Ma-ra-tông đường dài.

“Làm, làm gì?” Phục Kỳ đã nói lắp.

“Đừng đùa.”

Thiện Diệu cong môi cười: “Cậu không phải nói thứ phía trên không ra được, phía dưới có thể sao, tôi nhổ củ cải một chút, xem có thể từ củ cải đỏ rút ra nước củ cải được hay không.”

“Không được, Thiện Diệu, Diệu, anh trực tiếp đề thương ra trận đi, đừng động tôi.”

Phục Kỳ nào dám để Thiện Diệu đang cười xấu xa nhổ củ cải cho mình, má ơi, đừng kéo đứt nha.

Nhưng vô luận Phục Kỳ có cầu xin như thế nào, Thiện Diệu cuối cùng vẫn từ bên trong cây củ cải đỏ rút ra được thứ gì đó. Ngoài dự đoán của Phục Kỳ, Thiện Diệu thật sự thư giải dục vọng cho cậu, tuy rằng quá trình ngay từ đầu có chút đau, nhưng chỉ chốc lát khoái cảm liền phô thiên cái địa thổi quét mọi tế bào cảm quan của cậu, khiến cậu trầm mê trong đó, không có cách nào bảo trì đề phòng.

Thiện Diệu nhìn chất lỏng nóng hầm hập trong tay, giật mình  ngốc lăng, như vậy cũng có thể ra? Hắn chỉ kẹp trong tay lăn qua lăn lại vài cái, dùng sức ấn cái lỗ vài cái, bởi vì có tâm tư trả thù chỉnh người, trong lúc đó hắn còn lấy móng tay ấn vài cái vào nơi yếu ớt đó.

Nếu người nhổ củ cải không phải hắn, Phục Kỳ tự nhiên không có khả năng nhanh như vậy liền đã từ trong thống khổ tìm được khoái hoạt. Cứ việc Phục Kỳ trong lòng bài xích Thiện Diệu tới cực điểm, thậm chí vừa rồi ở trong phòng tắm, bởi vì ghê tởm chính mình trở thành ruồi bọ bán thân mà nôn mửa không ngừng, nhưng vì thân thể cậu vẫn tự động tự phát tiếp thu Thiện Diệu, mà còn đạt tới độ phù hợp tốt nhất.

Phục Kỳ cho rằng Thiện Diệu không phải đang chỉnh hắn, tâm tình tốt lên rất nhiều. Thiện Diệu giật mình xong, cũng hiểu được chính mình thật rảnh rỗi, vẫn là chiếu cố bảo bối của mình đi.

Thiện Diệu lật Phục Kỳ lại, vỗ vỗ thắt lưng cậu, lại nâng mông Phục Kỳ lên, để Phục Kỳ quỳ xuống, tư thế cảnh đẹp ý vui, lại dễ dàng làm việc.

Lấy ra dầu bôi trơn, cẩn thận bôi tốt. Mặt sau của đàn ông không giống phụ nữ, tiền diễn mà làm tốt thì hành sự mãnh liệt chút cũng được, nếu tiền diễn không tốt, sẽ khiến người bị thương. Cái loại thương này, chính là từ trong thân thể vỡ ra vô số khe hở hẹp, giống như lăng trì vậy, sẽ rất đau đớn, mặc dù là nam nhi đại trượng phu chân chính cũng không chịu nổi.

Phục Kỳ cảm thấy bên trong chợt lạnh, sau đó 1 ngón tay tiến vào, giật giật. Phục Kỳ không thoải mái mà kéo cái gối đầu qua, đệm vào, túm lấy 2 góc gối. Chờ tay không chịu được thì gục đầu xuống gối.

“Khó chịu sao?” Thiện Diệu lại thêm 1 ngón tay.

“Không có việc gì, anh nhanh lên đi.”

Cậu còn chưa viết bản thảo, làm xong không biết mất mấy giờ, cho dù có một đêm không ngủ, cũng không khả năng có đủ thời gian nghiêm túc viết bản thảo.

“Nghĩ gì đó.”

Thiện Diệu hận nhất người không chuyên tâm. Việc này chỉ có hai người phối hợp tốt mới có thể cùng đạt được khoái cảm  lớn nhất.

Phục Kỳ chịu đựng khó chịu nói: “Không, vào đi.”

Thiện Diệu cho rằng Phục Kỳ bức thiết muốn hắn, đắc ý dùng thứ nóng bỏng cọ cọ 4 phía ở đỉnh lối vào. Tay hắn dọc theo những dấu hôn hắn hút ra vẽ vài vòng, cảm thụ thân thể Phục Kỳ theo tay hắn bị châm lửa.

“Cầu tôi, cầu tôi đi vào.”

Phục Kỳ thực hận không thể lấy đèn bàn trên tủ đầu giường lập tức đập chết Thiện Diệu, tên này tối nay có phải đầu óc bị phá hư rồi hay không, trước kia mỗi lần đều là nhanh như hổ đói vồ mồi, lần này như thế nào lại chậm chà chậm chạp, nửa vời khó chịu quá.

“Cầu anh, thượng tôi.”

Phục Kỳ tận lực khiến thanh âm của mình nghe có vẻ ai oán hèn mọn đến trình độ lớn nhất để thỏa mãn mặt mũi của Thiện Diệu tên khốn này.

Nếu không năm đó Phục Kỳ đứng trong giới, thanh danh không tốt, dựa vào thực lực của cậu cùng sự truy phủng của Thiện Diệu, qua không được vài năm, các giải thưởng lớn hạng ảnh đế là tuyệt đối chạy không khỏi tay cậu.

“Lấp đầy tôi, a, Diệu, tôi muốn anh.”

Thanh âm Phục Kỳ sắp mềm như nước, chỗ hấp dẫn mặt sau cũng chậm rãi co rút. Trông có vẻ là Phục Kì thật sự thực khát vọng Thiện Diệu tiến vào, mà kỳ thật, Phục Kỳ trong lòng đã đem  tên “Ngựa đực tuyệt tự” kia mắng một ngàn lần.

Thiện Diệu rốt cục cũng vừa lòng, ôm lấy thắt lưng Phục Kỳ, dựa vào 3 ngón tay khai thác cũng dầu bôi trơn mở rộng nơi đó, tiến nhập thân thể Phục Kì. Bởi vì “tiền diễn” thời gian quá dài, bỏ xuống “tiền oán” Thiện Diệu nóng vội không thôi, lúc đi vào có chút nhanh.

Gian phòng cách vách,  Thiện Sơ đang giúp Phục Thần làm bài tập vẽ, đột nhiên lỗ tai dựng lên, toàn thân vùi vào trạng thái chiến đấu. Chạy đến bên giường, lay tỉnh Phục Thần đã sớm đi ngủ:

“Tiểu Thần, dậy mau, anh nghe thấy mẹ hét lên, có vẻ rất đau.”

Phục Thần bật người mở mắt ra, cũng lo lắng hỏi: “Làm sao vậy, anh nói cha làm sao?”

“Kêu thảm thiết, hình như là giọng của mẹ.”

Thiện Sơ nhăn mày, không chắc chắn nói: “Cũng có thể là anh nghe lầm, nhưng mà, rất giống đó.”

Phục Thần xốc chăn lên, lãnh tĩnh nói: “Đừng nghĩ loạn, chúng mình lặng lẽ đi xem.”

Hai đứa nhỏ xỏ tất, rón ra rón rén chạy đến cửa phòng người lớn nghe lén. Đem lỗ tai dán trên cửa, nghe được bên trong truyền ra giọng của ba: “Phục Kỳ, hôm nay tôi nhất định phải ăn sạch cậu, từ trong ra ngoài, ngay cả xương cốt cũng không chừa.”

Thiện Sơ đặt mông ngồi dưới đất, run run rẩy rẩy nhìn về phía Phục Thần, trong mắt to đều là không dám tin cùng khổ sở.

Phục Thần cũng sợ hãi, nhưng giờ không pahir là lúc sợ hãi, nó mốn cứu cha từ trong tay ba cứu ra. Không thể tưởng được đoạn thời gian này, ba đối với cha tốt hơn nhiều lắm, không cho cha ăn cháo hoa nữa, mang cha đi ăn thứ ngon, thì ra là để đem nuôi cha cho béo rồi ăn sạch.

Treo nước mắt mở cửa, Phục Thần vọt mạnh vào, hô to: “Buông cha con ra.”

Phục Kỳ vừa nghe đến giọng của Phục Thần, hoảng sợ không nhẹ, cũng không thèm nhìn Thiệu Diệu, chen chân cho hắn một đạp. Thiện Diệu vừa mới tiến vào đang sẵn sàng luật động tiếp, rút ra, chuẩn bị đem Phục Kỳ xoay người lại, cứ không nguyện ý đối diện với hắn làm, có phải ghét bỏ hắn hay không? Hắn mới không để Phục Kỳ như nguyện, không nguyện ý, tôi bắt cậu phải nguyện ý.

Thiện Diệu cường lực khống chế chính mình rời đi huyệt động ấm áp, hắn vì lực khống chế hoàn mĩ của mình mà cảm thấy kiêu ngạo, vươn tay muốn trở người Phục Kỳ, đột nhiên nghe được thanh âm Phục Thần, hắn theo bản năng muốn kéo chăn che. Tay mới vừa chạm đến góc chăn, hạ thân đột nhiên một trận đau nhức, cùng với đau nhức hắn  ngã bịch xuống giường. Góc chăn kia cũng bị người cướp đoạt đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.