Đáng Tiếc Không Phải Anh

Chương 20




Một khi Tần Mục bay lên tầng cao hơn, cuộc quyết chiến giữa hắn cùng Mộ Thiên Các không thể miễn, bị Nhạc Hải Lan gần gũi tiếp xúc như vậy, bị Mộ Thiên Các nắm được một ít nhược điểm của Tần Mục mà công kích hắn, như vậy sẽ có chút phiền phức.

Nhưng Nhạc Hải Lan là do Quốc Thụy Tường phái tới, Tần Mục có thể cự tuyệt sao? Nếu cự tuyệt sẽ xem như không cho Quốc chủ tịch mặt mũi, sẽ bị hắn ra tay phá rối.

Tần Mục cau mày, nhất định phải hạ ngáng chân cho Nhạc Hải Lan mới được!

Vài ngày sau, vào buổi sáng Tần Mục ở văn phòng lật xem Châu Nghiễm nhật báo, đây là chuyện bắt buộc hàng ngày, trong đó có một bài viết tên “Người Hong Kong ở Châu Nghiễm”, nội dung đề cập đến bệnh viện tâm thần, trong đó nói, bệnh viện tâm thần Châu Nghiễm so sánh với bên Hong Kong, thiếu cảm xúc nhân văn, thật nhiều quản chế băng sương cùng điều cấm, có chút ám chỉ bệnh viên Thanh Sơn tồn tại bầu không khí không lành mạnh, dùng thủ đoạn dã man.

Nhìn tác giả của bài viết, Tần Mục đau đầu, dùng tay xoa xoa thái dương. Hiện tại khẩu hiệu của Châu Nghiễm là nối tiếp quốc tế, trước kia có chút tin tức quản chế hiện tại thoáng thả lỏng một ít, từ khó hiểu cũng có thể đăng báo, nhưng bài viết có chút trắng trợn này thật phạm húy kiêng kỵ, nhưng có thể được đăng lên nguyên nhân chủ yếu là vì tên tác giả, Hà Tinh.

Hoa đán đứng đầu radio CCTV, ở bên Hong Kong hỗn phong sinh thủy khởi, những việc này cũng không là gì, nhưng vấn đề chính là Hà Tinh cũng có bối cảnh thủ đô, có thể không ngại sự, nhưng giờ phút này khi Hình Bảo Bình đang đối mặt nhiệm kỳ mới sẽ tiến vào thường ủy, nhưng bài viết của Hà Tinh sẽ biến thành vũ khí không tệ đối với hắn, người nào cũng biết ngành vệ sinh thuộc công tác của phó chủ tịch thường vụ, vô luận bệnh viện tâm thần Thanh Sơn có vấn đề hay không, chỉ cần phát sinh tranh luận sẽ tạo thành suy sụp không nhỏ cho phó chủ tịch thường vụ, nếu có thể hỏi vì sao lại thả ra bài viết này, hắn có thể có lý do thoái thác, cha của tác giả thuộc Bộ tin tức quốc gia, tác giả lại lập tiêu điểm thăm hỏi, nếu một mặt chèn ép, vạch ra tính tình cô gái này, đem cả hệ thống vệ sinh Châu Nghiễm bỏ xuống kính hiển vi quan sát thì làm sao bây giờ, thật sự là không thể tránh né.

Hình Bảo Bình mọi chuyện suôn sẻ, vô luận sự tình phát triển có ưu đãi với hắn hay không, nhưng Tần Mục liền đau đầu, hắn đang chờ Liêu Thừa Tông chiêng trống rùm beng chùi đít, sau đó ra mặt xử lý, ai ngờ Hà Tinh nửa đường chen vào, còn người Hong Kong ở Châu Nghiễm, mới đi qua Hong Kong được mấy ngày, đã tự xem mình là người Hong Kong sao.

Quả nhiên, xem hết tờ báo chưa bao lâu, Liêu Thừa Tông đã gọi điện thoại tới, khẩu khí thật cẩn thận, nhưng thanh âm vô cùng lo lắng:

- Tần chủ nhiệm, tin tức Châu Nghiễm hôm nay ngài đã xem sao.

Hắn cũng không chơi quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề.

Tần Mục ừ một tiếng, cười nói:

- Liêu viện trưởng, bệnh viện tâm thần Thanh Sơn có thể so sánh với bên Hong Kong, nói rõ điều kiện của Châu Nghiễm chúng ta bắt đầu tiếp cận họ, nếu chờ thêm năm mười năm sau, Châu Nghiễm cùng Hong Kong ngang hàng, hoặc là siêu việt Hong Kong, bệnh viện tâm thần Thanh Sơn có thể lưu lại ý nghĩa lớn trong tiêu chí Châu Nghiễm rồi!

Lời này của Tần Mục là thật tâm, đợi mười mấy năm hoặc vài chục năm sau, các nơi vì nổi danh, vì phần mộ danh nhân cố hương mà tranh nhau công kích, ngay cả nhân vật giả thuyết thần thoại Tôn Ngộ Không cũng có thể bịa đặt ra nơi sinh, chút bêu danh lại tính là gì.

Liêu Thừa Tông lại cảm thấy Tần Mục đang quở mắng hắn không nhanh chóng xử lý chuyện trong tay, toàn thân rét lạnh, muốn nói chút gì đó cũng không biết nên nói thế nào. Trực giác cho rằng Tần Mục chuẩn bị bỏ mặc, hắn càng biểu hiện như vậy Tần Mục càng yên tâm, người như thế chỉ cần kéo hắn một phen, sẽ có thể lấy được hảo cảm cùng thân cận, đến lúc đó cho hắn làm việc, miệng hắn sẽ giữ kín.

Vì thế Tần Mục trầm mặc, hắn không nói lời nào, Liêu Thừa Tông không dám cúp máy, nghe tiếng hít thở áp lực của hắn, Tần Mục cảm giác tới lúc, cười a a nói:

- Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn là bệnh viện nhãn hiệu lâu đời trong Châu Nghiễm, mấy năm nay chữa khỏi không ít người bị bệnh, chúng ta không thể vì một ít tỳ vết thì không nhìn thấy thành tích, nhưng Liêu viện trưởng, quý viện xuất hiện một ít địa phương không hợp lý, sẽ làm những vị lãnh đạo cục vệ sinh bất mãn, muốn đem trách nhiệm xử lý chắc chắn, chắc chắn người nào, cấp quần chúng một lời công đạo!

Những lời phía trước đều là hư, chỉ nói chuyện kiểu chụp mũ mà thôi, những lời cuối cùng mới là điểm tựa, là ám chỉ phi thường vi diệu, Liêu Thừa Tông đã nghe ra, Tần Mục dặn hắn đừng giấu diếm sự thật, thành khẩn thừa nhận sai lầm với quần chúng, hơn nữa lôi ra người chịu tội thay, về phần là dòng chính hay là đối đầu với Liêu Thừa Tông, phải do bản thân hắn tính toán. Nhưng chỉ có một điều kiện tiên quyết, đi tới trước mặt quần chúng, chỉ có thể thừa nhận sai lầm, tuyệt đối không thể có ý kiến khác.

- Tần chủ nhiệm giáo dục rất đúng, phụ trách sự cố kia chính là phó viện trưởng Phạm Khương.

Liêu Thừa Tông chỉ cảm thấy mình lúc bay lên lúc bay xuống, vô cùng nguy hiểm.

- Không lỗi thì thôi, có lỗi phải sửa lại.

Lời của Tần Mục thật chậm, cho Liêu Thừa Tông một ít cảm giác kiên định:

- Lãnh đạo lúc nam tuần từng nói qua, chúng ta đang sờ đá qua sông, nhìn ra ngoài, thì học tập kinh nghiệm người khác, thật lợi cho chúng ta phát triển.

Tần Mục lại cho Liêu Thừa Tông một lời ám chỉ, có thể lĩnh hội ý tứ hay không phải xem ở chính hắn.

Nhìn ra ngoài, đơn giản là muốn Liêu Thừa Tông thừa dịp chuyện còn chưa bùng nổ phạm vi lớn, nhanh chóng tìm cách đi ra nước ngoài một chuyến, kéo chừng mười ngày nửa tháng, những chuyện còn lại Tần Mục có thể thao tác một chút, nếu Liêu Thừa Tông cố thủ ở nơi này chỉ vô ích, nếu sự tình từ chuyên mục đặc ước đi ra, Tần Mục phải đi quan hệ bên Hà Tinh, thay đổi chú ý, dù Liêu Thừa Tông rời đi ở thời điểm mấu chốt, nhưng đã lưu người chịu tội thay, hơn nữa người kia sẽ không nói ý kiến khác, vậy có gì không thể giải quyết, thủ đoạn, thủ đoạn hiệu suất cao, không có chuyện gì không thể giải quyết, đại đa số mọi người đã thói quen nên quên đi mà thôi.

Tần Mục muốn xử lý chuyện này không chỉ riêng đi tìm Hà Tinh giải quyết, truyền thông dù sao chỉ là phương hướng, chân chính quyết định vẫn là đại lão cục vệ sinh, phó chủ tịch thường vụ là dòng chính của Quốc Thụy Tường, đảng chính ở riêng, sở dĩ Quốc Thụy Tường có thể đối nghịch với Phương Chấn Bang mà không rụt rè, cũng bởi vì hắn nắm chắc lĩnh vực này, nếu muốn đánh tốt quan hệ với bên cục vệ sinh, vẫn phải đi chút chiêu số.

Nghĩ đến đây, có người nổi lên mặt nước, Doãn Song Song, hiện tại nàng đem bệnh viện xem thành nhà mình, tình huống có chút quỷ dị, tuy rằng nàng cẩn thận, đôi khi nhìn qua có hại nhưng luôn lưu chuẩn bị ở sau, còn có chút quan niệm yêu đương mơ hồ, Tần Mục không thích tiếp xúc với nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.