Đáng Tiếc Không Phải Anh

Chương 19




Một văn phòng khai phát đẩy Tần Mục lên đầu sóng, khỏi nói trong lòng Kế Đỉnh Thịnh không thoải mái, dù là Quốc Thụy Tường cũng thấy khó chịu.

Vì vậy hiện tại nhìn Kế Đỉnh Thịnh không động tĩnh gì, không có nghĩa hắn đã chết tâm. Tần Mục biết bên văn phòng chiêu thương mới đưa ra chính sách huệ lợi trong phương diện đầu tư, đánh chết Tần Mục cũng không tin Kế Đỉnh Thịnh từ trò chơi âm mưu quỷ kế chuyển sang đại cục đường đường, Tần Mục lại làm sao không từ quang minh chính đại chuyển thành phạm vi tranh đấu nhỏ. Kế Đỉnh Thịnh muốn chơi thủ đoạn chiến tích, Tần Mục phải hạ chút ngáng chân làm cho hắn càng thêm khó chịu.

Phòng thủ tốt nhất chính là vĩnh viễn tiến công.

Đừng nói tới Liêu Thừa Tông quay về bệnh viện kiểm tra bổ khuyết, chỉ nói sau khi Tần Mục cùng Quách Thiếu Đình trở lại văn phòng, Nhạc Hải Lan liền nói với Tần Mục, đề án “Khu khai phát thống nhất giao thông” bên văn phòng khai phát mới đưa lên đã bị cục giao thông thành phố bác bỏ, nguyên nhân rất đơn giản, dự toán trong thành phố không đủ, tài chính khan hiếm.

Đề nghị này do Văn Nhập Hải làm ra, từ khi Tần Mục hướng dẫn hắn làm sao đem khu khai phát hình thành một chỉnh thể, Văn Nhập Hải liền tập trung làm ra chút thành tích cho Tần Mục ghé mắt. Chỉ cần có thể làm ra, thân phận của Văn Nhập Hải có thể thoát ly trung khuyển, ngược lại có được địa vị như Tần Nguyệt Sơn. Phải biết rằng thực quyền của Văn Nhập Hải cao hơn Tần Nguyệt Sơn nhiều, nhưng địa vị trong lòng Tần Mục vẫn kém hơn Tần Nguyệt Sơn, đây là điều làm cho hắn thật buồn bực.

Tục ngữ nói nam nữ phối hợp làm việc không phiền lụy, kể từ sau khi Trương Á điều tạm đến văn phòng khai phát, hai vợ chồng thật sự làm ra được công việc khiến Tần Mục gật đầu, nếu khối giao thông có thể thành sự thật, bốn khu khai phát nhất định được độc lập trên danh nghĩa, trên thực tế sẽ được văn phòng khai phát nắm giữ. Trước mắt sở dĩ công việc trong văn phòng rối loạn, hoàn toàn là vì những bí thư khu ủy cùng khu trưởng quá luyến tiếc ủy quyền, luôn nắm chặt ích lợi trong tay của mình.

Văn Nhập Hải mới buồn bực nói với Trương Á chuyện đề án bị bác bỏ, Tần Mục đã gọi hắn vào văn phòng. Hắn đang có chút chán nản, giờ phút này nhìn thấy Tần Mục cảm thấy thật xin lỗi, cúi thấp đầu, giống như không mặt mũi nào đối diện với Tần Mục.

Nhìn bộ dáng buồn bực của Văn Nhập Hải, Tần Mục nhất thời nở nụ cười. Hắn đứng lên mở cửa sổ, hơi lạnh chợt tràn vào. Văn Nhập Hải giật mình, ngẩng đầu nhìn Tần Mục.

- Mới vừa tiếp nhận công tác, sao lại có bộ dạng gục đầu ủ rũ đây? Loại tình huống này tôi cũng không muốn chứng kiến.

Tần Mục cười híp mắt nói, nâng chén trà lên uống một hớp, dáng vẻ thật thoải mái nhàn nhã. Văn Nhập Hải biết Tần Mục cũng ôm tin tưởng thật lớn đối với đề án này, nếu có thể thông qua, kết quả có thể làm cho bốn khu khai phát làm việc càng thận trọng một ít, quyền lợi sẽ giảm một ít, mà càng có lợi cho Tần Mục trù tính bố cục chung. Nhưng bây giờ đề án bị đánh ngược trở về, lòng nhiệt tình của Văn Nhập Hải liền bị rót chậu nước lạnh tắt lịm.

Hiện giờ nhìn Tần Mục chậm rãi uống trà, trong lòng Văn Nhập Hải chợt trầm tĩnh, nhớ lại thiết tưởng đề án cùng quá trình đệ trình lên trên.

Cục giao thông thành phố thiếu tiền, thật quá khoa trương, chẳng qua cho dù là có tiền, dựa vào cái gì phải giao cho văn phòng khai phát? Danh hiệu của văn phòng có vang, nhưng địa phương làm việc phải có quy củ địa phương, dù nói thế nào chỉ tính theo phương diện giao thông mà nói văn phòng khai phát vẫn chịu quản thúc giao thông bởi cục giao thông. Một khi đã như vậy, cấp dưới tìm lên xin chính sách, rỗng tuếch như thế có thể được phê duyệt sao? Thật quá mức đơn giản rồi.

Văn Nhập Hải không phải không có loại ý nghĩ này, nhưng hắn thật không ngờ trong văn kiện khai phát đầu tiên của Tần Mục ký tên lại vấp phải trắc trở như thế. Nguyên lai, cho dù quan hệ có ngưu bức thế nào cũng không thể trái quy củ quan trường địa phương, nếu không mà nói, mặt trên bóp cổ, bên dưới không làm, kẹp ở giữa thế này, hai đầu đều bị khinh bỉ.

Văn Nhập Hải chậm rãi gật đầu, ý tứ ngầm trong lời nói của Tần Mục hắn đã nghe rõ, đơn giản gọi hắn chạy chạy quan hệ, các vị lãnh đạo các ngành liên quan đều phải đi qua, đã chạy đi xin chính sách nâng đỡ, cũng phải động động túi tiền của văn phòng khai phát. Tần Mục đã có ý nghĩ này, bên tài vụ đương nhiên thông qua, nhưng Văn Nhập Hải có chút bận tâm, thật khéo léo hỏi:

- Đề án của chúng ta đưa đi khó khăn trùng điệp, cho dù có lãnh đạo thừa nhận chỉ sợ cũng sẽ có chút người cân nhắc.

- Vậy thì kiên định những người cho phép, đối với lãnh đạo không tiếp thu, chúng ta có thể chạy thêm vài lần được mà.

Tần Mục nở nụ cười, đầu óc của Văn Nhập Hải đặc thù, nếu nghĩ không ra nhất định là luôn không nghĩ ra, chỉ cần nghĩ thấu, không cần nói nhiều hắn vẫn có thể thiết tưởng được nhiều chuyện.

- Lãnh đạo luôn luôn ủng hộ văn phòng chúng ta.

Văn Nhập Hải cũng thì thào nói một câu.

- Văn phòng khai phát giương buồm khởi hành, quá chậm trễ thì không tốt. Nắm giữa hướng đi cả con thuyền, làm người tiên phong, chúng ta phải lo lắng mọi mặt.

Trong lời nói của Tần Mục mang theo hương vị duy ngã độc tôn, ý tứ thật rõ ràng, nếu tặng ưu đãi, người khác vẫn còn cứng đầu đối lập, chỉ sợ Tần Mục sẽ nảy sinh ác độc bắt những người đó. Vẫn là câu cách ngôn kia, mông của ai cũng không sạch sẽ, mọi việc cùng đừng tính chết, bằng không cá chết lưới rách đều khó xem. Nếu Phương Chấn Bang, Quốc Thụy Tường hoặc thành viên ban thường ủy cấp sắc mặt cho Tần Mục, hắn chỉ có thể thừa nhận, nhưng cục trưởng cục giao thông cũng cùng cấp bậc với Tần Mục, nếu thật sự không nể tình, Tần Mục sẽ vạch mặt, đến lúc đó dù là cấp trên cũng không thể trách móc nặng nề hắn, thậm chí có thể bỏ mặc không quan tâm.

Văn Nhập Hải cầm văn kiện vui vẻ đi ra ngoài. Khi đi tới cửa vừa khéo gặp Nhạc Hải Lan, đầu của hắn cúi thấp, không hề liếc mắt nhìn nàng, trực tiếp đi qua, giống như nàng chỉ là không khí. Tần Mục nương khe cửa chứng kiến biểu tình có chút kinh ngạc của nàng, khóe môi hiện lên độ cong. Nhạc Hải Lan sẽ thật không ngờ Văn Nhập Hải vừa bị nàng trêu chọc tâm tư nhưng rất nhanh đã bình thản như thế, loại đả kích này đối với đàn bà luôn tự tin mị lực của mình như Nhạc Hải Lan mà nói, thật sự không nhỏ.

Nhạc Hải Lan rốt cục có thân phận gì, Tần Mục một mực cảnh giác. Từ khoảng thời gian này nhìn vào năng lực Nhạc Hải Lan, ánh mắt của nàng không nên đặt ở văn phòng khai phát nho nhỏ này, hơn nữa khi xử lý công việc cũng lộ ra cảm giác đại khí, làm Tần Mục thêm nghi hoặc. Liên tưởng đến lời nói bí hiểm của Dương Ngọc Lan hôm đó, còn có đôi lời ám chỉ Nhạc Hải Lan, Tần Mục bắt đầu hoài nghi Quốc Thụy Tường có liên hệ với Mộ Thiên Các, mà Nhạc Hải Lan chính do Mộ Thiên Các an bài con cờ bên cạnh mình. Tuy rằng chỉ là một tiểu tốt, nhưng nói không chuẩn có được tác dụng của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.