Đằng Sau Lưng Ta Có Con Goblin

Chương 46: Trên Đời Này Còn Có Chuyện Trùng Hợp Như Vậy




Dịch: Bích Nhi

Biên: Cẩu ca.

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn:

Giết chết Cổ Khiếu ngay lập tức mang đến mấy vạn kinh nghiệm, mà Lâm Phàm càng không tưởng tượng nổi chính là Cổ Khiếu lại có một đạo khí trung phẩm, còn có hai đạo khí hạ phẩm.

- Ô Thiên Cổ Địa Ma.

- Thanh Dương Long Đao.

- Hỏa Vân Bào.

Cổ Khiếu đúng là có chút tiền vốn, không giống những Cổ Tộc khác đến quần trong cũng không thừa lại.

Có điều ngẫm lại Cổ Khiếu chính là con trai Uy Quân Vương, tất nhiên là phải dư giả.

Tuy rằng không biết Uy Quân Vương rốt cuộc là tồn tại đẳng cấp nào, thế nhưng đã có thể trở thành con chó dưới trướng của Chí Cao Cổ Tộc, đương nhiên là không thể kém cỏi được.

Sau đó Lâm Phàm liền đem ba cái Đạo khí này để Thượng Cổ Đại Yêu nuốt chửng, đối với bảo bối, trong mắt của Lâm Phàm, không cầu lượng, chỉ cầu chất.

“Yêu thành” nắm giữ tiềm lực như thế, làm sao có thể không cố gắng bồi dưỡng, một khi lên cấp đến cảnh giới tối cao, vậy có thể nắm giữ khả năng hủy thiên diệt địa.

...

Lúc này, không gian hoàn toàn yên tĩnh, sinh linh của chủng tộc các giới đã sớm rơi vào tình cảnh lạc lối.

Bọn họ nhìn thấy gì?

Nhân tộc Đại Đế quát

to một tiếng, Cổ Tộc hung hăng hung ác lập tức quỳ xuống.

Ở trong Cổ Thánh Giới, thế này là chuyện chưa từng có.

- Nhân tộc Đại Đế, xin thu ta làm nô tài đi, ta đồng ý vĩnh viễn theo làm tuỳ tùng của ngài.

- Ta không chịu được, quá kịch liệt, thực sự là quá kịch liệt.

Sinh linh chủng tộc các giới, vào đúng lúc này triệt để bùng nổ, bọn họ cũng không biết nên làm sao biểu đạt nội tâm đang kích động của bọn họ.

Tình cảnh vừa rồi thực sự là quá chấn động.

Cổ Tộc quỳ lạy, bọn họ chưa từng bao giờ nhìn thấy.

Đối với một số bá chủ từng ở hạ giới, nội tâm của bọn họ đang rất phức tạp.

Bởi vì Nhân tộc giờ phút này, lại giống như bọn họ lúc từng ở hạ giới vậy, liếc nhìn thiên hạ, trông xuống chúng sinh.

Nhưng hiện tại bọn hắn đã trở thành chúng sinh bị nhìn xuống.

Sau khi đi tới Cổ Thánh Giới, bọn họ đang nghĩ, có thể tại hạ giới đạt được thành quả vị trí bá chủ kia, sau khi đến thượng giới thì vẫn có thể trở lại đỉnh cao như trước.

Thế nhưng hiện thực tàn khốc, hung hăng để bọn họ nhận rõ hiện thực.

Ở thượng giới có vô số cường giả giống như bọn họ vậy, tại hạ giới là nhân vật rung chuyển trời đât.

Nhưng kết quả cuối cùng là như thế nào.

Chết, lưu lạc, có bao nhiêu người có thể trở lại vinh quang.

Tất cả những thứ này, đều là do Thiên Ý Cổ Thánh Giới.

Nếu như đem chuyện này chuyển hóa thành trò chơi, tại hạ giới cái bọn họ chơi chính là phó bản thông thường, như vậy Cổ Thánh Giới chính là phó bản cấp địa ngục.

Độ khó sánh ngang trời đất.

Lâm Phàm nhìn sinh linh chủng tộc các giới, sau đó hờ hững nở nụ cười, khoát tay áo một cái, những tiếng hoan hô nhiệt tình này, từ lâu đã là chuyện trong dự liệu.

Mà đối với một số sinh linh nữ của chủng tộc các giới, khi Lâm Phàm lộ ra nụ cười xán lạn, đều trở nên mê muội.

Dưới ánh nhìn của bọn họ, Nhân tộc Đại Đế chí cao vô thượng, thực sự là quá có mị lực.

- Nhân tộc Đại Đế.

- Nhân tộc Đại Đế.

Lâm Phàm không nghĩ tới, một động tác tùy ý, vậy mà lại vơ vét được nhiều fan não tàn như thế.

Có điều Lâm Phàm càng chờ mong rốt cuộc tiểu gia đang xếp thứ mấy ở bảng truy nã.

Vừa mở ra bảng truy nã, Lâm Phàm không khỏi nở nụ cười, hắn đã nhảy lên vị trí thứ trước một vạn trên bảng xếp hàng.

Lúc trước là xếp ở vị mấy ngàn vạn, bây giờ là trước một vạn, vẻn vẹn chỉ tiêu hao thời gian một tháng.

Lâm Phàm giết chết hàng trăm vạn Cổ Tộc, ở Cổ Thánh Giới này, có thể nói là trước giờ chưa từng xuất hiện trong sử sách, sau này chắc chắn cũng không có ai thay thế được.

Có điều bởi vì giết được toàn những là Cổ Tộc cấp bậc thấp, cho nên xếp hạng cũng chưa được xem là cao lắm.

Nhưng xem cái bảng xếp hạng này, Lâm Phàm cũng rõ ràng, đối kháng với Cổ Tộc, sinh linh chủng tộc các giới có một vạn người.

Có thể con số này thực sự là quá ít.

Số lượng một vạn người đối với cổ tộc, như vậy là quá ít.

Có điều bây giờ có sự tồn tại nghịch thiên của tiểu gia ta, dù chỉ có một người, cũng chắc chắn sẽ lật đổ Cổ Tộc.

Ngay sau khi Lâm Phàm nghĩ thông suốt, chuẩn bị ở trước mặt sinh kinh chủng tộc các giới, khoe khoang một chút.

Có điểm khác thường phát sinh.

Ầm!

Hư không đột nhiên bị xé toát ra.

Ở trong cái khe kia, mây đen cuồn cuộn, một luồng khí tức mênh mông, từ trong cái khe truyền ra ngoài.

- Là ai giết ta hài nhi của ta.

Một tiếng rống giận dữ, ở trong hư không nổ vang.

Lâm Phàm vừa nghe, mặt biến sắc, ai giết hài nhi của ngươi, người vừa đến không phải là Uy Quân Vương sao.

Con mẹ nó, Cổ Thánh Giới Cổ Tộc rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ mỗi người đều có tâm ý tương thông sao.

Giết con trai của ngươi, ngươi dĩ nhiên có thể cảm ứng được trong nháy mắt, còn có thể trong tức khắc giáng lâm đến đây.

Sau này ta làm sao chơi đây.

Không đúng...

Lúc này, Lâm Phàm nhìn lên hư không, khí tức trên đó, cũng không phải khủng bố, hủy thiên diệt địa gì.

Đây là thần thức giáng lâm.

- Nhân tộc Đại Đế người phải cẩn thận, đây là một tia nguyên thần của Uy Quân Vương, đã chạy đên nơi này rồi.

Tu vi của Chúc Long trưởng lão tuy rằng không cao, thế nhưng kiến thức rất rộng, lúc này cũng là nghiêm nghị nhắc nhở.

- Chúc Long trưởng lão, ngươi mang theo bọn họ mau rời đi.

Lâm Phàm nói.

- Vậy ngươi...

- Ta ở đây ngăn cản cho các ngươi, không cần nói nhiều phí lời, nhanh lên một chút.

Lông mày Lâm Phàm nhíu lại, đúng là có chút vướng tay vướng chân.

Một tia nguyên thần chưa đến, khí tức tới trước, chính là cảnh giới Thần Thiên Vị.

Nếu như thật đánh tới đến, tiểu gia còn chưa chắc là đối thủ của hắn.

Thật vất vả mới dựng nên hình tượng như bây giờ, nếu như bị một tia nguyên thần của Uy Quân Vương đánh tan, vậy thật sự là một thiệt thòi lớn.

Chúc Long trưởng lão cũng biết bây giờ là chuyện khẩn cấp, không thể do dự được nữa, hắn nghĩ, lấy thực lực của Nhân tộc Đại Đế hẳn là sẽ bình an vô sự.

Lúc này, Chúc Long cùng các trưởng lão khác gật đầu, trong khoảng thời gian này, bọn họ gần như đã hoàn toàn khôi phục.

- Nhân tộc Đại Đế, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại.

Đám người Chúc Long hướng về Lâm Phàm ôm quyền nói, sau đó triển khai bí pháp, đem hết thảy sinh linh chủng tộc các giới bao phủ ở bên trong.

- Long tộc bí pháp, Thứ Nguyên Na Di.

Lúc này, các trưởng lão của Hoang Cổ Long Tông, tuôn ra toàn bộ sức mạnh, tinh huyết rơi trong hư không, hóa thành một đoàn sức mạnh, hòa vào trong hư không.

- Đều đứng lại hết cho ta.

Trong chớp mắt.

Trong đám mây đen cuồn cuộn kia, một bàn tay khổng lồ của Hoang Cổ, đột nhiên duỗi ra, bàn tay này vô cùng to lớn, móng tay đen kịt, như những hòn núi lớn.

Nhẹ nhàng gảy ra, móng tay trong nháy mắt bị bóc ra, liền hóa thành một đoàn hắc khí, đoàn hắc khí này rót vào bên trong kết tinh của bí pháp Long tộc, liền đem bí pháp sắp luyện thành phá nát.

Các trưởng lão Hoang Cổ Long Tông, lúc này như chịu áp lực từ hàng ngàn quân lực, phun ra một ngụm máu tươi, uể oải ngồi sập xuống đất, khuôn mặt một vẻ hoảng sợ.

Lâm Phàm thấy cảnh này, không biết nên nói gì, cái này sao kém như vậy.

Bây giờ nên làm gì?

Loại thủ đoạn này thật sự là quá mạnh mẽ, coi như là chính mình cũng chưa chắc có thể làm được.

Chẳng lẽ vừa dựng lên hình tượng vĩ đại mà bây giờ đã phải cong đuôi chạy trốn sao? Hình tượng vĩ đại chỉ trong nháy mắt đã tan vỡ sao?

Các trưởng lão Hoang Cổ Long Tông, không ngờ một tia nguyên thần của Uy Quân Vương sẽ giáng lâm ở đây.

Uy Quân Vương là một cường giả dưới trướng của Cổ Tộc Chí Cao.

Cho dù là Nhân tộc Đại Đế cũng chưa chắc là đối thủ.

Những sinh linh của chủng tộc các giới lúc này cảm nhận được một luồng khí tức này, từng người đều run lên sợ hãi.

Nhưng khi sinh linh chủng tộc các giới đem ánh mắt nhìn về phía vị Nhân tộc Đại Đế vĩ đại kia, mỗi một người đều lóe lên tia sáng hi vọng.

- Các ngươi nhìn, Nhân tộc Đại Đế không sợ hãi, vẫn lạnh nhạt như cũ.

- Đúng, Nhân tộc Đại Đế sẽ bảo vệ chúng ta.

- Uy Quân Vương, chúng ta không sợ ngươi, có Nhân tộc Đại Đế ở đây, ngươi còn dám làm càn sao.

...

Lúc này, sinh linh chủng tộc các giới như uống phải thuốc kích thích, từng người từng người kêu gào lên.

Lâm Phàm đang suy nghĩ đường chạy trốn, vừa nghe sinh linh chủng tộc các giới nói, sắc mặt liền thay đổi.

Này là tự đào hố chôn mình.

Con mắt nào của các người nhìn thấy tiểu gia không sợ, tiểu gia đây là đang suy nghĩ đường chạy trốn.

- Nhân tộc Đại Đế? Hừ, giết hài nhi của ta, hôm nay bất kể là ai, đều chết ở chỗ này.

Một thanh âm quát lớn, giống như tiếng sấm rền vang vậy, nổ tung trong hư không.

Mà giờ phút này Lâm Phàm nhìn về phía hư không, sắc mặt trong nháy mắt liền biến đổi.

Sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Hù chết tiểu gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.