Đáng Ghét! Ta Yêu Ngươi!

Chương 76




Diệp Lăng Phi nghe xong Diệp Phong nói những lời này, bĩu môi, tỏ ra xem thường nói:

- Xui xẻo thật, tại sao ta lại mang họ Diệp chứ?

- A?

Diệp Phong không rõ tại sao Diệp Lăng Phi có thể nói như vậy, bề ngoài những lời này có vẻ chẳng liên quan gì nhỉ, không hiểu đang nói cái gì nữa.

Bạch Tình Đình cùng Chu Hân Mính cũng không hiểu được tại sao Diệp Lăng Phi lại nói như thế, Bạch Tình Đình còn tưởng rằng Diệp Lăng Phi sẽ tức giận, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi nói ra một câu mà nàng không thể hiểu nổi. Người nàng kề sát vào người Diệp Lăng Phi, hơi ngẩng lên khuôn mặt xinh đẹp của mình, khó hiểu mà hỏi:

- Ông xã, đây là ý tứ gì?

Câu ông xã này tới tai Diệp Phong lại vô cùng chói tai, thanh âm ngọt ngào của Bạch Tình Đình kia giống như một cây châm đâm vào tim của hắn vậy, trong lòng âm thầm đố kị. Diệp Phong không ngờ mấy năm không gặp, Bạch Tình Đình ra xinh đẹp như thế, thật sự rất câu hồn. Khí chất cao quý, khuôn mặt tuyệt mỹ thanh lệ thoát tục, vóc người như ma quỷ, tất cả những điều này đều làm cho Diệp Phong thèm nhỏ dãi, trong lòng càng hối hận, sớm biết rằng Bạch Tình Đình sẽ xinh đẹp như thế, nên sớm trở về một chút, nếu có thể ‘ăn’ được Bạch Tình Đình, vậy đúng là diễm phúc không cần phải suy nghĩ.

Nhưng Diệp Phong cũng nhìn ra, Bạch Tình Đình này đã không phải cô gái nhỏ năm đó. Hiện tại Bạch Tình Đình là cô gái đã có chồng, muốn hạ thủ đã có khó khăn.

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình gọi mình là ông xã, không khỏi mỉm cười, cúi đầu xuống hôn một cái lên đôi môi nhỏ nhắn gợi cảm của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình trong lòng vẫn có chút tức giận Diệp Lăng Phi giấu diếm chuyện Alice, tuy nói nàng cũng lo lắng Diệp Lăng Phi tức giận vì chuyện Diệp Phong, nhưng dù sao chuyện nào ra chuyện đấy, cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình ngậm chặt, thoạt nhìn rất không tình nguyện. Cái chi tiết nhỏ này lại bị Diệp Phong nhìn thấy, trong lòng mừng thầm, thầm nghĩ:

- Hóa ra là trong chuyện này Bạch Tình Đình nhất định có nỗi khổ, bị ép kết hôn với nam nhân này.

Diệp Lăng Phi hôn Bạch Tình Đình xong, cười nói:

- Kì thật cũng không có gì, chỉ là anh cùng hắn đều họ Diệp, anh cảm giác có người như vậy thật sự là mất mặt cho họ Diệp chúng ta. Một người đàn ông bao nhiêu tuổi rồi, còn ở đây nói chuyện gì lúc trung học. Còn nói cái gì hối hận, khụ, nếu anh nhìn về những chuyện đã làm, sẽ không có chuyện gì mà hối hận, còn ở nơi này không ngừng oán giận, thật mất mặt. Còn có, hiện tại Tình Đình là vợ của tôi, đời này anh cũng đừng mơ.

Diệp Lăng Phi nói xong, ôm Bạch Tình Đình đi về phía bãi đỗ xe, mới vừa đi vài bước, Diệp Lăng Phi đột nhiên dừng lại, đi vào giữa Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình, hai tay mỗi tay ôm một người, ôm thắt lưng Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, cười ha hả xoay người, nói với Diệp Phong:

- Anh bạn. Xin khuyên anh một câu, đừng phí công. Tôi cũng sẽ không ngu như anh vậy đâu, nói cái gì mà buông tha. Tín niệm của tôi chính là tôi phải vững vàng nắm chặt được tất cả những gì của tôi, tuyệt đối không cho bất cứ cái gì có cơ hội.

Diệp Lăng Phi giống như cố tình thị uy, cố ý nhéo một cái lên mông Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, lập tức phát ra một trận cười lớn, hai tay không kiêng nể gì đặt ở trên mông hai người, đi về phía bãi đỗ xe.

Diệp Phong trên mặt hiện ra nụ cười lạnh, trong miệng hắn lẩm bẩm:

- Có ý tứ, người này càng như là một kẻ vô lại, nhìn có vẻ như cơ hội của ta đã tới.

Hắn quay người lại. Đi về phía chiếc xe Toyota đỗ ở cách đó không xa.

Diệp Phong vừa lên xe, vẻ tươi cười trên mặt toàn bộ biến mất, thay thế là một bộ mặt âm trầm.

Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đi tới trước xe, hắn mới buông tay ra, dựa vào cửa xe, khóe miệng mang ý cười quay mặt về phía Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, hỏi:

- Hai vị có phải có hứng thú giải thích cho tôi một chút không, người gọi là Diệp Phong này có lai lịch gì?

- Không phải đã nói với anh rồi sao. Là học trưởng hồi trung học của em.

Bạch Tình Đình không nhịn được nói.

- Anh thích nghĩ như thế nào thì nghĩ. Tóm lại em và anh ấy không có bất cứ quan hệ gì.

Bạch Tình Đình rất lo Diệp Lăng Phi hỏi nữa. Đơn giản bày ra tư thái này. Nàng mở cửa xe mình, lên xe. Cũng không thèm nhìn tới Diệp Lăng Phi. Ngược lại Chu Hân Mính lại kiên nhẫn giải thích nói:

- Anh ấy là học trưởng của bọn em. Em và Tình Đình đều quen biết anh ấy. Nhưng quan hệ không phải tốt như anh ta nói vậy. Mọi người nhiều nhất ở trong trường học bắt chuyện mà thôi. Khi bọn em còn một năm thì tốt nghiệp. Anh ấy ra nước ngoài. Từ đó về sau không còn gặp nữa. Hôm nay cũng không ngờ sẽ trùng hợp như vậy. Anh đừng nghĩ lung tung. Em cam đoan Tình Đình và anh ta không có bất cứ quan hệ gì.

- Anh chưa từng nói cô ấy cùng tên kia có quan hệ gì. Anh chỉ hỏi một câu. Chẳng lẽ không được sao. Hừ. Nói thế nào anh cũng là chồng cô ấy. Tại sao anh không thể hỏi.

Diệp Lăng Phi có vẻ có chút tức giận. Thở hổn hển nói:

- Nếu như cô ấy không cho anh xen vào chuyện cô ấy. Vậy cô ấy cũng đừng xen vào chuyện của anh. Mọi người bình đẳng.

Diệp Lăng Phi nói xong. Thở hổn hển mở cửa xe. Ngay cả một câu cũng không nhiều lời. Lái xe rời khỏi sân bay.

Chu Hân Mính gọi mấy tiếng. Diệp Lăng Phi đều không có ý dừng lại. Chu Hân Mính không có cách nào, đành phải lên xe Bạch Tình Đình.

- Tình Đình. Mình không biết làm sao bây giờ. Mình thấy lần này hắn thật sự tức giận rồi.

Bạch Tình Đình thật đúng là chưa thấy Diệp Lăng Phi tức giận bao giờ. Nhưng vừa rồi bộ dáng Diệp Lăng Phi khi tức giận kia làm cho nàng rất sợ hãi. Vốn định xin lỗi Diệp Lăng Phi. Nhưng ngại đến mặt mũi, nên vẫn không thể nói ra. Hiện tại nhìn thấy Diệp Lăng Phi thở hổn hển lái xe rời đi. Bạch Tình Đình vẻ mặt khẩn trương, vội vàng hỏi Chu Hân Mính làm thế nào.

Chu Hân Mính sao biết nên làm cái gì bây giờ. Nàng cũng không đoán ra tính tình của Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính ở chung với Diệp Lăng Phi đã lâu như vậy. Cũng chưa từng nhìn thấy Diệp Lăng Phi tức giận với Bạch Tình Đình và mình. Chu Hân Mính đành phải an ủi nói:

- Nếu không bạn gọi điện thoại nói xin lỗi hắn đi?

- Nếu giờ mình gọi điện thoại, hắn đang trong cơn giận dữ, mình có thể làm gì bây giờ chứ!

Bạch Tình Đình lần này thật sự sốt ruột rồi, vốn nàng cũng cho rằng mình giấu diếm chuyện Diệp Phong là không đúng, vừa rồi trong lòng rất loạn, nghĩ muốn nói vài câu tùy tiện cho có lệ với Diệp Lăng Phi sẽ đem chuyện này lấp liếm qua đi. Ở trong ấn tượng của nàng, Diệp Lăng Phi chưa bao giờ tức giận với chính mình, tưởng rằng lần này Diệp Lăng Phi cũng sẽ không tức giận với mình, nhưng Bạch Tình Đình không ngờ Diệp Lăng Phi thật sự tức giận, hơn nữa điệu bộ kia rất có thể sau này muốn chia tay. Bạch Tình Đình sao có thể không sốt ruột, dưới tình thế cấp bách, nàng nghĩ tới cha mình.

- Nếu không, mình tìm cha mình, để cho cha mình ra mặt nói chuyện. Nếu mình ngay mặt xin lỗi hắn, sau này hắn bắt nạt mình thì làm sao bây giờ, hay là mình để cho cha mình ra mặt đi.

Bạch Tình Đình đang loạn, thật sự không nghĩ ra biện pháp tốt. Chu Hân Mính cũng cho rằng lúc này Bạch bá bá ra mặt là thích hợp nhất, vì vậy cũng gật đầu đáp ứng.

Trên thực tế Diệp Lăng Phi cũng không tức giận, hắn đã sớm biết chuyện Diệp Phong, chỉ là vẫn chưa nói mà thôi. Sở dĩ Diệp Lăng Phi cố ý tức giận với Bạch Tình Đình, chính là vì đã chắc chắn trong lòng Bạch Tình Đình có sự hổ thẹn.

Chuyện Alice làm cho Diệp Lăng Phi trở tay không kịp, hắn lo lắng nếu mình không nhân cơ hội áp chế Bạch Tình Đình, sau này địa vị của mình ở nhà sẽ không còn gì nữa. Vì vậy, hắn liền cố ý dùng chuyện này áp Bạch Tình Đình. Có thể nói song phương đều đánh ngang tay.

Diệp Lăng Phi không phải loại nam nhân sẽ chắp tay đem nữ nhân của mình dâng cho kẻ khác, hắn chỉ là thông qua loại biện pháp này chèn ép bớt sự kiêu ngạo của Bạch Tình Đình, làm cho sau này nàng đối xử với mình tốt hơn. Diệp Lăng Phi cảm giác trong cuộc sống của người bình thường này, cũng là nguy cơ tứ phía, hơi không cẩn thận, sẽ thua cả trận.

Diệp Lăng Phi chưa trở về nhà. Mà là gọi điện thoại cho Vu Đình Đình, hẹn Vu Đình Đình đi ăn cơm. Kết quả Vu Đình Đình nói với Diệp Lăng Phi, nàng đang đi dạo với Tần Dao ở bờ biển nói chuyện phiếm. Diệp Lăng Phi thầm nghĩ mình cũng có thể nói rõ ràng với Tần Dao về quan hệ giữa mình và Vu Đình Đình, không thể cứ như vậy nữa. Cô gái Tần Dao này từ bản chất cũng không xấu, nhưng cách làm việc lại làm cho Diệp Lăng Phi không thích. Diệp Lăng Phi nghĩ vẫn nói rõ ràng với Tần Dao thì tốt hơn, về phần sau này Tần Dao có thể làm bạn với Vu Đình Đình hay không, đó chính là chuyện của các nàng.

Diệp Lăng Phi hỏi rõ vị trí rồi lái xe đến quảng trường Hải Tinh, chỗ Tần Dao và Vu Đình Đình. Quảng trường Hải Tinh được xây dựng năm 1999, phát triển mấy năm nay đã trở thành một trong thắng cảnh du lịch nổi tiếng ở thành phố Vọng Hải. Quảng trường này bên cạnh dựa vào núi mà biệt thự cũng được nổi danh thành phố Vọng Hải chỉ kém hơn khu biệt thự xa hoa - Nam Sơn.

Diệp Lăng Phi đem xe dừng ở bên cạnh quảng trường Hải Tinh, đi dọc theo con đường hoàn toàn lát đá cẩm thạch nối thẳng đến bờ biển, nhìn về phía bờ cát. Thì nhìn thấy trên bờ cát có rất nhiều người dân, hàng năm đến tháng 4, bãi cát bên bờ biển luôn luôn có rất nhiều người bơi lội.

Diệp Lăng Phi vừa nhìn trên bờ cát có rất nhiều người, trong lúc nhất thời cũng tìm không được Vu Đình Đình và Tần Dao, hắn đành phải gọi cho Vu Đình Đình, hỏi Vu Đình Đình vị trí cụ thể lần nữa rồi dọc theo bờ biển đi về phía khu biệt thự xây dựng ở chân núi.

Xa xa đã trông thấy Tần Dao và Vu Đình Đình ngồi ở bãi cát ven biển, nơi đó bởi vì có đá ngầm, rất nhiều người bơi lội không thích đi vào trong đó. Như vậy ngược lại nơi đó lại cảm giác rất thanh tĩnh, trừ vài đôi tình nhân tản bộ trên bờ biển, cũng nhìn không thấy người khác. Vu Đình Đình vẫn mặc chiếc T-shirt cổ tròn màu trắng với chiếc váy màu lam, chỉ là không đi tất chân, lộ ra hai bắp chân trần trắng nõn. Tần Dao mặc một chiếc váy có hoa, chân đi một đôi hài.

Kì thật Tần Dao này lớn lên cũng xem như không tệ, chỉ là cô gái này có quá nhiều tâm tư. Diệp Lăng Phi nhìn thấy hai người ngồi một chỗ, trong lòng có cảm giác nếu như sau này Tần Dao có thể thay đổi tính cách. Sẽ là một cô gái tốt. Hắn đi tới trước mặt hai người, Tần Dao và Vu Đình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi tới, đều muốn đứng lên, Diệp Lăng Phi lại khoát khoát tay, đặt mông ngồi ở bên cạnh Vu Đình Đình.

Tần Dao hôm nay chủ động gọi điện thoại cho Vu Đình Đình, muốn tâm sự cùng Vu Đình Đình. Sau khi Tần Dao làm ầm ĩ với Vu Đình Đình, lại bắt đầu hối hận, cảm giác Vu Đình Đình sẽ không làm như vậy. Nàng vẫn kéo dài tới hôm nay mới gọi điện thoại cho Vu Đình Đình, vốn hy vọng Vu Đình Đình có thể trở về nhà. Nhưng Vu Đình Đình lại nói với Tần Dao thứ hai mình sẽ tới trường học. Trường học bên kia đã xong xuôi thủ tục. Tần Dao hy vọng có thể tâm sự với Vu Đình Đình, Vu Đình Đình đồng ý. Hai người hẹn nhau tới bờ biển cạnh quảng trường Hải Tinh gần trường học các nàng gặp mặt.

Nhìn thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện, Tần Dao xấu hổ cúi đầu, có chút không dám đối mặt với Diệp Lăng Phi. Vừa rồi, nàng đã từ trong miệng Vu Đình Đình biết Diệp Lăng Phi tận mắt thấy mình cùng Vương Quân cùng một chỗ, Tần Dao hai tay nắm váy, không dám nhìn Diệp Lăng Phi, sợ Diệp Lăng Phi chỉ trích nàng.

Diệp Lăng Phi cũng không có lộ ra bất cứ thần sắc không vui gì, hắn ngồi ở bên người Vu Đình Đình, rất tự nhiên mà ôm Vu Đình Đình vào trong ngực. Nhìn thấy bộ dáng này của Tần Dao, Diệp Lăng Phi khẽ cười nói:

- Tần Dao, làm sao vậy, chẳng lẽ không muốn nhìn thấy anh sao?

- Không phải.

Tần Dao vội vã giải thích,

- Em.... em không biết nên nói như thế nào.

- Diệp đại ca, Tần Dao rất lo lắng anh trách cô ấy.

Vu Đình Đình rúc vào người Diệp Lăng Phi, trên mặt mang theo vẻ tươi cười ngọt ngào, trong miệng nhẹ giọng cười nói:

- Em đã nói với Tần Dao, Diệp đại ca sẽ không trách cô ấy.

Diệp Lăng Phi cười gật đầu, nói với Tần Dao:

- Em xem anh giống loại người đó sao?

- Không phải, Diệp đại ca, em.... em không nên lừa anh.

Tần Dao rốt cuộc ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhẹ giọng nói:

- Em.... em vẫn tưởng rằng có thể... có thể tiếp tục như vậy, em và Vương Quân vẫn.... vẫn còn chưa nói chuyện yêu đương, em.... em.

Tần Dao nói mấy câu cũng không nói ra nguyên nhân, vẫn là Diệp Lăng Phi nói giúp Tần Dao, hắn nói:

- Có phải em lo lắng anh biết chuyện giữa em và Vương Quân sẽ bất mãn không, thậm chí còn tức giận với em. Em cái nha đầu này quá coi thường anh. Anh cũng không phải loại người đó. Giữa anh và em càng nhiều là quan hệ bạn bè, em nguyện ý cùng anh – một nam nhân lớn hơn nhiều so với em, thì cùng anh đi chơi, chúng ta đều là bạn bè, đi chơi cũng không có quan hệ. Nếu như em cảm thấy anh là một nam nhân không ra gì, không thích chơi với anh. Vậy cũng không sao, có thể tìm đối tượng em thích để đi chơi, anh sẽ không trách em. Dù sao em có lý tưởng của chính mình, em cũng có người chính mình thích, anh không thể bắt buộc em làm chuyện không muốn làm. Về phần Vương Quân kia, anh chưa từng thấy, cũng không biết là người thế nào. Anh chỉ có thể trả lời em, đối với người khác nên có một chút cảnh giác, không nên tùy tiện tin tưởng người khác.

- Diệp đại ca. Em biết.

Tần Dao bị Diệp Lăng Phi như vậy vừa nói, khuôn mặt càng thêm đỏ, nếu như lúc này có một cái lỗ dưới chân. Tần Dao sẽ lập tức nhảy xuống. Nàng cảm thấy chính mình có lỗi Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đối với mình tốt như vậy, nàng vẫn lừa gạt Diệp Lăng Phi. Tần Dao đột nhiên ghé đầu vào đầu gối, đôi vai bắt đầu run rẩy.

Diệp Lăng Phi nhìn chẳng biết làm sao, sao Tần Dao còn khóc chứ, có vẻ chính mình cũng không nói cái gì quá phận mà. Hắn liếc mắt nhìn Vu Đình Đình một cái, Vu Đình Đình lập tức hiểu ý, tiến gần Tần Dao, dựa đầu vào khuôn mặt Tần Dao. An ủi nói:

- Tần Dao, sao bạn khóc vậy, Diệp đại ca cũng không có ý gì khác, bạn không nên suy nghĩ nhiều.

Tần Dao được Đình Đình an ủi, chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt đều là nước mắt, nức nở nói:

- Em cảm thấy em có lỗi với Diệp đại ca, em...... em vô lương tâm, Diệp đại ca đối với em tốt như vậy. Em còn... còn muốn lừa gạt Diệp đại ca. Em nợ Diệp đại ca nhiều lắm, em trai của em ngã bệnh, vẫn là Diệp đại ca giúp em vay tiền. Còn có lần trước.... lần trước.........

Tần Dao khóc sướt mướt không yên, Vu Đình Đình đành phải an ủi. Mà Diệp Lăng Phi thì rút ra một điếu thuốc, đứng lên.

Tần Dao thật vất vả mới nín khóc, Vu Đình Đình mới có cơ hội nói:

- Diệp đại ca sẽ không trách bạn, Tần Dao bạn cũng đừng tự trách.

- Em.... em không biết báo đáp Diệp đại ca như thế nào, em..... em nghĩ.... em muốn dùng chính mình.... thân thể của mình.....

Tần Dao ấp a ấp úng vẫn không thể nói ra. Mắt nàng đỏ bừng. Nhìn phía Diệp Lăng Phi. Nhưng lại nhìn thấy Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:

- Tiểu nha đầu, anh không muốn em báo đáp. Về phần tiền này cũng ko cần. Em cứ giữ đi, sau này học tập thật tốt, tìm một bạn trai tốt để yêu là được.

Vu Đình Đình cũng an ủi nói:

- Tần Dao đúng vậy, bạn cũng đừng suy nghĩ nhiều, chăm chỉ học tập đi. À, mình vốn đã sớm muốn nói với bạn, nhưng lo lắng bạn tức giận với mình, mình vẫn không dám nói với bạn.

Tần Dao xoa nước mắt, hỏi:

- Đình Đình, chuyện gì, bạn nói đi.

- Vương Quân kia bạn nên chú ý hơn, mình cảm thấy hắn cũng không tốt lắm. Không biết tại sao, mỗi lần hắn nhìn mình, mình đều cảm giác rất không thoải mái, không nói ra được, tóm lại bạn phải cẩn thận một chút đi.

Vu Đình Đình hơi xấu hổ không dám nói Vương Quân cứ nhìn bộ ngực và mông nàng mê đắm, làm cho nàng rất chán ghét. Nhưng Diệp Lăng Phi cũng mặc kệ, thay Vu Đình Đình nói.

- Đình Đình nói là Vương Quân này rất háo sắc, em không nên dễ dàng bị hắn ăn đậu hũ, thiên hạ này cũng không bán thuốc hối hận. Nếu như bị người ta chiếm tiện nghi, rồi đá văng, vậy thì sẽ thiệt thòi.

Diệp Lăng Phi nói xong, vẫn cố ý hỏi:

- Đình Đình, có phải em có ý tứ này hay không?

Vu Đình Đình gật đầu, nàng vừa rồi nói chính là có ý này, chỉ là xấu hổ không dám nói ra miệng.

Khi Tần Dao nghe được Diệp Lăng Phi nói những lời này, không tự chủ được liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, nhớ tới buổi tối ngày đó lúc mình cùng Diệp Lăng Phi ở trên đỉnh núi, từ ý nào đó, lần đầu tiên của Tần Dao đã sớm cho Diệp Lăng Phi. Mặt nàng lại đỏ lên, nhìn Diệp Lăng Phi một chút, thấp giọng nói:

- Diệp đại ca, em có thể nói riêng với anh mấy câu không?

Vu Đình Đình lúc này vội vã đứng lên, nói:

- Em đi đến bờ biển tìm vài cái vỏ sò đây.

Nói xong, chạy về phía bờ biển.

Tần Dao đi đến gần Diệp Lăng Phi, thấp giọng nói:

- Diệp đại ca, em.... em.... em rất nhớ buổi tối ngày đó ở đỉnh núi, em..... em đã chuẩn bị sẵn sàng.

- Tiểu nha đầu, đừng đề cập chuyện kia. Em là tự do, anh làm hết thảy cho em không cần em báo đáp anh. Em cần phải cẩn thận nhiều hơn, nếu có chuyện cần anh hỗ trợ, cứ việc nói ra. Nếu như anh không giúp em, cũng không thể ăn nói với Đình Đình rồi.

Diệp Lăng Phi nhìn bộ dáng Vu Đình Đình ngồi trên bờ biển, nói với Tần Dao:

- Em có vài chỗ cần phải học Đình Đình nhiều, anh cũng biết xuất thân của em tạo thành tính cách hiện tại của em, nhưng em vẫn là một cô gái rất không tệ, chỉ là cần phải đem khuyết điểm trên người mình sửa chữa. Sau này có chuyện gì nên thương lượng với Đình Đình, cô ấy tuyệt đối sẽ không hại em!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.