Đáng Ghét! Ta Yêu Ngươi!

Chương 5




Diệp Lăng Phi cơm nước xong, cũng không có lập tức đến quảng trường, mà là trở về phòng làm việc của mình. Nói thì nói thế, lãnh đạo ban bệ phải làm người tình nguyện, nhưng lại có mấy ai là lãnh đạo phòng ban rồi còn thật sự có thể làm người tình nguyện được đây, chẳng qua là lắc lư tỏ vẻ thế thôi.

Diệp Lăng Phi trở lại văn phòng, mới vừa ngồi xuống đã chợt nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa.

- Mời vào!

Theo câu nói của Diệp Lăng Phi, Trịnh Khả Nhạc đẩy cửa ra đi vào. Chuyện này đúng là ra ngoài dự kiến của Diệp Lăng Phi. Hắn không nghĩ tới là Trịnh Khả Nhạc sẽ đến phòng làm việc của mình tìm mình.

- Giám đốc Diệp, bây giờ có bận không? Trịnh Khả Nhạc có vẻ rất do dự, hỏi:

- Không có việc gì, chỉ là ngồi một chút để còn ra ngoài tham gia hoạt động. Diệp Lăng Phi cười nói:

Trịnh Khả Nhạc đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, ngồi xuống, dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lại nói không nên lời. Đang lúc còn chần chừ không biết có nên nói ra hay không, Diệp Lăng Phi vẫn như cũ mĩm cười nói:

- Để tôi đoán nhé, cô đến có phải là vì bạn trai của cô không?

Trịnh Khả Nhạc thầm giật mình vì sự quan sát nhạy bén của Diệp Lăng Phi. Cô gật đầu nói:

- Giám đốc Diệp, anh đoán đúng rồi. Đêm qua bạn trai tôi đã gọi điện thoại cho tôi rất nhiều, tôi cũng chưa nhận điện. Nửa đêm, anh ấy đến chổ tôi ở, xin tôi giúp đỡ. Bất kể là nói thế nào, dù sao anh ấy cũng là bạn trai của tôi, về tình về lý, tôi đều nên giúp chuyện này.

- Ha ha, đây cũng là chuyện thường tình của con người thôi mà. Có gì đâu. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tôi muốn biết án phạt trong sáu ngày này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Vì sao mà cảnh sát lại nghiêm khắc giữ bí mật với chuyện này như thế, đến cả gặp mặt cũng không cho phép gặp. Nếu đơn thuần về mặt ý nghĩa chỉ là cướp bóc thì không nên như thế. Không chỉ có bạn trai của tôi nghi hoặc, mà cả tôi cũng thế. Tôi sỡ dĩ đáp ứng hỗ trợ ít, một phần rất lớn là xuất phát từ lòng hiếu kỳ của tôi. Tôi nghĩ muốn biết đây rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

- Án tử này rất phức tạp, tôi nghĩ chỉ hai ba ngày là sẽ có kết quả, về phần rốt cuộc là bởi vì sao thì tôi cũng không tiện nói. Dù sao tôi cũng không phải là cảnh sát. Nhưng tôi có thể nói cho cô biết, em trai của bạn trai cô không chỉ có là bị án cướp bóc, mà còn liên lụy đến một vụ án lớn khác nữa. Lần này, chỉ sợ là em của bạn trai cô nghĩ ra là có chút khó khăn đấy. Được rồi, tôi chỉ có thể nói đến thế thôi, chuyện còn lại, chính các người đi hỏi thăm đi.

Trịnh Khả Nhạc thấy Diệp Lăng Phi không muốn nhiều lời, cô cũng không hỏi tiếp nữa. Trịnh Khả Nhạc đứng lên, nói:

- Giám đốc Diệp, cám ơn anh! Bây giờ tôi định đi xuống tham gia trò chơi, Giám đốc Diệp anh không đi xuống sao?

Diệp Lăng Phi cũng đứng lên, cười nói:

- Đương nhiên đi chứ.

Hai người đi ra khỏi tòa nhà của Tập đoàn Tân Á, đi về hướng quảng trường phía trước. Trong sân rộng, sớm đã tụ tập rất nhiều viên chức của Tập đoàn Tân Á ở bốn phía xung quanh. Còn có một ít là người qua đường dừng lại vây lấy xem. Những người đi đường đó chỉ là đi qua nơi này thôi, thấy trên quảng trường có rất nhiều người, không khỏi tò mò mà đứng lại ở bên ngoài nhìn vào

Diệp Lăng Phi và Trịnh Khả Nhạc đi vào, vượt qua một đám người đang tụ tập lại thành một vòng ở bên ngoài. Đường Hiểu Uyển cũng chen chúc ở đâu đó, cằm trong tay một cái vòng, ném ra chỗ quà tặng cách đó ước chừng ba thước. Rất hiển nhiên, thủ pháp của Đường Hiểu Uyển không được, liên tiếp ném mười vòng mà chẳng trúng cái gì cả. Đường Hiểu Uyển có vẻ cực kỳ thất vọng, đứng đó mân mê cái miệng nhỏ nhắn.

Diệp Lăng Phi đi tới phía sau Đường Hiểu Uyển, cười a a nói:

- Hiểu Uyển, thủ pháp không ổn rồi.

- Quá xa. Với lại, chả dễ lấy tí nào.

Đường Hiểu Uyển chu cái miệng nhỏ nhắn ra oán thán.

Cô vừa dứt lời, chợt nghe đến những nhân viên nam nữ vây xung quanh nơi này phát ra một tiếng ồ lên kinh ngạc. Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển nhìn lại, đã nhìn thấy Thái Hạo đang cầm trong tay bốn cái vòng, đang đứng đó ước lượng xem sẽ ném thế nào. Trong vòng sáu cái mà anh ta ném trước đó, có hai cái trúng vào hai chai hồng trà lạnh, một cái trúng vào một đồ trang sức nho nhỏ. Thế đã được tính là rất tốt rồi, cho nên những người đang đứng vây xem kia mới phát ra tiếng kinh ngạc.

Thái Hạo có chút đắc ý, cầm trong tay bốn cái vòng còn lại, đang suy nghĩ xem sẽ ném lấy cái gì. Thấy Đường Hiểu Uyển đang nhìn mình, Thái Hạo cười nói:

- Hiểu Uyển, em muốn lấy cái gì, anh lấy lại đây cho em.

Đường Hiêu Uyên rất muốn lấy một con búp bê vải. Tuy nói là con búp bê vải này không đáng giá mấy đồng, nhưng dù sao cũng là miễn phí, chỉ cần có thể quăng vòng trúng là nó là của mình rồi. Con gái ít nhiều có chút lòng tham, cho nên Đường Hiểu Uyển đưa vòng tay chỉ vào con búp bê vải kia nói:

- Con búp bê vải kia kìa.

Thái Hạo bắt đầu muốn quăng vòng vào con búp bê vải kia. Búp bê vải cũng không lớn, để quăng vòng lồng vào thì còn dễ dàng hơn nhiều những búp bê vải to phía sau đó. Thái Hạo thầm ước lượng khoảng cách tốt rồi, cầm vòng ném ra. Tuy rằng ba cái vòng liền không ném trúng, nhưng cái vòng cuối cùng đã chụp đúng vào búp bê vải. Mọi người vậy xem lại ồ lên, Thái Hạo lấy con búp bê vải kia lại, đưa cho Đường Hiểu Uyển.

- Cảm ơn!

Đường Hiểu Uyển hạ giọng nói tiếng cảm ơn.

Những nhân viên nam nữ đang đứng xem xung quanh bắt đầu ồn ào. Có mấy cô buôn dưa lê tranh nhau nói:

- Quản lý Thái, không phải là anh thích Hiểu Uyển đây chứ? Vì cái gì lại không để cho bọn tôi chứ.

Thái Hạo thần tình tươi cười, miệng vui vẻ đáp:

- Đừng làm rộn, các cô chỉ giỏi đùa thôi!

Diệp Lăng Phi cầm lấy con búp bê vải kia từ trong tay Đường Hiểếu Uyển, nhéo nhéo nó và cũng tán dương:

- Không nghĩ tới là Quản lý Thái còn có tài này nữa. Lợi hại!

Thái Hạo nghe thấy Diệp Lăng Phi cũng khen ngợi mình thì không khỏi đắc ý, nói:

- Giám đốc Diệp, anh cũng đừng khen tôi, chỉ là tùy tiện vui chơi một chút thôi mà. Hay là Giám đốc Diệp cũng chơi một chút đi. Tôi nghĩ Giám đốc Diệp nhất định rất lợi hại.

Thái Hạo vừa nhắc tới, những người khác cũng đều phụ họa, nói:

- Phải đấy, Giám đốc Diệp, anh cùng chơi thử một chút đi.

- Ai chà, mấy người các người đúng là sợ thiên hạ không loạn rồi. Các người thấy tôi giống như là người biết chơi mấy trò này sao. Tôi mà không ném trúng thì có phải là xấu mặt không.

Nghe câu nói đó của Diệp Lăng Phi, Thái Hạo trong lòng càng đắc ý. Anh ta cố tình nói:

- Giám đốc Diệp, anh khiêm tốn quá. Tôi thấy Giám đốc Diệp là thâm tàng bất lộ.

Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn Thái Hạo một cái, vỗ vỗ bả vai Thái Hạo nói:

- Hảo tiêu tử, đúng là quân của tôi. Nếu một người chơi cũng không có ý tứ gì cả. Hay là thế này đi, chúng ta thi xem, ai ném trúng được nhiều hơn thi người thua sẽ bò ra hai trăm đồng mua ít đồ ăn vặt cho mọi người.

Thái Hạo nghĩ rằng Diệp Lăng Phi đây là cố ý hù dọa mình, muốn cho minh lui bước. Trong lòng anh ta thầm tính toán, nếu chỉ ném vào những thứ nho nhỏ kia thi mười vòng ít nhất mình cũng có thê ném trúng được năm. Nếu phát huy tinh thần tốt, còn có thể trúng được nhiều hơn. Vừa rồi nghe giọng điệu của Diệp Lăng Phi, dường như Diệp Lăng Phi cũng không thường chơi cái trò này. Anh ta vừa tính toán, cảm giác mình thắng chắc rồi. Sau khi quyết định chủ ý, Thái Hạo sảng khoái đáp ứng, nói:

- Không thành vấn đề, chỉ là hai trăm đồng tiền thôi mà. Cho dù là tôi thua rồi, cũng luôn tiện cho mọi người cải thiện một chút. Nhưng mà, Giám đốc Diệp, nói thế nào anh cũng là lãnh đạo của tôi, tiền lương của anh có thể còn cao hon tôi. Làm cấp dưới của anh mà nếu có lấy hai trăm đồng của anh thì có vẻ cũng quá là không công bằng rồi.

Diệp Lăng Phi thầm buồn cười nghĩ: "Thằng ranh Thái Hạo này rất có ý tứ. Dựa vào việc Trần Ngọc Đình điều hắn đến Ban Tổ Chức làm phó quản lý thì hoàn toàn không để cái thằng quản lý ban như mình vào mắt, còn muốn làm mình xấu mặt nữa." Nghĩ đến đây, Diệp Lăng Phi khẽ cười, nói:

- Không thành vấn đề. Như vậy đi, tôi mà thua là tôi đưa một ngàn đồng. Thế đã hài lòng chưa?

- Giám đốc Diệp, nghe anh nói kìa. Tôi không phải có ý đó. Anh chỉ cần đưa hơn tôi một chút để trong lòng tôi cảm thấy có sự công bằng là được rồi

Thái Hạo ngoài miệng thì nói thế, nhưng cầm lấy mười cái vòng, nói:

- Chúng ta đây bắt đầu đi!

Diêp Lăng Phi cười khẽ, nói:

- Được rồi, là anh bắt đầu trước, hay là tôi bắt đầu trước đây?

- Anh đã là lãnh đạo của tôi, đương nhiên là anh bắt đầu trước rồi. Giám đốc Diệp, anh trước, sau đó tôi lại tiếp tục là được.

- Như vậy thì khả năng là anh sẽ rất chịu thiệt. Tôi có thể chụp được hết những thứ dễ dàng rồi, thì chẳng phải là anh ném không trúng được sao?

Diệp Lăng Phi nói rồi, cầm lấy một nắm vòng, chỉ chỉ vào hai món quà tặng lớn ở phía xa nhất, nói:

- Tôi ném đến đó là được rồi.

Quà tặng ở xa nhất cũng là cái khó lấy được nhất. Bởi vì đường kính của quà tặng này vừa vặn bằng đúng với đường kính cái vòng, chỉ cần hơi chút không chính xác là ném vòng sẽ không vào được.

Diệp Lăng Phi cầm vòng, đang chuẩn bị ném thì điện thoại của hắn đổ chuông. Diệp Lăng Phi hơi xin lỗi Thái Hạo, nói:

- Ngại quá, chờ tôi tiếp điện thoại đã.

Nói rồi. Diệp Lăng Phi nhấc máy.

Diệp Lăng Phi vừa mới bắt đầu nghe thì trên mặt còn mang theo vẻ tươi cười. Nhưng rất nhanh, nụ cười của hắn liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt rất nghiêm túc. Hắn dùng thanh âm trầm thấp nói:

- Được rồi, hai mươi phút nữa tôi đến.

Diệp Lăng Phi nói rồi cúp điện thoại.

Ngại quá, tôi có việc, về phần thắng bại cuối cùng, hoàn toàn là do anh tự giác.

Diệp Lăng Phi nói với Thái Hạo như thế xong, đứng ở trước tuyến, làm bộ

ước lượng chừng ba đến bốn giây, một đám vòng trong tay liền được ném ra bên ngoài. Mấy cái vòng này cơ hồ như là bay ra liên tiếp, gần như không hề có tạm ngưng một cái nào. Từ cái vòng thứ nhất quăng ra đến cái cuối cùng, không vượt quá năm giây. Ném hét số vòng trong tay. Diệp Lăng Phi đến nhìn cũng chả kịp nhìn, vội vã chen ra ngoài đi thăng đến xe của hắn mà đi.

Tất cả mọi người ở đó đều choáng váng. Mọi người đều đã nhìn thấy mười vòng mà Diệp Lăng Phi ném ra toàn bộ đều trúng vào hai món quà tặng khó nhất ở phía sau kia. Không cần Thái Hạo ném tiếp nữa, đến thằng ngốc cũng có thể nhìn ra, Thái Hạo có ném đến hai mươi cái vòng cũng không thắng được Diệp Lăng Phi. Có người không tin nổi kêu lên:

- A, Giám đốc Diệp của chúng ta không phải là người nữa rồi. Điều này làm sao có thể được?

Thái Hạo mặt xám như tro tàn, toàn bộ vòng trong tay anh ta bị tuột rơi xuống hết. Lúc này đây, Thái Hạo rốt cục hiểu được, Diệp Lăng Phi chính là loại thâm tàng bất lộ như anh ta đã từng nói.

Diệp Lăng Phi vội vội vàng vàng lái xe tới đại đội cảnh sát hình sự. Vừa đi vào trong đội cảnh sát hình sự, Diệp Lăng Phi bèn hỏi Tiểu Triệu đang ngồi ở văn phòng bên ngoài xem Chu Hân Mính đang ở đâu.

- Diệp ca, đội trưởng bây giờ đang ở phòng họp.

Tiểu Triệu còn chưa nói dứt lời thì Diệp Lăng Phi đã vội vội vàng vàng chạy về phía phòng họp. Vừa đi vào trong phòng họp đã thấy các cửa sổ trong phòng đều kéo màn che hết, Chu Hân Mính đang đứng trước màn hình lớn trong phòng, quay lưng lại về phía màn hình, đang thao tác máy tính.

- Hân Mính!

Diệp Lăng Phi đóng cửa phòng lại, đi đến trước mặt Chu Hân Mính. Chu Hân Mính ra dấu bảo Diệp Lăng Phi ngồi xuống hàng ghế trước nhắt, còn nàng thì dùng con chuột click vài cái, trên màn hình điện tử xuất hiện hình ảnh một cổ thi thể.

- Diệp Lăng Phi, anh có biết người này không?

Chu Hân Mính hỏi.

Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, nói:

- Anh làm sao mà biết hắn được.

- Anh ta là Vương Quang Hành, là ông chủ của Công ty Dệt may Vượng Phương.

Chu Hân Mính giới thiệu.

- Chuyện đó thì có liên quan gì đến anh?

Diệp Lăng Phi không hiểu hỏi lại.

- Em nói là cái án tử này có liên quan rất lớn đến anh sao? Thế sao lại cho anh xem một cái thi thể không có quan hệ gì tới anh cả thế?

- Diệp Lăng Phi, đừng có gấp gáp, từ từ nghe em nói.

Chu Hân Mính dùng con chuột đổi một bức ảnh khác, miệng nói:

- Sáng hôm nay bọn em nhận được báo án, Vương Quang Hành, ông chủ của công ty Dệt may Vượng Phương bị người ta giết chết ở ngay trong phòng mình. Sau khi bọn em đến hiện trường thì phát hiện thấy hiện trường cũng sạch sẽ chứ không như bọn em lường trước, gần như là không tìm thấy được một dấu vết gì. Vương Quang Hành là đang ngủ thì bị người ta giết chết, hon nữa còn nhìn được ra là đối thủ là một sát thủ chuyên nghiệp. Bởi vì Vương Quang Hành bị người ta vặn gãy cổ. Lại làm cho người ta có cảm giác không thể tin được là người ở cách vách với phòng ở cùa Vương Quang Hành kia không ngờ lại không nghe thấy một chút thanh âm nào.

- Có lẽ là hắn đắc tội với kẻ nào đó, cho nên mới bị người ta giết chết. Sát thủ bình thường cũng có thể làm ra được như thế. Chỉ cần từ dưới lầu trèo lên trên gác là có thể xử lý được thằng ngu này. Trong mắt anh, hắn không có chút năng lực phản kháng nào cả.

- Diệp Lăng Phi, anh nói đúng một điểm. Sát thủ quả thực là từ dưới lầu trèo lên, nhưng em cho rằng sát thủ bình thường tuyệt đối không có năng lực này, hon nữa, thủ pháp giết người chắc chắn là đã trải qua huấn luyện. Đương nhiên, những cái đó cũng không quan trọng. Quan trọng nhất chính là có lưu lại tờ giấy này.

Chu Hân Mính di chuyển màn hình máy tính đến một tấm ảnh chụp lại một tờ giấy, bên trên có dùng tiếng Anh viết: "Satan", đồng thời, ở phía dưới tờ giấy còn có một hàng chữ tiếng Anh lít nhít. Sau khi Chu Hân Mính phóng to dòng chừ bé tí này, Diệp Lăng Phi mới nhìn rõ ràng trên đó viết: "Thế này mới chỉ là bắt đầu thôi. Satan, chúng ta sẽ gặp lại. Lạc khoản là Steven".

- Diệp Lăng Phi, anh cho là một tờ giấy như thế này, rất rõ ràng, những chữ này đều là viết cho anh. Nhưng mà, em không rõ là Steven là ai, tại sao lại phải dùng phương pháp này đê cảnh cáo anh chứ? Còn có chuyện quan trọng nữa là, hắn làm sao biết là anh sẽ nhìn thấy được tờ giấy này?

Chu Hân Mính nêu ra một loạt nghi vấn trong đầu:

- Steven, hắn quả thực là tới tìm anh.

Diệp Lăng Phi không trả lời câu hỏi của Chu Hân Mính, mà lại đứng dậy, trầm giọng nói với nàng:

- Hân Mính, em đừng nhúng tay vào chuyện này. Nếu em can thiệp vào quá sâu thì em sẽ rất nguy hiểm. Ừ, với lại gần đây đùng liên lạc với anh nữa. Như thế rất dễ dàng trờ thành mồi nhử của Steven. Đây là một kẻ đê tiện. Hắn sẽ lợi dụng hết thảy những thủ đoạn hắn có thể lợi dụng để đối phó lại anh. Không thể nghi nghi gì, mồi nhử là thủ đoạn mà hắn thích nhất

- Diệp Lăng Phi, anh đứng lại đó cho em.

Chu Hân Mính nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi ra cửa, hét toáng lên, nói:

- Anh cái đồ khốn này, anh rốt cuộc muốn làm gì?

- Mau mau tìm ra hắn, xử lý hắn.

Diệp Lăng Phi trả lời sạch sẽ, lưu loát.

- Em không cho phép anh làm như thế. Em muốn biết toàn bộ sự việc. Một chút cũng không được bỏ sót. Nếu anh mà gạt em, em sẽ bắt anh lại nhốt trong nhà tạm giam. Em muốn từng giây từng phút nhìn chằm chằm vào anh, không cho anh biến mất trước mắt em. Em không có nói giỡn với anh đâu, tin em đi, nhất định là em sẽ làm như thế đấy.

Chu Hân Mính nhìn thẳng vào Diệp Lăng Phi, không có chút xíu hơi hướng đùa giỡn nào, nói một cách rất nghiêm túc:

- Em thật muốn biết?

Diệp Lăng Phi xoay người, hỏi han không xác định.

- Ừ, em muốn biết. Em muốn anh nói hết cho em biết, một chữ cũng không được bỏ sót.

- Thái độ của Chu Hân Mính thập phần kiên quyêt, không có nửa điểm thương lượng nào.

Diệp Lăng Phi nhìn thăng vào mắt Chu Hân Mính, một lúc lâu sau, hắn rốt cục gật đầu nói:

- Đi ra ngoài đi dạo với anh, anh sẽ nói tất cả cho em biết.

Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi đi ra khỏi Cục cảnh sát. Diệp Lăng Phi lên xe. Chu Hân Mính ngồi ghế phụ bên cạnh hắn. Trước khi lái xe đi. Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Diều Hâu, dùng tiếng Anh nói:

- Diều Hâu, Steven đến thành phố Vọng Hải. Hiện tại là lúc nên phát huy bản lĩnh của mày rồi. Điều tra thêm xem vì sao Steven lại biết là tao đang ở thành phố này. Tao hoài nghi là có người bán rẻ tao. Nếu tra được kẻ đó là ai, đập chết nó

Lúc nghe thấy Diệp Lăng Phi nói là xử lý kẻ bán đứng hắn, Chu Hân Mính cũng cảm giác bản thân mình lạnh cả lưng. Tuy nói nàng là cảnh sát, hơn nữa còn có quan hệ thân mật như thế với Diệp Lăng Phi, nhưng nghe đến câu nói cuối cùng kia cùa hắn, nàng vẫn cảm giác một trận rét lạnh hết cả người. Thanh âm âm trầm như thế, ngay cả Chu Hân Mính cũng cảm thấy người đàn ông trước mắt mình đây căn bản không phải là nhân loại, mà là tử thần đến từ địa ngục.

Dọc theo đường đi, Diệp Lăng Phi đều không có nói gì nữa. Trên mặt hắn tràn ngập vẻ li ám. Chu Hân Mính chưa từng thấy Diệp Lăng Phi có bộ dạng thế này bao giờ. Từ vẻ lạnh lùng trên mặt Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính thấy được nỗi bất an trong lòng hắn.

Diệp Lăng Phi dừng xe bên vách núi. Hắn xuống xe, đi bộ đến bên hành lang an toàn dựng bên vách núi, hai tay chống lên hành lang an toàn, nhìn xuống biển rộng phía dưới. Biển rộng cuộn sóng, không ngừng xô vào đám đá lởm chởm dưới vách núi, tạo nên nhưng đợt tiếng sóng đinh tai nhức óc.

Chu Hân Mính lặng yên không một tiếng động đi tới bên người Diệp Lăng Phi. Nàng đưa người dựa vào hành lang an toàn, nhìn Diệp Lăng Phi.

Nàng đang đợi, đợi Diệp Lăng Phi nói cho nàng biết tất cả, đợi Diệp Lăng Phi nói cho nàng biết Steven là ai.

Diệp Lăng Phi cũng không vội vàng nói chuyện với Chu Hân Mính. Hắn lấy ra một điếu thuốc, bật bật lửa liên tiếp bốn lần mới châm được thuốc lên. Sau khi hung hăng rít một hơi khói thuốc, Diệp Lăng Phi hơi ngẩng đầu lên, phun khói thuốc trong miệng ra ngoài, làn khói rất nhanh bị tán ra trong gió.

- Hân Mính, nếu em biết về lính đặc nhiệm của Mỹ, em nhất định sẽ nghe qua cái tên Steven. Hắn là chuyên gia huấn luyện lính đặc nhiệm ưu tú nhất nước Mỹ. Có thể nói lính đặc nhiệm của Mỹ có rất nhiều người là trải qua hắn huấn luyện. Nhưng kẻ này cũng không ngờ là bởi vì sự cố phát sinh trong một lần huấn luyện mà bị dính vào điều tra, sau đó, bị phạt tù. Sau khi hắn ra tù, tất cả đều thay đổi.

Diệp Lăng Phi nói đến đây, lại phát ra một hơi khói, nói tiếp:

- Anh vốn tưởng là hắn đã chết, nhưng thật không ngờ là hắn lại còn sống. Em có biết đối thủ của chúng ta là ai không? Là chuyên gia huấn luyện lính đặc nhiệm ưu tú nhất của Mỹ đó. Hắn am hiểu nhất là bẩy rập. Lần lượt bố trí bẩy cho kẻ địch cùa hắn, cho đến cuối cùng, kẻ địch của hắn sẽ bị hắn tra tấn mà chết.

Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi kể xong thì trầm mặc. Rất lâu sau, Chu Hân Mính mới hỏi lại:

- Steven tại sao phải thay đổi? Chuyện không ngờ lần đó là chuyện gì? Vì cái gì mà anh cho rằng Steven đã chết? Vì sao Steven lại muốn tìm anh?

Chu Hân Mính liên tiếp hỏi Diệp Lăng Phi mấy vấn đề. Diệp Lăng Phi hơi giận dữ nói:

- Xem ra là em cần phải cho anh thời gian. Hân Mính, anh nghĩ chúng ta nên tìm một chổ, từ từ nói chuyện. Muốn anh trả lời hết mấy vấn đề này của em, cần thời gian ít nhất là một tiếng hoặc có khi còn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.