Đẳng Cấp Quý Cô

Chương 20




- Thật xin lỗi, tôi chỉ là muốn dẫn cô ấy đi hóng mát một chút, ai biết sẽ phát sinh loại ngoài ý muốn này. . . . . . Cũng không phải tôi cố ý, tôi cũng rất lo lắng cho Đồng Đồng mà!

Phi Ưng liếc cô một cái:

- Nếu như cô biết sẽ xảy ra ngoài ý muốn, thì không phải là đầu heo rồi!

Rõ ràng châm chọc làm trong lòng Quan Hi rất không thoải mái, làm việc gì sai bị trừng phạt là phải, nhưng người đàn ông này đem tất cả sai lầm đều kéo lên người cô làm cho cô cảm thấy không lời.

Cô hung hăng trợn mắt nhìn sau ót của anh ta liếc một cái, tên đàn ông tự mình đa tình. Đồng Đồng người ta thích là Mạc thiếu gia, anh cho rằng anh là cái thá gì? Lại dám rống cô, cho rằng bộ dạng đẹp trai chút là ghê gớm rồi hả chắc chắn không có nơi nào cập nhật truyện nhanh hơn

Nửa ngày không được đáp lại khiến Phi Ưng cảm thấy rất nhàm chán, chuyên tâm lái xe, thuận tiện nhận điện thoại thuộc hạ gọi tới.

- Cậu tìm được chưa?

- Đại ca, hình như Diệc Tâm Đồng đi Nhật Bản! – Trước mắt thuộc hạ của Phi Ưng đang ở phi trường Hy Lạp, tra xét thật lâu mới tìm được phương hướng lên đường của Dean.

- Tốt! - Phi Ưng cúp điện thoại, nhìn cô một cái - Đồng Đồng đi Nhật Bản, hiện tại tôi muốn đuổi theo đến Nhật Bản.

- Thuận tiện chở tôi một đoạn đường đi! Tôi cũng muốn nhìn thấy Đồng Đồng. . Hi mệt mỏi nói.

Anh mím khóe môi, biết cô đi Nhật Bản, xác định là cô an toàn, khuôn mặt cương nghị hơi thả lỏng, vẻ mặt đối với cô cũng ôn hòa hơn nhiều.

Quan Hi không nhịn được kêu lên trong lòng:

- Amen, Đồng Đồng dính bên cạnh người, người đàn ông bên cạnh rốt cuộc khôi phục về loài người!

*******

Đám người Diệc Tâm Đồng thuận lợi tới suối nước nóng Aral Nhật Bản. Theo phương pháp của Tote, đặt cô trong suối nước nóng ngâm một ngày một đêm, nếu như người bình thường đoán chừng sẽ bị nướng chín, nhưng trong cơ thể người mắc hàn thì lại khác.

Ở trong quá trình ngâm, Tote thay kim châm cho cô, suối nước nóng cộng thêm kết hợp kim châm, như vậy hiệu quả sẽ khá rõ ràng.

Dean cũng không dám có chút buông lỏng, trực ở bên cạnh muốn xác định cô bình yên vô sự.

Buổi tối, trừ suối nước nóng là nóng, không khí chung quanh đạt tới không độ C trở xuống. Dù Dean và Tote là cơ thể đàn ông cường tráng cũng có phần không chịu nổi nhiệt độ như vậy, cố tình lại mưa xuống, thật là tai họa liên tiếp.

- Dean, cùng nhau vào suối nước nóng đi! Nhiệt độ quá thấp, chúng ta sẽ bị chết rét đấy! Còn có trời mưa. . . . . . sẽ có một chút ảnh hưởng đối với trị liệu. - Tote lo lắng trùng trùng nói.

Suối nước nóng này xây lộ thiên, cho nên mưa vẫn rơi mà nói sẽ làm nhiệt độ trong suối nước nóng hạ xuống.

Dean khóe miệng thẳng, lông mày cau, nói với anh ta:

- Tìm người dựng một cái lều ở phía trên cái suối nước nóng này!

- Hả? Cái gì? - Tote cho rằng mình nghe lầm, cái này cần công trình lớn hả trời! Anh đã hoàn toàn trợn tròn mắt.

- Theo lời của tôi làm! - Anh ngồi xổm người xuống, dùng nước nóng đổ vào cơ thể của cô, lạnh lẽo tay chạm đến nhiệt độ suối nước nóng, hơi có nhiệt độ, không đến nỗi ngón tay cứng ngắc như vậy.

Nửa bên mặt Tote co quắp:

- Vâng, chỉ là. . . . . . nếu dựng lều thì tốt thôi, mưa tạnh thì làm thế nào?

- Vậy cậu phụ trách làm mưa tạnh xuống, cũng không cần dựng lều nữa! - Anh chuyên chú giúp cô làm ấm người, nửa đùa nửa thật nói.

Cả khuôn mặt Tote đều co quắp rồi, thôi, vẫn nên dựng lều đi!

Tote dẫn đoàn người lên tới núi, số khổ, chẳng những làm bác sĩ còn phải làm chân chạy.

- Mấy người các anh nhanh chóng dựng một cái lều ở đây, nhanh lên một chút!

Sa khi mấy công nhân nhận lệnh xong, xách theo thùng đồ nghê và dụng cụ, bắt đầu gõ ‘thình thịch’ ở chung quanh suối nước nóng.

Chạy một chuyến đường, Tote nóng hơi mệt chút, anh đặt mông ngồi ở bên cạnh suối nước nóng, oán trách nói:

- Dean, tôi cần phải từ chức, chuyện này. . . . . . thật sự là muốn cái mạng già của tôi!

- Không phải cậu ngại lạnh sao? Sau khi đi một chuyến có phải nhiều nhiệt hơn không? Làm nhiều vận động mới có lợi đối với cơ thể! - Không để ý tới oán giận của anh ta, Dean cũng không quay đầu lại cười nói.

Tote nhất thời toàn thân xuất huyết, cậu là lão đại cậu làm chủ.

Bởi vì nguyên nhân lộ thiên, Dean cũng không để cho Diệc Tâm Đồng trần truồng thân thể ngâm, mà mặc một bộ quần áo, nếu không những công nhân này còn không nhân cơ hội ăn đậu hũ.

Giọt mưa càng ngày càng nhỏ, mà rạp đã dựng tốt rồi, toàn thân Dean nóng đổ mồ hôi, Tote quan tâm đưa cho anh một chai nước:

- Dean được chưa! Cậu đi nghỉ ngơi, nơi này giao cho tôi là được!

Dean nhận lấy nước anh ta đưa tới, lắc đầu một cái:

- Không cần thiết! Cậu đưa theo những người này xuống núi.

Tote cũng có mệt mỏi, tay che miệng ngáp:

- Vậy thì tốt, tôi đi xuống trước ngủ một giấc, sáng mai trở lại lấy châm cho cô ấy!

Anh ta đưa theo các công nhân xuống núi rồi, cả ngọn núi trống trải cũng chỉ có Dean và Diệc Tâm Đồng hôn mê bất tỉnh.

Trán Diệc Tâm Đồng luôn không ngừng tiết ra mồ hôi, môi tái nhợt dần dần có màu máu, xem ra phương pháp vẫn có hiệu quá, anh vui mừng nhếch môi cười.

Chuông điện thoại di động trên đỉnh núi trống trải có vẻ có phần không kỳ ảo, anh cúi đầu nhìn điện thoại đặt trong túi quần tây, lấy ra sau đó kêu lên:

- Alô!

- Dean, tôi biết rõ lúc này không nên quấy rầy anh, nhưng tình huống khẩn cấp. . . . . . Arno nắm rõ hành động của anh, trước mắt đang mang theo một nhóm người ngựa ngày ngày chạy tới rồi, anh và Tote lập tức rời khỏi Nhật Bản! - Bên đầu kia điện thoại Coral vô cùng lo lắng nhắc nhở, nghỉ ngơi cái gì? Cô nào có mệnh tốt như vậy, cô dặn dò Tote từ nước Pháp chạy về xong, lập bắt đầu bắt tay vào chuyện cứu các anh em, cũng chỉ có Tote mới xuyên tạc ý của cô.

Môi mỏng khêu gợi của Dean giương lên, con mắt trong lúc vô tình trút xuống sát ý. Arno đáng chết, sớm muộn có một ngày anh sẽ đưa Arno vào ngục giam.

Chờ mãi mới đến lúc trời sáng, Diệc Tâm Đồng cuối cùng từ từ có tri giác, ngón tay ngâm mình trong nước bắt đầu có nhiệt độ, sương trên lông mi từng giọt rớt xuống hóa thành nước.

Thời điểm Diệc Tâm Đồng mở mắt ra, thấy mặt trời đỏ rực, có hơi chói mắt, mà toàn thân rất nóng rất ướt. Cô yếu ớt nuốt một hơi, lúc ngẩng đầu đối diện một đôi mắt đen như mực, há miệng, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Thấy cô tỉnh lại, anh vốn là cao hứng nhất, nhưng nghĩ tới bên cạnh mình nguy cơ không ngừng, anh chỉ có thể cố nén kích động ôm cô vào trong ngực, lòng cứng rắn nói:

- Thật đúng là phiền phức! Không phải bảo cô rời khỏi biệt thự sao? Cô thật biết gây chuyện cho tôi!

Đầu óc Diệc Tâm Đồng phát trướng, có chút không hiểu hỏi:

- Tôi đang ở đâu? Tôi làm sao vậy?

Anh ngồi xổm người xuống, tầm mắt cân bằng với cô, ngón tay giữ chặt cằm cô, quan sát sắc mặt cô vẫn còn chưa khôi phục như cũ, gương mặt trầm xuống hừ lạnh nói:

- Nhật Bản! Trúng độc. . . . . .

Mắt của cô trợn to, trí nhớ dừng lại ở hình ảnh bị mớm thuốc, đó là anh cứu cô sao?

- Cô nên may mắn mình mạng lớn, đúng là mệnh chưa đến đường cùng!

- Ngài Dean, thật xin lỗi, cho anh thêm phiền phức rồi, tôi. . . . . . - Cô giãy giụa muốn đứng lên, lại bị anh lạnh giọng chặn lại - Nếu như muốn trúng độc bỏ mình thì đứng lên đi!

Cô yếu ớt ngồi xuống lại, chẳng qua kim châm trên mu bàn tay làm cô hơi nhíu mày.

- Cô thật đúng là phiền phức, không phải bảo cô biến khỏi tầm mắt của tôi sao? Tại sao không cút xa một chút! - Anh không khách khí chút nào tiếp tục trách mắng cô, còn hốc mắt cô đỏ lên, ngẩng đầu nhìn anh, môi giật giật, thiếu chút nữa nước mắt rớt xuống.

- Thật xin lỗi! Tôi có đi, chỉ là. . . . . . - Không giải thích được bị người ta bắt đi, cô cũng không cầu xin anh cứu cô, anh làm gì nổi giận dữ như vậy, sống chết của cô có quan hệ gì với anh.

Hốc mắt cô đỏ lên, anh lập tức trở nên phải mềm lại không nỡ, buông cằm cô ra, lấy điện thoại di động ra lệnh Tote bên đầu kia điện thoại lên núi.

- Ngài Dean. - Cô nhút nhát kêu anh một tiếng.

Anh dừng máy, nhìn cô hỏi:

- Chuyện gì?

- Cái đó. . . . . . sao tôi lại trúng độc? Còn nữa tại sao anh cứu tôi? - Trong lòng cô chờ mong anh có thể nói ra lời ngọt, cho dù là lời an ủi cô... cô cũng muốn nghe. Nhưng anh há có thể không hiểu cô đang suy nghĩ gì. Anh không thể nào cho cô hi vọng, không thể nào hi vọng, nếu quyết định để cô trở về thành phố J, anh phải hạ tâm sắc đá mới được.

- Muốn biết tại sao? - Khóe miệng anh nâng lên nụ cười tàn nhẫn, khiến cô lo lắng mơ hồ trong lòng. Anh nói từng chữ từng câu - Bởi vì đối phương cho rằng cô là người bên cạnh tôi, bọn họ chỉ muốn lợi dụng cô trả thù tôi, nhưng bọn họ tính toán thất sách. Bởi vì cô đối với tôi mà nói, chỉ là người xa lạ, cứu cô chỉ bởi vì không muốn người vô tội bị liên luỵ vào, dù là không quen biết người trúng độc, tôi cũng vậy sẽ cứu. Cho nên đừng tưởng rằng mình rất đặc biệt, thật ra thì cũng không sai, chân tướng của sự thật là. . . . . . thuận tay cứu người!

Sắc mặt của Diệc Tâm Đồng từ từ mất đi màu máu trở nên tái nhợt, hốc mắt ướt át càng lúc càng rõ ràng, trong cổ họng nghẹn một hơi, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng lộ vẻ không có sức sức lực.

Thấy nói không sai biệt lắm, Dean cũng không nhẫn tâm lại nói khó nghe nữa, quay đầu không nhìn tới ánh mắt buồn bã, bị thương của cô. Nói lời này, trong lòng của anh cũng không chịu nổi.

Không khí buồn bực vẫn kéo dài đến khi Tote mang cái hòm thuốc đến. Anh cảm thấy rõ ràng giữa Dean và cô gái này xảy ra chuyện gì, huống chi mặt Dean luôn luôn không vẻ gì giờ phút này mặt còn đen hơn trước. Anh nhìn mặt mà nói chuyện, tùy cơ hành sự, vội mở rộng hòm thuốc, cười hữu hảo (nụ cười có ý thân thiện) nói với cô gái trong suối nước nóng:

- Tiểu thư đưa bàn tay ra ngoài!

Coi như trong lòng Diệc Tâm Đồng rất khổ sở, nhưng vẫn ngoan ngoãn phối hợp Tote đưa bàn tay ra ngoài, để anh ta giúp cô lấy châm ra. Anh ta dùng rượu thuốc xoa xoa ở trên tay của cô, cười nói:

- Tiểu thư, độc trong người đã tống ra ngoài, không sao, nghỉ ngơi mấy ngày nữa sẽ khôi phục sức khỏe nhue trước rồi!

Cô cảm kích gật đầu với anh ta:

- Cảm ơn! - Ánh mắt phóng qua nhìn người đàn ông đứng phía sau anh ta không nói lời nào, thấp thỏm nhìn đi chỗ khác, có phải anh sẽ nói với cô, cô có thể đi?

Cô chờ câu nói này của anh, nhưng ngoài ý là anh chỉ là để phân phó Tote đưa cô đến quán trọ lân cận nghỉ ngơi. Cô thở phào nhẹ nhõm rõ ràng, xem ra tạm thời anh sẽ không đuổi cô đi, huống chi hiện tại cơ thể cô còn rất yếu ớt, cô có thể đi đâu được?

Tote nhìn Dean một cái, sử dụng ánh mắt nói cho hắn biết:

- Dean như vậy ổn thỏa không? người của Arno lúc nào cũng có thể tìm tới nơi này. . . . . .

- Vậy cậu cảm thấy bây giờ cô ấy có khả năng một mình trở về?

- Xin lỗi, tôi nhiều chuyện, tất cả theo ý của cậu mà làm!

Dean nhìn Diệc Tâm Đồng một cái, hít vào một hơi thật sâu, phải nhanh chóng làm cho cô ấy ròi khỏi nơi này, nơi này đã không an toàn rồi, ở lại đây nhiều một ngày chỉ biết càng nguy hiểm hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.