Đẳng Cấp Quý Cô

Chương 13




Đường Long trở lại Đường Uyển không thấy Mật Đường. Chỉ có đường Thương Long cùng đậu Ngọc Nga lo lắng chờ ở phòng khách."Cha, mẹ. Mật Đường đâu? Sao cô ấy vẫn chưa về?"

"Mật Đường? nó chưa trở lại!" trong lòng Đậu Ngọc Nga kinh hoảng, thậm chí có chút cầm cự không nổi."A Long, nó chưa về thật sao?"

"Cha và mẹ vợ con vẫn ở đây. A Long, chúng ta căn bản không nhìn thấy mẹ con trở lại! Không phải lại có chuyện gì xảy ra chứ?" sắc mặt của Đường Thương Long, cũng có vẻ ngưng trọng.

"Cha, mẹ, đừng kinh hoảng, để con gọi cho cô ấy, xem cô ấy về đến đâu rồi?" mặc dù trong lòng Đường Long rất kinh hoảng nặng nề, nhưng vẫn cưỡng ép mình trấn tĩnh lại. Anh lại lần nữa bấm số điện thoại của Mật Đường, trong điện thoại truyền đến âm nhạc quen thuộc.

Nửa giờ trước, anh còn nói điện thoại với Mật Đường. Cô nói mang theo con về tới Đường Uyển. Nghe nói cô về đến nhà, anh mới buông lỏng cảnh giác. Không nghĩ tới, cư nhiên lại xảy ra chuyện xấu.

"A lô, Mật Đường, em đang ở đâu? Tại sao không về nhà? Em có biết, anh và cha mẹ rất lo lắng cho mẹ con em không?" Điện thoại vừa thông, Đường Long liền không nhịn được mà hét lên.

"A Long, thật xin lỗi! Vì an toàn cho hai con, em chỉ có thể mang bọn nó rời đi. Anh yên tâm, em sẽ nuôi lớn hai con. Mười bốn mười lăm năm sau, nói dài cũng dài mà nói ngắn cũng rất ngắn. Có lẽ, chỉ chớp mắt sẽ trôi qua! Chờ bọn nó lớn lên, em sẽ để hai con về nhận tổ nhận tông!" tiếng khóc Mật Đường, truyền tới trong điện thoại."A Long, giúp em chăm sóc mẹ, xin anh đấy."

Mật Đường đi?

Đường Long lập tức bối rối! Mật Đường mang theo con rời xa anh, chính là lời tố cáo! Một người đàn ông, ngay cả vợ con mình cũng không bảo vệ được, khó trách Mật Đường muốn rời khỏi anh!

"Mật Đường, đừng đi. Không có mẹ con em, anh không có cách nào sống nữa! Em đang ở đâu, em rốt cuộc ở nơi nào?" Điện thoại đã bị cắt, bên trong truyền đến tút tút tút.

"Cái gì, Mật Đường đi? Nó mang hai đứa bé đi rồi sao?" mặc dù Đậu Ngọc Nga đã hiểu chuyện, nhưng không dám tin tưởng. Bà không tin Mật Đường sẽ bỏ người mẹ như bà lại đây, mang con rời xa.

Điện thoại Đường Long, có một cái tin nhắn.

"A Long: Rời xa anh, em cũng rất đau lòng! Ngồi lên ôtô đường dài, tim em như vỡ vụn từng mảnh! thái tử Long khóc tìm cha, công chúa Phượng la hét muốn bà ngoại. A Long, anh nhất định không được để em thất vọng đấy! Nghĩ tới muốn rời khỏi mẹ đã sống nương tựa với em bao năm, nghĩ tới sẽ không còn được gặp lại anh, em thật sự vô cùng đau đớn. Nhưng mà, em không còn lựa chọn nào khác. Khi hai gã đàn ông kia cầm súng chỉa vào con gái, em đã chịu đựng hết mức. Em không thể để cho con sống trong cuộc sống nguy hiểm, em không có năng lực chịu đựng chuyện mất con! A Long, tha thứ cho em! Tha thứ cho sự ích kỷ của em, tha thứ cho sự mềm yếu của em, tha thứ cho em ra đi không từ biệt! Thay em nói xin lỗi với mẹ, cũng thay em nói xin lỗi với cha!

Yêu anh nhưng lại không thể không rời xa anh!

Mật Đường."

Đường Long thấy tin nhắn, tâm cũng bối rối! Anh hiểu mâu thuẫn trong lòng Mật Đường, anh hiểu được cô ấy nghĩ cho con. Nhưng anh vẫn không chấp nhận được sự thật này!

Anh lại gọi điện thoại cho Mật Đường lần nữa, nhưng bên kia đã tắt nguồn! Điện thoại di động rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang khổng lồ.

"Con bé kia dám bỏ mình đi rồi." lòng của Đường Long chìm xuống."Mật Đường, dù đi cũng phải đi cùng nhau chứ? Tại sao muốn đi một mình? Tại sao lại lựa chọn con đường như vậy?" Mười lăm năm? Chỉ chớp mắt sẽ trôi qua? Nói thật hay giỡn! Cả đời người, có thể có mấy mười lăm năm?

Chuyện sao lại đến trình độ này?

Vợ chồng bọn họ chia lìa, cha con bọn họ không thể đoàn tụ, tất cả, đều do Lô Thanh Vân ban tặng! Tất cả, đều do Lô Thanh Vân tạo thành.

Hận ý trong lòng Đường Long, theo sự ra đi của Mật Đường mà bộc phát! Một loại ý tưởng sinh ra trong lòng Đường Long! Đường Long anh không phá tan hang ổ của Lô Thanh Vân, anh nhất định sẽ không gọi là Đường Long nữa!

Mật Đường cùng hai đứa bé ra đi, anh rốt cuộc không cần bị Lô Thanh Vân quản chế! Hôm nay, anh chính là muốn cùng sống chết với Lô Thanh Vân, cũng muốn dẹp tan băng nhóm kia!

Đường Long nhặt điện thoại lên, đi vào gian phòng lấy súng, giắt trên hông. Cho dù cá chết lưới rách, anh cũng muốn một mình một ngựa xông vào ổ Lô Thanh Vân một lần.

"A Long, con đi đâu?" Đường Thương Long ý thức được chuyện không ổn, ngăn cản con trai muốn đi ra ngoài. Ông vừa nhìn thấy sắc mặt con, cũng biết anh muốn đi đối phó với Lô Thanh Vân đi! "A Long, mẹ con Mật Đường đã rời đi vùng đất thị phi này, chúng ta rốt cuộc không cần cố kỵ sợ ném chuột vỡ bình. Vụ bắt cóc này còn phải báo cảnh sát! tất cả, giao cho cảnh sát xử lý đi! Chuyện chúng ta cần làm, chính là xử lý những thứ kia, đi tìm Mật Đường mẹ con. Chỉ cần có thể đoàn tụ gia đình, cho dù tha hương nơi đất khách quê người, cha cũng vui mừng!"

Đường Long nhìn khuôn mặt già nua của cha, có chút không đành lòng!

Anh có thể không quan tâm đến mạng của mình, anh có thể cùng Lô Thanh Vân sống chết. Nhưng còn cha? Mẹ vợ thì sao? Anh nhẫn tâm bỏ hai người gia lại đây? Tại sao anh có thể phụ sự phó thác của Mật Đường?

"A Long, tin tốt đây. Ngày tàn của Lô Thanh Vân sắp đến!" A Trung hào hứng đi tới, thấy thần sắc mọi người khác thường, giật mình.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao không thấy mẹ con Mật Đường? tại sao mọi người lại khó chịu như vậy? Chẳng lẽ, mẹ con Mật Đường đã xảy ra chuyện?

"A Trung, tin tốt gì?" Đường Thương Long vừa nghe thấy lời của A Trung, người cũng hưng phấn!

"A Bưu mới vừa điện thoại tới, nói Hàng Long tối nay có hành động buôn lậu thuốc phiện! Chỉ cần chúng ta báo cảnh sát, Hàng Long nhất định sẽ rơi vào trong tay cảnh sát." Trong giọng nói A Trung lộ ra một loại hưng phấn.

"A Long, dựa vào lực lượng cảnh sát, sẽ mạnh hơn nhiều. Cảnh sát hạ gục Lô Thanh Vân, là hợp pháp. Con tự mình hành động, giết chết Lô Thanh Vân, đó là tội giết người! Báo cảnh sát đi, cảnh sát sẽ lấy lại công đạo thay chúng ta!" đường Thương Long cả đời làm người của xã hội đen lại có thể nói ra lời như vậy, thật đúng là làm người ta lau mắt mà nhìn! Có lẽ, tất cả đều do con trai dạy ông. Bây giờ, thì ngược lại, ông lại dạy dỗ con trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.