Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 30: Chương 30




Lam Thư bưng một tách trà lên phòng của ông Vương, đến trước cửa cô thấy ông đang đứng ở trước ban công, ánh mắt nhìn về một nơi nào đó rất xa xôi. Gió thổi làm mái tóc ông bay bay, tấm rèm cửa cứ lao đao trước gió như người thiếu nữ bất lực mà chịu dòng đời xô đẩy. Người đàn ông thành đạt với một vỏ bọc mạnh mẽ ấy giường như chứa rất nhiều tâm sự. Không hiểu sao cô lại có một cảm giác gì đó vô cùng quen thuộc, vô cùng gần gũi

Cốc, cốc Lam Thư gõ cửa, tiếng động làm ông Vương giật mình quay lại

" Con đem trà lên cho bác"

" Vào đây đi con"

Lam Thư bước vào phòng, đặt tách trà lên bàn, cô ra đứng ngoài ban công cùng với ông. Ánh mắt ông buồn thăm thẳm, tay nâng niu chậu xương rồng nhỏ.

" Con có thấy những áng mây trắng đang trôi dạt trên bầu trời ở mãi nơi xa kia không?"

Nhìn theo hướng tay ông đang chỉ. Cô mỉm cười khẽ gật đầu

" Trông nó cô đơn quá"

" Không nó đang hạnh phúc đó"

Ông nhìn lên bầu trời một cách tha thiết, ở đâu đó trong cơn người ông là sự yếu đuối, là sự cô đơn, là cả một biển trời nhung nhớ.

" Tại sao nó có thể hạnh phúc trong sự cô đơn được chứ"

" Được chứ, khi nào con lớn như bác con tự động sẽ hiểu"

Ông Vương xoa đầu Lam Thư một cách trìu mến như người cha an ủi đứa con gái tội nghiệp của cuộc đời mình. Nhìn vào chậu xương rồng nhỏ trong tay ông

" Cây xương rồng này....con nghĩ nó rất có ý nghĩa đối với bác"

Vuốt nhẹ từng cái gai nhỏ của nó. Rồi ông lại bất giác mỉm cười hạnh phúc

" Đây là món quà cuối cùng mà người con gái bác thương để lại"

" Là người con gái trong bức hình sao"

Ông gật đầu nhìn vào Lam Thư

" Con có biết con rất giống cô ấy không. Giống từ ngoại hình đến tính cách và cả...."

Ông ngừng lại không nói gì nữa. Trong từng lời nói của ông là cả một tâm sự, là cả một... Lam Thư im lặng, cô không biết tại sao nhìn ông buồn cô còn buồn hơn cả khi cô mất đi thứ gì đó vô cùng quý giá. Cả căn phòng rộng lớn chứa đựng hai con người với những tâm sự thầm kín. Và trong hai con người này là hai thế giới mà nơi đó chỉ có nỗi buồn và sự cô đơn

" Người con gái mà chỉ mong ước mình là một cây xương rồng để mạnh mẽ giữa xa mạc với làn cát cháy bỏng. Người con gái lúc nào cũng âm thầm chịu đựng, khoá hạnh phúc riêng vì người khác. Người con gái lúc nào cũng cố tỏ ra mạnh mẽ, cố tỏ ra vui vẻ để giấu đi sự yếu đuối bên trong. Vì người con gái ấy suốt một cuộc đời không nghĩ tới mình mà trái tim bác lỡ nhịp. Vì sự thuần khiết như pha lê ấy mà khiến bác cả một đời nhung nhớ"

" Người con gái ấy thật đáng ngưỡng mộ. Bây giờ cô ấy đang ở đâu vậy bác"

Ông chỉ mãi ở phía chân trời kia

" Cô ấy ở nơi mà con đi bộ không bao giờ đến, con ngắm không bao giờ thấy, con chỉ gặp được cô ấy khi mà trái tim này ngừng đập thôi"

" Nơi phía xa kia là nơi cuối cùng của cuộc đời, là nơi tận cùng của thế giới và là nơi mà trái tim cô ngừng đập"

Lam Thư sờ vào từng cái gai nhỏ của nó

" Bác cho con cây xương rồng này. Con phải chăm sóc nó thật kĩ nha"

Cô lùi lại phía sau, khua tay từ chối món quà đặc biệt từ ông Vương

" Con không thể nhận món quà này được. Nó có ý nghĩa rất lớn đối với bác mà"

" Quan trọng không phải ồ đây mà là ở đây nè"

Tay ông sờ vào lồng ngực mình

" Khi nào trái tim này còn đập thì từng lời nói hành động của người con gái ấy và tất cả kỉ niệm của chúng tôi sẽ không bao giờ tan biến

Lam Thư đưa tay nhận lấy chậu xương rồng nhỏ.

" Con sẽ chăm sóc nó thật kĩ"

Ông nhìn vào cô bé, một sự quen thuộc từ trong nụ cười tỏa nắng ấy

" Con xin phép, bác gái..."

" Ừm"

Lam Thư hạnh phúc bước xuống lầu.

" Trên đời lại có hai người giống nhau đến vậy sao"

Ông nhâm nhi tách trà nóng ngắm nghía ánh mặt trời yếu ớt xuyên qua từng tán lá xanh. Ở nơi góc phòng người phụ nữ nhìn ông Vương mỉm cười hạnh phúc

" Đồ ngốc, muôn đời ngốc"

.....................

Lam Thư bước xuống lầu rồi đặt chậu cây vào góc bếp

" Bé đợi chị, lát chị đưa bé về nhà"

Nam Phong đi từ trong bếp bước ra. Tay bưng theo chậu nước

" Nhóc trốn đi đâu nãy giờ, nhìn đồng hồ đi, muộn rồi. Bộ nhóc thích mẹ anh làm thịt lắm à"

Cô nhìn lên đồng hồ. Còn 30 phút nữa là bà Vương về. Cô hối hả chạy vào bếp gọi Phương Chi và An Vũ

" Hai cậu mau về đi, bà Vương cũng sắp về rồi đó"

Phương Chi kéo tay An Vũ đang lúi húi lau lên lau xuống ra rồi nhìn Lam Thư ánh mắt nghi ngại

" Một mình cậu liệu làm có kịp không"

" Chỉ cần nấu ăn nữa là xong rồi mà. Với lại hai cậu đã giúp đỡ mình cả sáng rồi mà"

Phương Chi gật đầu nhưng có chút gì đó không an tâm

" Còn anh mà hai đứa đừng có lo. Với lại cô nhóc này thì ai mà dám bắt nạt"

Lam Thư mỉm cười giẫm vào chân Nam Phong một cái rầm. Anh ta đau điếng mặt tái xanh. Liền đẩy chân cô ra

" Thế hai cậu về nha"

Cô tiễn hai người họ ra khỏi cổng rồi nói lời cảm ơn. Khi vừa quay vào nhà cô thấy Nam Phong đang đứng chắn trước cửa. Cô cứ bước đi thì anh ta lại chặn đường đi của cô

" Rốt cuộc thì anh muốn gì?"

" Lại còn muốn gì nữa"

Lam Thư khoanh tay trước ngực nhìn Nam Phong ánh mắt đăm chiêu

" Anh phụ cô nhóc cả buổi sáng, vậy mà cả một lời cảm ơn nhóc cũng không nói được nữa à"

"Là anh tự đến phụ, chứ tôi có năn nỉ hay van xin anh phụ tôi đâu"

Cô dạy anh ta sang một bên rồi bước vào nhà. Bất ngờ anh ta kéo tay cô lại làm cô ngã vào người anh. Lam Thư đứng dậy nhưng lại bị anh ôm lại

" Anh làm cái gì vậy"

" Cảm ơn đi cô nhóc"

Cô cố gắng vùng vẫy nhưng không sao thoát khỏi vòng tay rộng lớn của anh

" Mau bước ra đi, người ta nhìn thấy rồi hiểu lầm thì sao"

" Thì kệ người ta"

Lam Thư bất lực nhìn Nam Phong ánh mắt năn nỉ đến đáng thương. Anh ta thấy thế thì cười phá lên

" Cười gì mà cười"

" Buồn cười thì cười thôi, có luật nào cấm anh cười đâu"

" Mau thả tôi ra coi"

" Cảm ơn đi nhóc"

" Cảm ơn"

" Không có thành ý"

" Tôi cảm ơn"

" Có thể thay đổi cách xưng hô không?"

" Em cảm ơn"

Nam Phong thả tay ra, cô nhìn vào anh ta rồi bóp cánh tay

" Anh.... Đúng là...."

" Là gì"

Ánh mắt đùa giỡn đáng yêu đấy như muốn hút hồn của người ta luôn và Lam Thư cũng không ngoại lệ.

Điên quá cô bỏ vào trong bếp. Anh ta cứ vậy nhìn theo cười lên cười xuống

" Lam Thư là một cô gái đáng yêu...à thú vị nữa"

Nam Phong lại đi theo cô cùng vào bếp. Rồi nhìn lên đồng hồ

" Còn chưa đến 30 phút nữa thôi đó, nhóc định nấu món gì cho đủ năm món bây giờ"

Suy nghĩ chốc lát rồi cô mỉm cười nhìn anh ta

" Bí mật thì không thể bật mí"

.................................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.