Editor: Nguyetmai
Điềm Tâm cứ thế bị đưa lên một chiếc xe Lincoln limousine dài thượt, hai bên đều có vệ sĩ ngồi kè kè.
Điềm Tâm bị vây ở giữa, lập tức cảm thấy ngộp thở.
"Hai anh vệ sĩ à, hai anh muốn đưa tôi đi đâu vậy…" Lạc Điềm Tâm lo lắng xoa tay, hỏi họ.
Hai người kia vẫn dửng dưng, nhìn thẳng phía trước không hề chớp mắt.
"Tôi không lừa anh đâu, nhà tôi nghèo lắm thật mà."
Hai vệ sĩ vẫn không nói lời nào, đeo kính râm ngồi nghiêm.
Bực thật! Chẳng lẽ bọn họ điếc hết rồi sao?
Điềm Tâm ủ rũ ngồi tại chỗ, thấp thỏm không yên.
Không lâu sau, chiếc xe chạy vào một khu biệt thự, rồi đỗ lại trước một căn biệt thự trông hệt như toà lâu đài.
Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi mặc vest đen, đeo cà vạt đang mỉm cười rạng rỡ đứng trước cửa chính của biệt thự.
Điềm Tâm ngơ ngác xuống xe. Trì Nghiêm lập tức đi tới, xoa đầu Lạc Điềm Tâm: "Cháu chính là Tiểu Điềm Tâm đúng không?"
Điềm Tâm ngước mắt lên quan sát người đàn ông trạc tuổi ba mình.
Ông chú này thật là anh tuấn. Ồ, lạ quá, sao trông ông ấy quen vậy nhỉ?
Điềm Tâm nghi hoặc hỏi: "Chú là ai ạ? Tại sao lại bắt cháu tới đây?"
"Bắt?" Trì Nghiêm chau mày, mặt đầy vẻ uy nghiêm: "Đã xảy ra chuyện gì? Mấy cậu không biết Điềm Tâm là vị khách rất quan trọng của tôi sao?"
Đám vệ sĩ sợ hãi, vội vàng cúi người xin lỗi: "Xin lỗi ông chủ. Cô Điềm Tâm, xin lỗi cô."
Điềm Tâm trợn tròn hai mắt, rốt cuộc là chuyện gì thế này?
"Được rồi, Tiểu Điềm Tâm, chúng ta vào rồi nói chuyện." Trì Nghiêm cười tít mắt, dẫn Điềm Tâm vào biệt thự.
Bên trong vô cùng tao nhã và sang trọng. Điềm Tâm bất an ngồi trên chiếc sofa kiểu Âu. Không lâu sau, người giúp việc dâng trà và bánh lên.
"Đói bụng không? Ăn chút bánh trước đi, cháu muốn ăn gì? Nói cho chú nghe, chú bảo giúp việc đi nấu cho cháu." Trì Nghiêm ân cần.
Điềm Tâm nào dám tùy tiện ăn mấy thứ này chứ? Cô vội vàng xua tay, cảnh giác nhìn ông.
Thấy dáng vẻ đề phòng của Điềm Tâm, Trì Nghiêm cười ha ha, tự giới thiệu: "Tiểu Điềm Tâm, cháu không cần sợ chú đâu, chú là bạn cũ với ba cháu. Chú họ Trì, sau này cháu có thể gọi chú là chú Trì."
Ơ? Bạn của ba à? Sao Điềm Tâm lại không biết nhỉ? Trước giờ cô chưa từng gặp ông chú này.
Hơn nữa… ông chú này hình như rất giàu.
"Chú Trì, rốt cuộc chú tìm cháu có chuyện gì ạ?" Điềm Tâm lễ phép hỏi.
"Ba mẹ cháu gửi cháu ở nhờ nhà chú. Từ nay về sau, nơi đây chính là nhà của cháu. Đừng ngại, cần gì thì cứ nói." Trì Nghiêm cười đôn hậu nhìn cô nhóc ở đối diện, càng nhìn càng thích.
Gì cơ? Ba mẹ cô? Đang đùa sao?
Trì Nghiêm lấy điện thoại di động ra, bấm số rồi đưa cho Điềm Tâm: "Không tin thì cháu tự nói chuyện với ba mẹ cháu đi."
Điềm Tâm vội vàng nhận lấy điện thoại, đặt bên tai. Điện thoại kêu tút tút hai tiếng rồi được kết nối.
"A lô?" Giọng ba cô truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
"Ba à, bây giờ con đang ở nhà của một chú họ Trì. Chú ấy nói ba mẹ gửi con ở nhờ nhà chú ấy, rốt cuộc chuyện này là sao?" Điềm Tâm cầm điện thoại, phồng má không vui.
"À? Điềm Tâm, con đã đến nhà chú Trì rồi sao? Tốt quá."
"Ba, bây giờ ba đang ở đâu vậy? Tại sao phải gửi con ở nhờ nhà chú ấy?" Điềm Tâm khá lo lắng hỏi.
"Ba và mẹ đang đi du lịch nước ngoài! Ba cho con hay, ba mẹ du lịch vòng quanh thế giới đó, nên trong vòng nửa năm tới ba mẹ sẽ không về đâu. Con phải ngoan ngoãn nghe lời. Được rồi, không nói nữa. Ba sắp lên máy bay rồi, con phải ngoan ngoãn nghe lời chú Trì nhé, cư xử với con trai chú Trì cho đàng hoàng. Ba đánh giá cao con! Cố lên!"