Dance With The Devil

Chương 30




“Chị có biết xem mặt là như thế nào không?”

* * *

“Đại sư bá cát tường, vạn an, thánh an, kim an! Xin nhận của Phạn Đoàn một lạy”

Phạn Đoàn dập đầu “chan chát” dáng vẻ đầy thành ý, Hồ Thước ngồi trên ghế, thấy Hạ Thiên Lưu vẫn thảnh thơi uống trà thì ngay lập tức tươi cười rạng rỡ, giơ tay đỡ lấy thằng bé đang quỳ dưới đất dậy. “Đứng dậy, đứng dậy! Phạn Đoàn lớn quá rồi nhỉ! Tiểu sư đệ nuôi cháu béo trắng, hai má phúng phính. Đáng yêu quá đi!”

“Chỗ thịt này là chị Hồ… ý…” Phạn Đoàn tự véo má mình, chợt liếc Hồ Bất Động đang đứng cạnh cửa bếp, cầm cái thìa xào nấu, sắc mặt xám xịt liền nở một nụ cười tinh quái, chữa lời: “là… công của sư muội đó”.

“Đủ rồi! Tiểu quỷ chết tiệt! Em dám gọi chị là sư muội, em có tin chị…” Hồ Bất Động giơ chiếc thìa xào nấu ăn lên muốn nhằm thẳng đầu thằng nhóc mà giáng xuống.

Thằng nhóc cười hi hi, sung sướng, nấp sau sư bá mình. “Sư bá, sư bá. Người không biết đâu. Khi người không có nhà, chị ấy ức hiếp con và bố như vậy đấy. Thế có được coi là không biết lớn nhỏ không ạ? Con thì không nói làm gì nhưng chị ấy bắt nạt bố con có coi là khi sư diệt tổ không?”

Hồ Thước nghe những lời bịa đặt của thằng nhóc, lập tức quay sang phía Hạ Thiên Lưu, thấy mặt anh vẫn không đổi sắc, bèn nhướn mày lên nhìn đứa con nghiệt chủng của mình, vẻ chính nghĩa giả tạo. “Khụ khụ, có đúng như sư huynh mày nói không? Mày bất kính với tiểu sư thúc phải không?”

“…” Cô giơ chiếc thìa lên, ấm ức nhìn Hạ Thiên Lưu chỉ biết ngây ra nhìn chiếc bàn trà. Ôm hôn anh không thể coi là bất kính được, đó là do công việc của anh yêu cầu, không phải cô bất kính với anh mà thôi, mặc dù anh làm ăn vốn rất tốt, hoàn toàn không cần thêm, cô phủ nhận: “Tôi… tôi không có!”.

“Khi nói dối, đừng nhìn lên trần nhà.” Thân là bố ruột, ông phải có nghĩa vụ giúp con gái nói nhận ra điều này, khi nói dối, làm động tác đó rất dễ khiến người ta phát hiện.

“Bản thân ông không phải cũng vậy sao? Hễ nói dối là nhướn mày lung tung.” Cô bướng bỉnh cãi lại.

“Con nhỏ bất hiếu này, lâu rồi mày chưa ăn đòn nên ngứa ngáy phải không?” Ông xấu hổ quá hóa tức giận, véo lấy cái tai từ nhỏ đã quen bị ông dạy dỗ, chuẩn bị bài giảng về lòng yêu thương.

Thằng nhóc nãy giờ ngồi một bên chống mắt bàng quan chợt động lòng, quyết lấy tấm thân nhỏ bé của mình ngăn chặn cảnh bạo lực gia đình sắp diễn ra, liền nói xen vào: “Sư bá. Phạn Đoàn có chuyện muốn hỏi người?”.

Nghe vậy, Hạ Thiên Lưu nãy giờ vẫn ngây ra dán mắt xuống nền nhà phải ngước lên, nhìn hai bố con đang muốn đánh nhau trước mặt anh. “Tôi đói rồi.”

Hồ Thước lập tức thu bàn tay đang dính trên tai cô con gái bất hiếu lại, lấp liếm: “Sư thúc mày đói rồi, mau ra ăn cơm.”. Nói xong lập tức về chỗ của mình, ngồi xuống, cầm đũa lên.

Hồ Bất Đông ôm lấy cái tai bị ngược đãi, nhìn ông bố đang nhướn mày loạn xạ, lại nhìn Phạn Đoàn cũng đang nheo mắt, cuối cùng chuyển sự chú ý đến bát cơm được Hạ Thiên Lưu giơ tới trước mặt mình.

“Xới cơm đi.” Anh nói.

“…” Đáng ghét, gã ngốc này mà cũng biết dùng vai vế để áp bức người khác. Đúng là quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Cô đón lấy chiếc bát, vào bếp xới cơm, vẫn nghe tiếng nói chuyện trong phòng ăn.

“Sư bá, Phạn Đoàn muốn hỏi người, người cũng không thể giấu Phạn Đoàn mãi được.”

“Ừm… Bất Động à, xới cho bố một bát cơm luôn nhé.” Cô trừng mắt. Bố cô thật chẳng có chút sáng tạo nào, chỉ biết bắt chước người khác.

“Sư bá, Phạn Đoàn chỉ hỏi một chuyện thôi, người trả lời xong, Phạn Đoàn sẽ không hỏi nữa, được không?”

“Chỉ được hỏi một câu.” Giọng của Hạ Thiên Lưu đột nhiên vang lên, cứ như thể thằng nhóc đang hỏi anh vậy.

“Phạn Đoàn nói giữ lời! Không giống như đại sư bá đâu.” Phạn Đoàn “hừ” một tiếng.

Cô xới cơm xong liền bưng bát, đi ra khỏi bếp, thấy Phạn Đoàn vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hồ Thước, trầm giọng hỏi xuống hỏi: “Phạn Đoàn có phải vốn dĩ họ Nguyễn?”.

“Nhuyễn[1]?” Hồ Thước đón lấy bát cơm, nụ cười sao miễn cưỡng khó coi. “Sao con có thể họ Nhuyễn được, vậy chẳng phải thành Nhuyễn Phạn Đoàn[2] sao, he he.”

[1]Nhuyễn: Nghĩa là mền. Trong tiếng trung từ này đồng âm đọc với họ Nguyễn.

[2] Cơm nắm nát.

“Sư bá người chắc chắn, Phạn Đoàn không phải họ Nguyễn chứ?”

“Đương nhiên, từ trước đến nay ta chưa lừa ai!” Ông ta hiên ngang ngẩng cao đầu liền bắt gặp ngay ánh mắt khinh bỉ của Hạ Thiên Lưu. “Sư... sư đệ, cậu nhìn tôi như vậy để làm gì?”

“Được, con tin sư bá lần này, nếu sư bá nói dối, tiểu sư muội nhà ta cả đời sẽ không lấy được chồng.” Phạn Đoàn vừa nói vừa liếc nhìn Hồ Bất Động.

“Này! Ân oán giữa hai người liên quan gì đến nhân duyên của tôi? Lão già đáng chết, ông chớ có đem tương lai của tôi ra mà thề thốt bừa bãi!” Hồ Bất Động nghe thấy liền lập tức phản bác rồi đặt bát cơm đánh “bịch” trước mặt Hạ Thiên Lưu, mấy hạt cơm vang lên người anh, khiến anh nhăn mày.

“Được! Nếu lần này ta nói dối, con gái của ta cả đời sẽ không lấy nổi chồng!”

“Này! Ông có nghe thấy tôi nói gì không vậy? Tôi và lão già chết tiệt này chẳng có quan hệ gì với nhau, tôi…”

“Được, thống nhất như vậy!”

“Này!” Nhân duyên của cô đã khốn khổ lắm rồi có cần thiết phải hành hạ nó như vậy nữa không?

“Cháu hỏi xong rồi thì cả nhà ăn cơm thôi chứ.” Hồ Thước bán đứng con gái xong, vui vẻ “nhập tiệc”.

“Này!” Bây giờ không còn là vấn đề ăn cơm nữa? Ai còn ăn nổi cơm chứ?>Sự thật thì ngoài cô ra, ai cũng ăn rất ngon miệng. Cô nhìn thấy mấy kẻ thần kinh không bình thường, đang ngồi ăn uống ngon lành trước mặt mình mà bực bội cầm đôi đũa chọc chọc vào bát cơm. Không lấy được chồng sao? Chuyện đai sự cả đời không còn bị vị tiểu sư thúc kia giày vò ra thế nào nữa. Tuy gần đây, không còn ai gặp xui xẻo nữa, kể cả khi trái tim cô bắt đầu đập loạn nhịp vì vị tiểu sư thúc kia thì anh vẫn rất bình yên, nhưng mối nhân duyên nhỏ bé của cô vừa được cứu vớt lại đã bị kẻ khác nguyền rủa.

Cô cầm đũa gảy gảy cơm trong bát, đột nhiên thấy một đôi đũa khác chìa lại bát cơm của mình, cô sững lại. Vị tiểu sư thúc kia gắp một miếng thức ăn bỏ vào bát cô rồi thu ngay bàn tay ngọc ngà của mình lại.

Nhìn miếng thức ăn được ban tặng trong bát, cô máy móc quay sang bên cạnh nhìn tiểu sư thúc, dáng vẻ ăn cơm của anh đúng là rất tao nhã, thoát tục. Cô nuốt nước bọt, bỗng nhiên anh dịu dàng, ân cần, quan tâm gắp thức ăn cho cô là sao?

Thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình hồi lâu, anh nhăn mày. “Không thích ăn sao?” Anh chỉ vào chỗ thức ăn trong bát cô, hỏi.

“Không, không, không. Tôi thích, tôi thích mà!” Cô lắc đầu lia lịa, vội bưng bát cơm, gắp miếng thức ăn của anh bỏ vào miệng, nhai ngon lành. Thấy lông mày anh từ từ giãn ra, cô chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, chợt bắt gặp bộ mặt đáng ghét của bố mình. “Lão già chết tiệt! Làm gì mà nhìn tôi như nhìn kỳ quan thế giới vậy?”

“…” Hồ Thước nhìn chằm chằm chỗ thức ăn sư đệ vừa gắp cho con gái mình, lại thấy nụ cười gian xảo của Phạn Đoàn liền hắng giọng, rồi lên tiếng: “Bố nói này, Bất Động à”.

“Chuyện gì?” Tâm trạng cô đang vui, tuy anh không nhìn cô mỉm cười, nhưng cô vẫn thấy rất thỏa mã

“Ngày mai sau khi tan học, bố muốn đưa con đi gặp một người bạn cũ.”

“Bạn cũ. Bạn cũ nào?” Cô thuận miệng hỏi một câu rồi lại bưng bát cơm lên, hạnh phúc nhìn tiểu sư thúc nho nhã lại định gắp thức ăn, bỏ vào bát mình.

“Một người bạn lâu năm của bố.” Ông nhìn đôi đũa đang dừng lại giữa lưng chừng kia, đột nhiên cảm thấy sương tuyết bắt đầu kết lại trên đỉnh đầu.

“Bạn của ông thì liên quan gì đến tôi?” Ừm, tại sao động tác của anh ta đột nhiên chậm lại, bụng cô đói lắm rồi, phải ăn cơm thôi.

“Bởi vì cô ấy nói muốn dẫn cả con trai theo cho nên bố muốn con đi cùng, không muốn một người một ngựa mà đến đó.” Ông ta gạt lớp sương trên đỉnh đầu, tiếp tục nói: “Hơn nữa là cô ấy trả tiền, đi thêm một người sẽ ăn nhiều hơn một phần”.

“Ừm… nghe cũng có lý.” Bụng của cô càng lúc càng đói, nghe đến ăn là gật ngay. Hừm, tại sao vừa nói xong câu nói này, cô lại có cảm giác lành lạnh? Cô mấp máy môi, nhìn miếng thức ăn kẹp giữa đôi đũa kia bỗng cứng đơ trong không trung. Hụt hẫng! “Vậy ngày mai tan học, bố đến trường đón con.”

“Được!” Hồ Thước cười gian xảo.

“Cạch.” Hạ Thiên Lưu nheo mắt, ném đũa.

Cô giật thót, định thần nhìn lại, đôi đũa kia không biết đã bị vứt vào hộp giấy bên cạnh từ lúc nào, lực ném mạnh đến mức khiến chiếc hộp lắc lư, rồi đổ nhào sang một bên, anh dũng hy sinh. Thật đáng thương!

Nhưng cô không có thời gian để thông cảm với chiếc hộp đó, bởi vì nhiệt độ xung quanh cô đột nhiên hạ thấp đến mức đáng sợ.

Cô khó hiểu nhìn Hạ Thiên Lưu mặt lạnh như tiền đang hằn học lườm mình. Chiến tranh lạnh? Cô không có diễm phúc được hưởng thụ sự quan tâm của mỹ nam, đành tự lự cánh sinh vậy. Cô giơ tay tự gắp lấy thức ăn, làm như không có chuyện gì vừa và cơm vừa lấm lét nhìn ông bố cũng đang vội vã và cơm giống mình. Hạ Phạn Đoàn cười nham hiểm, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”. Cô thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Tại sao ngay đến lúc ăn cơm mà cũng nhiều nguy cơ rập rình vậy?

“Không sao, ăn cơm đi, sư đệ đang nhìn chúng ta kìa.” Hồ Thuyết nói

Phạn Đoàn ghé vào tai cô, thì thầm: “Chị có biết thế nào gọi là xem mặt không?”.

“Hả? Xem mặt? Thì là một nam một nữ gặp nhau, ăn cơm, làm quen xong thì đi xem phim, hẹn hò vài lần, cuối cùng thì kết hôn. Sư bá của cậu ngày nào cũng chả sắp xếp mấy chuyện này. Đầu tiên là giúp người ta kéo dây tơ hồng, sau đó sẽ hẹn đi xem mặt.” Cô nói xong lại thấy nhiệt độ quanh mình càng thấp hơn nữa, có lẽ nhiệt độ đã xuống âm, sương tuyết bắt đầu kết đọng.

“Ai mà biết chứ!” Phạn Đoàn nhún vai, thấy đại sư bá đang rúm ró trước ánh mắt của bố mình, ông ta vừa hắt xì vừa và cơm, trong lòng cậu hết sức đắc ý. Hừ hừ! Không chịu nói cho cậu biết mẹ cậu là ai, thì cứ để bố cậu ức hiếp bọn họ một chút, coi như thay cậu báo thù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.