Đan Vu Thưởng Thân

Chương 15: Mai Hoa quái kiệt - Hồi 15




KHUÊ NỮ CŨNG PHẢI DẠY DỖ KỸ CÀNG MỚI ĐƯỢC.

Lâm lão an nhân bước vào phòng ngủ của Trình Tú Anh, thấy con gái ngồi ghế kê trước giường, dịu dàng dùng khăn lau mặt cho cháu gái vì kiệt sức mà thiếp đi.

Thấy bà Lâm đến, Trình Tố Tỷ ngừng tay, đứng dậy, nũng nịu gọi: “Mẹ.” Tuổi đã chẳng còn nhỏ, thế mà cái điệu này vẫn ướt rượt như ngày nào.

Vừa thấy con gái thì bà Lâm lại đau đầu.

Trình Tố Tỷ là con gái duy nhất của bà Lâm, thuở nhỏ bế trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, nhà cửa sung túc, lại nói Trình Chí là một cậu con trai chẳng kém gì ai, mọi sự chẳng phiền đến Tố Tỷ, bà cứ an tâm sống kiếp được bao nuôi trong khuê phòng, ngày ngày đọc sách viết chữ, đánh đàn vẽ tranh, ngâm nga vài bài thơ buồn thương, đau lòng hoa xuân trăng thu, cái tính nhu nhược yếu đuối đã được hình thành vậy đấy. Lúc trên đầu còn có một anh trai là cử nhân thì như thế cũng chẳng làm sao cả, Lâm lão an nhân tự cho rằng mình có thể dạy dỗ việc nhà bài bản cho con gái, khi trưởng thành thì gả quách đến nhà vừa giàu vừa lành nào đó kèm với của hồi môn hậu một tý, thế là xong chuyện.

Chẳng ngờ trời đương nắng lại dấy lên sấm sét, Trình Chí chết, tính cách Trình Tố Tỷ lập tức trở thành một vấn đề lớn —– Bà không thế trở thành trụ cột gia đình được! Khi ấy Trình lão thái công đã đứng tuổi, có mua thêm vài ả tỳ về để sinh con thì cũng chỉ phí tiền mà thôi, hai vợ chồng già chụm đầu lên kế hoạch, hôn sự đã định trước đây cũng chỉ đành gác lại, thu xếp kén cho Tố Tỷ một chàng rể thật thà đôi chút, chỉ mong chúng nó sinh được một thằng cháu ngoại béo tốt, nhân lúc đám già còn sống, phải dạy dỗ rèn giũa để thằng bé trở thành trụ cột gia đình, chẳng ngờ Tố Tỷ lại giống mẹ mình, chỉ sinh được mỗi một đứa con gái là Tú Anh.

Dù gì cũng là con gái ruột đã cưng chiều biết bao năm, bà Lâm mệt mỏi phất tay, đi lên phía đầu giường thăm cháu gái (ngoại) của mình, ánh mắt hơi phức tạp: “Gặt trúng cái quả gì vậy chứ ~”

Rút kinh nghiệm từ lần dạy dỗ con gái, đến lượt Trình Tú Anh, Trình lão thái công và cả Lâm lão an nhân đều rất cẩn thận, thề sẽ không đạp lên vết xe đổ của Tố Tỷ. Tú Anh cũng thuộc dạng giỏi giang, mọi sự trong ngoài đều thu xếp gọn ghẽ, cầm được buông được, Tố Tỷ trái lại phải nhờ đến Tú Anh coi sóc. Giao việc nhà cho Tú Anh, bà Lâm nhẹ cả nửa người, dù thi thoảng thấy tội nhưng cũng chả còn cách nào khác.

Tố Tỷ muốn ở lại chăm sóc con gái, bà Lâm khẽ hỏi: “Con rể của con đâu? Tú Anh mệt thế này mà nó không đến thăm à?”

Tố Tỷ đáp: “Nó đang bận xã giao, mà đàn ông cũng không nên vào phòng sinh đâu ạ.”

Lâm lão an nhân hừ một tiếng, nha đầu Nghênh Nhi thầm nghĩ, đây chẳng phải do người sai cô gia đi viết thiệp à? Thấy Tú Anh vẫn chưa tỉnh, bà Lâm bảo: “Con cũng chẳng khỏe khoắn gì, lại hay bệnh vặt, đừng cắm ở đây mãi thế, về ngủ một giấc đi, ngày mai cháu nó mới tỉnh. Sai bọn thị nữ chăm sóc là được rồi.” Đoạn lại nhìn chắt của mình.

Trẻ sơ sinh vẫn chưa thay hình đổi dạng, da dẻ đo đỏ nhăn nheo, thế mà vào mắt lão an nhân và Tố Tỷ, càng nhìn lại càng thấy đáng yêu. Nhà người khác trông mong con trai, một khi đứa được sinh ra là bé gái thì họ chẳng thích thú gì, còn Trình gia lại khác, dù thế nào thì con bé vẫn là giọt máu duy nhất, trừ khi Tú Anh sinh thêm được thằng con trai, bằng không con bé này vẫn phải được dạy dỗ cẩn thận.

Con bé ngủ rất ngoan, lão an nhân hạ lệnh cho nhũ mẫu Lý thị: “Tận tình chăm sóc con bé, chúng ta sẽ không bạc đãi cô.” Lý thị tuổi trên dưới ba mươi, thị mặc bộ quần áo vải mịn sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng, là một người phụ nữ tươm tất. Đón lời dạy bảo của bà Lâm, thị kính cẩn đáp: “An nhân chớ nhọc lòng, con sẽ tận tâm tận sức ạ.”

Tố Tỷ dìu bà Lâm ra ngoài, nhà họ Trình được xây theo kiến trúc khối ba dãy, ngoài cùng là sảnh khách, dãy giữa là nơi ở của vợ chồng Trình lão thái công, trước đây Tố Tỷ cùng con gái ở dãy trong cùng. Sau khi Tú Anh kén được rể, đôi vợ chồng son chuyển đến tiểu viện ở phía đông phòng của Tố Tỷ. Bà Lâm muốn về phòng mình thì phải rẽ sang hướng tây, ngang qua nơi Tố Tỷ ở, rồi từ đó ngoặt về hướng nam mới đến.

Tố Tỷ rầu rĩ, hoang mang níu tay áo Lâm lão an nhân: “Mẹ, giờ phải làm sao đây? Phải làm sao mới ổn? Con lo lắm…”

Bà Lâm bực mình đáp: “Con lo cái gì? Con lo cũng có nghĩ ra được cách nào đâu, tưởng Tú Anh là con chắc? Chỉ biết lo lắng suông thôi à? Bồi dưỡng thân thể cho tốt rồi sinh thêm đứa nữa là được. Cái tính này của con, phải làm sao mới bỏ đây? Đi ngủ đi! Hai hôm nay đãi tiệc, con còn phải đi tiếp chuyện với mấy bà mợ nữa đấy! Không được phép trốn đâu nhé!”

Tố Tỷ ngượng ngập gật đầu. Bà cũng kén rể, chẳng những rể bị người ta khinh thường mà đến cả vợ của người ấy cũng cùng chung số phận, có gì hay ho mà ló mặt ra khắp nơi chứ? Nhưng lệnh thì không thể làm trái được.

•••••

Lúc Trình Tú Anh tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy mẹ mình ngồi đấy, chợt thấy ấm áp, chống người định ngồi dậy. Tố Tỷ vội vàng bước đến dìu nàng nằm trở xuống: “Con vẫn chưa lại sức đâu, cứ nằm thêm một lát. Mẹ sai Phần Hương đi lấy nước và đá muối vào, con rửa mặt đánh răng rồi húp chén canh gà, sau đó lại nghỉ ngơi.”

Trình Tú Anh biết con mình là nữ, hôm qua nàng ngắm nó một tý rồi mới mệt mỏi thiếp đi, bấy giờ cứ hỏi mãi: “Con của con đâu?”

Tố Tỷ đáp: “Sáng sớm bú xong lại ngủ rồi, con rửa mặt đi đã.”

Phần Hương và nha đầu Tiểu Hỉ của Trình Tú Anh bê chậu rửa mặt vào, dâng mấy thứ lặt vặt như đá muối lên, lại có vài ba tiểu nha hoàn bước tới hầu Trình Tú Anh rửa mặt đánh răng. Trình Tú Anh nhìn một lượt, trong nhà chỉ có tổng cộng vài thị tỳ, trước mặt mình đây đã có tận bốn người, bên bà ngoại chắc cũng tầm một hai người hầu hạ, rồi sắp đến lễ tắm ba ngày, tiệc đầy tháng cho con này nọ, phải dâng trà cho khách đến thăm, e rằng nhân số không đủ, nghĩ một hồi lại thấy đau đầu.

Húp hai hớp canh gà, Trình Tú Anh thực tình chẳng thể không lo chuyện nhà, dù biết mẹ mình là người chẳng nhúng tay vào việc gì được nhưng vẫn không kìm được mà hỏi: “Mọi người có đang bận làm gì không ạ?”

Tố Tỷ ngạc nhiên đáp: “Đương nhiên là đang bù đầu chuẩn bị lễ tắm, tiệc đầy tháng với cả đón tiếp thân hữu.”

Vậy có nghĩa là bà chả biết ngoài kia đang làm gì rồi. Trình Tú Anh cũng đã quen với chuyện này, mẹ nàng quả thật chẳng quan tâm đến mấy việc đấy. Lại nghe Tố Tỷ nói: “Con còn đang ở cữ, mọi chuyện đều có người lo cả rồi…” Lại dặn dò vài điều cần phải chú ý sau khi sinh.

Trình Tú Anh nghe mẹ khuyên mình nghỉ ngơi thì mệt mỏi vô cùng, thầm nghĩ cả cái nhà này già thì già quá, trẻ thì trẻ quá, trẻ nhất là con bé vừa mới sinh ra, còn già nhất cũng đã bảy chục, sao mà an tâm cho được? Cha con bé là bậc trượng phu thật đấy, nhưng tiếc rằng chỉ ở rể, có vài chuyện không tiện can dự vào. Thấy Tố Tỷ vẫn còn đang dài dòng, Tú Anh chẳng biết nói gì cho phải: Vốn nên giao mọi việc cho bà mẹ đang tuổi sung sức này mới phải, nhưng mà… Thôi dẹp đi thì hơn.

Trình Tú Anh gật đầu: “Mẹ, con biết rồi.”

Trình Tố Tỷ vốn không phải người nhiều lời, chỉ mỗi lần này con gái sinh con mới lải nhải vài bận, thấy nó hiểu chuyện rồi thì ngưng ngay, đón lấy chén canh: “Có muốn dùng thêm không? Ăn thêm ít ức gà xé nhé?”

Trình Tú Anh cười: “Bảo người dưới làm là được rồi, hai ngày nay mẹ đã mệt, con sợ ông bà bên ấy cũng chẳng thoải mái gì, mẹ đi thăm hai người hộ con với.”

Trình Tố Tỷ đáp một tiếng: “Ừm, bà con bỏ công cả mấy ngày, giờ còn đang trông chừng nhà bếp luộc trứng đỏ đấy.”

Trình Tố Tỷ vừa đi, Tiểu Hỉ đã nhanh nhẹn bưng chén canh gà vừa múc thêm lên, rửa tay xé thịt. Trình Tú Anh nói: “Không vội, ta có chuyện muốn hỏi em.”

Tiểu Hỉ ngừng tay, bước nhanh đến giường: “Nương tử cứ việc hỏi ạ.”

“Tình hình nhà mình dạo này thế nào?”

Tiểu Hỉ đáp: “Cô gia viết xong thiệp mời thì đi đưa thiệp đến vài nhà thân thiết với chúng ta, giờ chắc đang ở chỗ thái công. Sắp đến lễ tắm ba ngày rồi, khách cũng sắp sang, đang bàn cách tiếp đãi ạ. Sân trước cũng cần phải quét dọn sạch sẽ. Lão an nhân đang sai người dọn dẹp các viện.”

“Nhân số thì sao?”

Tiểu Hỉ hiểu Tú Anh đang đề cập đến vấn đề gì, nhanh chóng đáp lời: “Đến ngày ấy, chỉ e nhà bếp thiếu người, lão an nhân bảo, bây giờ lại có thêm tiểu thư, sợ là số sai vặt sẽ còn giảm nữa, bèn sai người mướn thêm vài thị làm thời vụ, đều là những người sạch sẽ.”

“Bảo gác cổng cẩn thận một chút, chuẩn bị ít tiền lẻ, có kẻ tới cửa ăn mót thì phát tiền cho đi, không được để bọn chúng ầm ĩ trước nhà mình.”

“Thái công và lão an nhân cũng đã dặn như thế, lão an nhân còn sai luộc khoảng hai trăm quả trứng gà, hôm ấy có người đi ngang cửa thì phát cho họ.”

Trình Tú Anh đăm chiêu một hồi, giờ mới vào xuân, ruộng nhà đã gieo mạ, vẫn chưa đến dịp dẫn nước mùa hạ, hai cửa hàng nhà mình vẫn chưa đến ngày kết sổ, kho hàng cho người thuê ở ven sông cũng vậy —– Quả thực chẳng có mấy chuyện quan trọng phải lo. Bỗng sực nhớ ra: “Họ có chép lại tên những người đến mừng không?”

Tiểu Hỉ đáp: “Lúc còn ở nhà thì cô gia có chép, khi bận việc thì gọi Phùng quản sự ở cửa hàng đến làm thay.”

Trình Tú Anh thở phào nhẹ nhõm: “Bế con gái đến cho ta ngắm một chút.” Tiểu Hỉ vâng dạ, đến sương phòng gọi nhũ mẫu Lý thị đến: “Mợ Lý, nương tử muốn chăm đại tỷ rồi.” Tiểu Hỉ năm nay mười hai, là một cô bé xinh xắn lanh lợi, vì Lý thị là nhũ mẫu của tiểu thư nên rất thuận miệng mà cho thị lên hàng trưởng bối.

Lý thị ừ một tiếng, đặt đứa bé vào tã rồi cẩn thận bế vào nhà giữa. Trình Tú Anh thấy cách bế con gái của Lý thị rất thành thục, thầm khen tìm đúng người rồi. Vì bồng con bé mà Lý thị hành lễ chậm hơn nửa nhịp, Tú Anh cũng chẳng trách gì, chỉ sờ con gái đang nằm trong lòng Lý thị: “Bé quá.”

Lý thị cười đáp: “Trẻ sơ sinh mà, đại tỷ thế là đã mạnh khỏe lắm rồi, quý phủ chăm nom kỹ càng, đầy tháng sẽ lớn phổng lên thôi ạ. Đại tỷ ấy à, hẳn sẽ xinh xắn lắm.”

Trình Tú Anh ngắm hồi lâu, lại nói: “Chị cho con bé bú tốt, ta không bạc đãi chị đâu.”

Lý thị cảm tạ.

Trình Tú Anh lại rầu rĩ than: “Số nó cũng khổ, sinh ra làm con gái thì có gì tốt đẹp đâu.”

Lý thị đáp: “Làm chị để sau này còn dẫn dắt em trai chứ ạ.”

Trình Tú Anh nghiêm mặt một hồi khiến Lý thị và Tiểu Hỉ chẳng biết đâu mà lần, không biết mình đã làm gì khiến nàng mất vui. Họ chỉ mới đến làm việc cho nhà họ Trình nên không biết lúc nhỏ nàng không được gọi là Tú Anh mà là Chiêu Đệ, nhìn cảnh Trình gia chỉ có mỗi nàng là con độc thì biết cái tên ấy chẳng hợp với nàng chút nào.

Đứa bé bỗng gào khóc đã cứu lấy cục diện bế tắc này —– Ướt tã rồi.

Tú Anh chưa từng có con, lập tức quan sát kỹ Lý thị thay tã như thế nào, rồi cho bú ra làm sao. Thấy đại tỷ no nê rồi ợ một cái, lại híp mắt ngủ tiếp, Trình Tú Anh không nói gì thêm, đón con từ trong tay Lý thị, ngây người nhìn nó.

Lão an nhân lại đến thăm chắt ngoại lần nữa, cũng dặn dò Trình Tú Anh một lượt rồi sai Lý thị bế đại tỷ lui xuống. Nhìn khắp phòng, bà Lâm hỏi chuyện Tiểu Hỉ: “Cô gia ngươi đâu? Sao vợ nó đã tỉnh sau khi sinh mà vẫn chưa tới thăm?”

Trình Tú Anh thầm nghĩ, người ta chạy dọc chạy xuôi ngoài đường kia kìa, chẳng phải do bà ngoại bảo đấy à? Với cả bà đang ở đây, bảo chàng làm sao mà đứng nổi trong này?

Tiểu Hỉ vừa định đáp, bên ngoài vang lên tiếng động, con bé mừng rỡ: “Nhắc là đến ngay, hình như là giọng của lang quân đấy ạ.”

Lâm lão an nhân hơi ngượng, chờ cháu rể vào thỉnh an xong thì bà cũng chẳng dò xét mấy ngày nay chàng đi đâu làm gì, chỉ bảo: “Vợ chồng son các cháu cứ nói chuyện đi, bà vào bếp giám sát chúng nó đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.