Đan Vũ Càn Khôn

Chương 31: Bắt cóc




Trước kia cô vẫn luôn ngạc nhiên vì thái độ của anh cả với vận Nhi đột nhiên thay đổi, sau này lại nhìn thấy anh không ngủ không nghỉ tìm kiếm cô mất tích khắp nơi, cô chỉ biết, sở dĩ anh cả cô độc, chính là vì chờ cô lớn lên!

Cô đột nhiên có chút ghen tị với Vận Nhi, cô mới là đại tiểu thư nhà họ Tô, cũng không được yêu thương nhiều bằng nó, thậm chí người đàn ông cô yêu cũng trở thành chồng của nó.

Không cam lòng, ghi hận, phẫn nộ, tất cả ý nghĩ tức giận mà đến, quan hệ giữa cô và Vận Nhi không thể trở về quan hệ thuần túy giống như lúc trước được nữa.

“Chỉ có tôi, mới có thể cho cô ấy một gia đình!” Sau khi Âu Thừa Duẫn đẩy cô ta ra, đứng thẳng người, vẻ mặt kiên định, lại một lần nữa dập tắt nhiệt tình của cô đối với anh.

Tô Ân Huệ, đây là những gì mày muốn sao? Dùng sự hy sinh của Thừa Huyễn cũng không đổi được hạnh phúc của chính mình!

Âu Thừa Duẫn từ chỗ Mẫn Thiên Hữu biết được Vận Nhi bị Thương Nhĩ Kì đưa đi, anh nắm tay lái ngón tay nắm chặt, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm về phía trước, đột nhiên đạp mạnh chân ga, xe như mũi tên nhọn phóng ra ngoài.

Từ sau khi Kiều Sa trở lại Trung Quốc, số lần anh gặp bà càng ngày lại càng ít, một tay anh tạo nên màn bi kịch kia, nếu không phải bởi vì mẹ anh, anh chắc chắn sẽ không tự tay phá hủy hạnh phúc của mình, càng không biết nên đối mặt với cô như thế nào.

“Anh, sao hôm nay anh lại trở về sớm như vậy?” Âu Dương laàm iệc ở một công ty du lịch, thời gian đi làm rất tự do, khi không có đoàn sẽ ở nhà với Kiều Sa, chính cô cũng biết giữa mẹ và anh trai vẫn không thể hóa giải khúc mắc, bởi vì Vận Nhi!

“Ừ...” Vẻ mặt Âu Thừa Duẫn mỏi mệt, thản nhiên lên tiếng sau đó nhấc chân chạy lên lầu.

“Anh? Anh đi thăm mẹ đi, vừa rồi còn nhắc tới anh đấy!” Hiện tại Kiều Sa chỉ có thể mở miệng nói chuyện, đi lại vẫn không tiện! Âu Dương nhìn thấy anh không thay đổi sắc mặt đi lên lầu hai, Kiều Sa ở tại lầu ba, cô nhịn không được gọi anh lại. Bóng dáng cao lớn thoạt nhìn có vài phần cô đơn.

“Âu Dương?” Âu Thừa Duẫn đột nhiên xoay người, trong con ngươi đen sâu thẳm lóe ra ánh sáng không biết tên, từ trên cao nhìn xuống Âu Dương, Âu Dương cũng bị ánh mắt thâm trầm của anh dọa sợ, tay vịn trên lân can cầu thang, chần chờ một chút mới đáp lời,“Làm sao vậy?”

“Vận Nhi đã trở lại...” Con ngươi đen của Âu Thừa Duẫn như phát ra ánh sáng lúc nửa đêm trong đó có một chút tính kế, vươn tay sửa sang lại nếp gấp ở tay áo, Âu Dương nghe xong lời nói của anh có chút giật mình, sau đó lập tức cảm thấy vui mừng, lập lại một lần, “Thật vậy sao? Anh, hiện tại Vận Nhi đang ở đâu?”

“Ừm, anh đi thăm mẹ trước đã!” Bước chân đã dừng ở cửa phòng mình lại quay lại, bước trên lầu ba.

Âu Dương trừng lớn hai tròng mắt, nhìn bóng dáng kiêu ngạo của Âu Thừa Duẫn biến mất ở chỗ quẹo, cảm xúc của cô không khống chế được kêu lớn lên, “Ý của anh là...”

Vận Nhi ngồi trên xe đi về phía tây, lưu luyến quay đầu nhìn thoáng qua, nơi đó cảnh sắc rất đẹp, thực yên tĩnh, thực bình an.

Không nghĩ tới động tác của Âu Thừa Duẫn lại nhanh như vậy, vừa mới đưa ra quyết định thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn đã bắt đầu khởi công, nơi này vị trí ở ven biển, biển xanh trời xanh, cô cũng có thể đoán ra dụng ý vì sao anh lại làm nhưu vậy.

Nếu cô lựa chọn còn tiếp tục ở lại Mộng Ảo, sẽ không thể tránh khỏi, anh là cổ đông lớn đúng sau màn, về sau sẽ cần phải đối mặt với sự xuất hiện thường xuyên của anh, Vận Nhi không thể nói rõ cảm xúc trong lòng.

Cô một mực ngụy trang lạnh lùng với anh cũng không biết có thể kiên trì bao lâu, cô từng yêu anh như vậy, nguyện ý vì anh xây dựng một gia đình, cũng bởi vì anh tuyệt tình mà từng chút một phá hủy.

Tình không tan, hận không biết sẽ đi đến đâu.

Đối với anh cũng vậy, có thủy, có chung...

“Quản lí Hứa, có vị Tô tiểu thư nói muốn gặp cô...” Hứa Tâm Lam áp điện thoại lên tai, trong tay còn không ngừng điền bảng đánh giá, sau khi nghe thư ký nói thì sửng sốt một chút, Tô tiểu thư?

“Mau, để cô ấy lên!” Hứa Tâm Lam không cần nói cũng biết Tô tiểu thư mà cô biết chỉ có Tô Vận Nhi.

Năm phút sau, tiếng gõ cửa văn phòng vang lên, Hứa Tâm Lam nhanh chóng nghênh đón, vừa thấy Vận Nhi mặc chiếc áo khoác màu trắng gạo, thân thể gầy yếu giống như sắp bị gió thổi bay, mang theo một chút ẩm ướt, đứng ở trước mặt Hứa Tâm Lam, cô kích động ôm lấy Vận Nhi, “Vận Nhi, tớ biết là cậu mà! Cuối cùng thì cậu cũng xuất hiện rồi!”

“Hiện tại cậu đã là quản lí rồi, chú ý hình tượng một chút!” Vận Nhi cười trộm đẩy cô ra, vừa rồi khi cô đi đến lập tức báo thẳng tên Hứa Tâm Lam, không nghĩ tới thế nhưng cô ấy đã được thăng lên làm giám đốc rồi.

“Cái gì hả, tớ chỉ làm thay vị trí của anh hai thôi, cũng sắp phiền chết rồi, Vận Nhi...” Hứa Tâm Lam làm nũng cọ cọ trên người cô, đã lâu không có cảm giác như vậy, các cô đã không thân mật như vậy từ lâu lắm rồi.

Hiện tại nhìn thấy cô trở về, cảm giác thật tốt, hình như còn có thể tưởng tượng ra hình ảnh của hai người bọn cô khi còn học trong trường, ngày ngày dính lấy nhau không chán.

“Anh ba không ở đây sao?” Sau khi thư ký lui ra ngoài, Hứa Tâm Lam lập tức lôi kéo Vận Nhi ở sô pha chỗ ngồi xuống, muốn nói hết tất cả mọi uất ức trong lòng cô ra ngoài, “Vốn việc này đều là anh hai làm, hiện tại anh ấy cũng không quản lý, cục diện rối rắm đều để mình tớ thu dọn, anh ba càng bận hơn!”

“Đúng rồi, chắc cậu đã gặp Vu Nặc? Đứa nhỏ hiện tại đang ở nhà tớ đấy!”

“Ừ, vậy anh cả và anh hai nói như thế nào?” Vận Nhi không muốn hỏi thẳng Vu Nặc, sợ chị ấy càng phiền hơn.

“Ai, nói đến chuyện này lại đau đầu, không biết anh hai nghĩ như thế nào nữa, hiện tại cũng muốn cưới Vu Nặc, cậu nói xem, anh cả của tớ thật vất vả mới thích thượng một người phụ nữ, anh ấy làm như vậy không phải là chặn đường lui của anh cả à!”

“Chị Vu Nặc chắc mới là người đau đầu nhất? Ai, vậy cha mẹ cậu nói như thế nào?”

“Cha tớ sắp tức điên rồi, thái độ của anh cả thực kiên quyết, không phải chị ấy thì không cưới, anh hai cũng không nhượng bộ, chị Vu Nặc lại tỏ vẻ không rõ ràng, cậu nói, chuyện này là thế nào đây? Hiện tại tớ cũng không muốn về nhà, phiền chết!”

Hứa Tâm Lam đã chịu áp lực nhiều ngày, thật vất vả mới tìm được để đối tượng tố khổ.

“Đúng rồi, tại sao đột nhiên cậu lại trở lại? Chắc là Nhĩ Kì đi tìm cậu rồi?” Hứa Tâm Lam đã chuẩn bị tâm lý để cô mắng, nhưng mà Vận Nhi lại thản nhiên cười cười, không hề trách cứ cô, Hứa Tâm Lam cảm thán, Vận Nhi thật sự chín chắn hơn nhiều so với trước kia.

“Trong khoảng thời gian này tớ ở lại nhà của Nhĩ Kì trước kia, nếu không cậu cũng đến ở vài ngày?” Vận Nhi nhìn vẻ mặt cô giống như sắp phát điên, cô cũng không giúp được cái gì.

Trên mặt Hứa Tâm Lam chợt lóe lên sự mất mát, rất nhanh đã bị lúm đồng tiền thay thế, cô lắc lắc đầu, “Không cần, biết cậu trở về là tớ yên tâm rồi!”

“Tâm Lam, thực ra tớ và Nhĩ Kì...”

“Vận Nhi, cậu không cần phải nói, kỳ thật tớ đều biết cả!” Hứa Tâm Lam không cho cô có cơ hội mở miệng, cô biết là Vận Nhi vô tâm, tình cảm quanh đi quẩn lại cũng không thể miễn cưỡng.

“Đúng rồi, tớ vừa nhận được thiệp mời, Lam Hạo muốn đính hôn!” Sắc mặt Hứa Tâm Lam đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Lam Hạo, lại nghe thấy cái tên này, trái tim Vận Nhi đột nhiên lại trở nên có chút phập phồng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.