Đan Vũ Càn Khôn

Chương 3: Liễu Hoài Sa




Lâm Ngọc nhìn Thiên Hạo với ánh mắt kì quái, IQ của anh hôm nay bị gì vậy. Khi không lại hỏi như thế sao cô trả lời được. Nhưng suy đi nghĩ lại đây đích thực là câu hỉ khó, chắc chắn khó. Lâm Ngọc cẩn thận suy nghĩ lại, không đáp lại ngay, nháy mắt vô tội “Có phải nếu em chọn cái này thì cái kia…kèm theo free không? Kiểu như quà khuyến mãi í?”

Thiên Hạo nghiêm mặt “Em coi anh như quà khyến mãi?”

“Không có, em có nói anh là quà..ặc..khuyến mãi khi nào đâu? Em chỉ nói nếu, là nếu thôi” Lâm Ngọc thực muốn khóc, phải chọn giữa hai thứ quan trọng thì thà cô chọn làm đầu heo còn dễ hơn. Một là người cô yêu, hai là món ăn tinh thần theo cô gần 17 năm nay, dù gì cũng có chút tình cảm.

“Em chọn cả hai được không?” Ấp úng mãi mới nói ra một câu, đầu cô muốn bùng nổ rồi.

Thiên Hạo nhắm mắt thở dài một hơi như ông già, ngón tay chỉ vào đầu cô “Lâm Ngọc, chỗ này của em có vấn đề hay sao?” ý tứ của anh rõ như ban ngày thế mà cô lại không hiểu.

Đầu anh mới đúng là có vấn đề đấy! Lâm Ngọc trừng mắt oán giận.

Nhìn thấy cô nhăn mặt chau mày rồi lại méo miệng, Thiên Hạo thấy thật là đau lòng, thật ra thất vọng nhiều hơn. Coi như anh chưa hỏi gì, không ngờ miếng thịt trong lòng cô quan trọng không kém, cứ nước này anh sẽ không ăn thịt trong nữa quãng đời còn lại, lý do đơn giản thôi, anh ghét nó rồi.

“Anh nghĩ không còn sớm nữa, chúng ta nên đi thôi” Thiên Hạo nhặt áo khoác từ dưới đất lên mặc cho Lâm Ngọc, một tay nắm lấy tay cô bước đi.

“Nhưng em chọn chưa xong mà ~” Lâm Ngọc đầu óc mờ mịt đi theo anh.

Thiên Hạo đột ngột dừng chân lại, hôn lên khóe môi cô, xoa đầu cô cười “Ngoan về nhà, ba mẹ em đang ở nhà chờ chúng ta đó”

Lâm Ngọc vô thức đưa tay lên chỗ mới được anh hôn, cười đến ngây ngốc gật đầu thật mạnh.

Trời dần về đêm, bầu trời đầy sao sang lấp lánh, gió đầu mùa mang đến cảm giác lạnh buốt. Chiếc xe chở hai người về đến nhà Lâm Ngọc.

Ngôi nhà quen thuộc tự nhiên như phát sáng trong đêm, Lâm Ngọc khịt khịt mũi, cô đã đi bao lâu rồi nhỉ, chắc hơn một tuần, chưa lần nào cô xa nhà lâu đến vậy.

Lâm Ngọc nắm tay Thiên Hạo đi vào nhà, bước chân không tránh khỏi vội vã, cô rất muốn, rất muốn gặp ba mẹ mình. Khi bóng dáng hai người xuất hiện trước mắt Lâm Ngọc, mọi cảm xúc tuôn trào, giọng cô nghẹn ngào “Ba mẹ, con về rồi”.

Bà Lâm thấy con gái mặt mày hốc hác, gầy mất đi một vòng trong lòng cũng đau, hai mắt rưng rưng chạy đến ôm Lâm Ngọc “Ngọc Ngọc, con về rồi, con thật là…sao lại đi lâu như vậy, hại mẹ lo lắng cho con, nhớ con đến mất ăn mất ngủ”

Bà Lâm trách móc Lâm Ngọc nhưng giọng nói lại tràn đầy tình thương

“Con xin lỗi mẹ, con xin lỗi…” Lâm Ngọc không biết nói gì ngoài lời xin lỗi.

Ông Lâm cũng đứng lên ôm lấy hai mẹ con “Không sao, mọi chuyện đã qua hết rồi, con về là tốt rồi con gái”

“Ba…” Lâm Ngọc cuối cùng không kìm chế được nước mắt mà khóc lên. Sao cô lại tốt số như vậy, cô có tài cán gì đâu thế mà ông trời lại cho cô một gia đình tốt, ba mẹ đều rất yêu thương cô, không bao giờ mắng hay đánh cô kể cả khi cô làm sai.

Cô phải làm sao để đền đáp ba mẹ đây.

Thiên Hạo đứng một bên nhìn Lâm Ngọc, anh chỉ mỉm cười. Anh không muốn phá vỡ bầu không khí ấm áp của gia đình cô.

Bà Lâm khóc hồi lâu, lấy khăn lau nước mắt lúc này mới biết Thiên Hạo về cùng con gái mình, trên tay xách đầy túi lớn túi nhỏ, bà vẫy tay với anh

“Thật ngại quá, đã để cháu thấy cảnh không hay rồi. Cháu mau vào nhà, đã ăn gì chưa, nếu chưa thì ăn tối cùng với hai bác luôn”

“Mẹ mới nấu cơm sao, con cũng muốn ăn”

Lâm Ngọc chùi nước mắt cười hì hì, cô kéo Thiên Hạo lại gần mình, khoát tay mình vào tay Thiên Hạo, giọng trịnh trọng “Để con giới thiệu, đây là Thiên Hạo, đàn anh cũng là bạn trai của con”

Nụ cười ông Lâm tắt hẳn “Ăn cơm trước đã, bạn trai hay chuyện gì để tính sau đi”

Lâm Ngọc không vì lời nói ông mà buồn rầu “Dạ, con biết rồi” Cô biết, ba cô vì lo cho cô nên mới có thái độ khác với mọi khi.

“Còn cậu…cùng gia đình tôi dùng cơm luôn.” Ông Lâm hướng Thiên Hạo mở miệng

“Vâng ạ” Thiên Hạo tươi cười đáp lại, anh cũng ngồi vào bàn cạnh Lâm Ngọc.

Bà Lâm lần lượt đặt các món mình vừa nấu xong trình bày đẹp mắt lên trên bàn tròn, hương thơm từ nhiều món ăn bốc lên bay vào mũi Lâm Ngọc càng làm bụng cô réo liên hồi. Dù mấy ngày qua mỗi ngày đều được Thiên Hạo vỗ béo từ thức ăn Trung đến Pháp, nhưng đồ ăn mẹ cô nấu vẫn là ngon nhất.

Không khí trong phòng ăn hết sức hòa hợp, người này gắp thức ăn cho người kia, đôi lúc nói chuyện dăm ba câu về nhà cửa, thành tích học tập ở trường, v..v..

Nhưng có duy nhất một người không mở miệng nói bất cứ câu nào từ khi bắt đầu ăn cơm. Ông Lâm lia ánh mắt quan sát Thiên Hạo không ngừng nghỉ, ông rất muốn biết cậu con trai trước mắt này có điểm nào mà để con gái ông thay đổi nhanh chóng đến vậy?

Trước kia ông không bao giờ hối hận trong việc nuôi dạy con cái, kể cả biến Lâm Ngọc như một thằng con trai, ông không hề phàn nàn hay khuyên bảo con thay đổi…thế mà nhìn đứa con gái đang ngồi cạnh ông này đi, từ ánh mắt đến nét mặt, lời nói hay bất kì cử chỉ nào đều có chút nữ tính dịu dàng, khuôn mặt đỏ thẹn thùng…đây chẳng phải mọi cô gái nhỏ đang yêu đều thế sao?

Ông thật sự không hiểu nổi, thật sự không hiểu nổi, là do ông quá khắt khe trong việc nhìn người hay là do đầu óc ông bị già hóa, không kịp theo suy nghĩ thế hệ trẻ nữa.

Lâm Ngọc cảnh giác được ánh mắt ba cứ nhìn chằm chằm hết Thiên Hạo rồi lên trên người mình, cô cũng có chút khó chịu, định quay sang cầu cứu mẹ thì ông Lâm đã lên tiếng

“Hai đứa tính chừng nào kết hôn?”

Cạch, cái thìa trên tay Lâm Ngọc rơi xuống bàn, ba cô đây là đang khủng bố tinh thần đi, im lặng một lúc lâu rồi phán một câu xanh rờn khiến đầu óc cô chưa kịp xử lý, kết hôn..cái này...thực sự cũng nhanh quá đi, cô còn đang đi học mà.

Da đầu Thiên Hạo tê rần, anh xử lý thông tin nhanh hơn Lâm Ngọc một chút nhưng cũng không khỏi bị ngạc nhiên mà làm cả người ngớ ra.

Bà Lâm thấy con gái ngượng ngùng mới đánh khẽ một cái lên tay ông Lâm, cười “Cái lão già này nói gì vậy, con nó khó xử kìa!”

Ông Lâm không quan tâm vợ mình nói, nhìn đôi trái gái mở miệng lần nữa

“Ta hỏi khi nào hai đứa tính đến chuyện kết hôn, hay là không đám cưới mà sống chung luôn hả?”

“Không có, ba sao lại nói như vậy?” Lâm Ngọc có chút chột dạ, quả thật cô với anh có làm chuyện gì quá đáng so với số tuổi đâu, ba cô cứ nghĩ lung tung.

Thiên Hạo vỗ nhẹ lên mu tay Lâm Ngọc, quay về phía ông Lâm nói “Cháu muốn chờ Lâm Ngọc tốt nghiệp xong mới tính đến chuyện đó với lại Lâm Ngọc em ấy còn rất trẻ, còn có nhiều việc em ấy muốn làm, cháu không muốn tuổi xuân của Lâm Ngọc trôi qua nhanh bằng việc kết hôn đâu ạ” Thiên Hạo từng lời một nói ra, lời anh nói với ông Lâm nhưng dường như cố ý nói với Lâm Ngọc, anh không ép cô, muốn cô quyết định việc này.

Ông Lâm không còn lời gì để nói nữa, từ đáy lòng một người cha mà bảo “Ta tin cậu sẽ đối xử tốt với nó, ta cũng hi vọng cậu sẽ không để nó chịu thiệt thòi gì...nhưng nếu ta mà thấy nó phải chịu ấm ức thì cái mạng cậu coi như xong”

Lâm Ngọc trong lòng cảm động, ba cô, thiệt là ngầu quá đi, không khác gì mấy ông trùm xã hội đen cô thấy trên ti vi, mỗi một lời đều rất có trọng lượng mà đè người khác phải chết đi sống lại a.

Thiên Hạo mỉm cười, chân thành nói “Cô chú yên tâm, cháu nhất định sẽ làm cho Lâm Ngọc hạnh phúc”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.