Đan Vũ Càn Khôn

Chương 29: Diễn trò




Tình huống sau đó còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của chúng tôi.

Chúng tôi đến bệnh viện không lâu thì tình nhân trong truyền thuyết của Lưu Quý cũng chạy tới, tôi quang minh chính đại đánh giá người phụ nữ bị những phóng viên lật tung lên tìm vẫn không thấy, nó thật, ngoại trừ tuổi có hơi nhỏ thì tôi không biết cô ta có gì hấp dẫn.

Không biết đợi bao lâu, cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ nữ đeo khẩu trang đi ra, tình nhân và người ủy thác của tôi là bà Lưu cùng đi tới, hỏi tình huống bên trong.

“Ai là người nhà bệnh nhân?” Nữ bác sĩ tháo khẩu trang xuống, cả khuôn mặt lạnh như băng, giống như dụng cụ giải khẩu không huyết sắc không tức giận. Cô nhíu mày với một phụ nữ trung niên và một cô gái trẻ cướp lời mình, chỉ vào bà Lưu hỏi: “Vợ?”

Bà Lưu gật đầu.

Sau đó nữ bác sĩ chỉ vào một người khác hỏi: “Con gái sao?”

Cô tình nhân sửng sốt một chút, lắc đầu.

Nữ bác sĩ nghi ngờ một chút, giống như bừng tỉnh hiểu ra: “Em gái?”

Tình nhân lại lắc đầu, tôi ở bên cạnh thấy buôn cười, nữ bác sĩ này diễn rất hay.

Cô ta cảm thấy bác sĩ có chút không kiên nhẫn, đành phải nhanh chóng nói thân phận: “Tôi và vị hôn thê của bệnh nhân.”

“Vị...” Nữ bác sĩ khinh miệt ‘hừ’ một tiếng, cuối cùng cũng làm rõ ràng quan hệ phức tạp này, cô chỉ vào bà Lưu nói: “Vợ đi vào, những người khác chờ bên ngoài.”

Vì vậy tôi ngồi trên băng ghế dài lạnh băng băng, bên cạnh là Đinh Tự, đối diện là luật sư Tiếu, đối thoại của bọn họ khiến huyệt thái dương của tôi nhảy nhảy lên.

Lưu Quý vì muốn tình nhân nhỏ vui vẻ, trước đây không lâu đã lập di chúc, sau khi ông chết thì tất cả tài sản đều tặng cho tình nhân của ông. Nhưng xem vào tình hình trước mắt, mối quan hệ hôn nhân của ông và bà Lưu vẫn còn tồn tại, nói cách khác, nếu như lúc này cứu được Lưu Quý, rồi ly hôn với bà Lưu, lại kết hôn với tình nhân của ông, câu chuyện sẽ phát triển theo kịch bản đã dựng sẵn. Nhưng nếu như Lưu Quý không cứu được, toàn bộ tài sản của ông sẽ thuộc về tình nhân, bà Lưu sẽ mất cả người cả của.

“Nếu như, Lưu Quý vẫn nằm thế không tỉnh lại, bà Lưu có thể dùng danh nghĩa người giám hộ để chăm sóc ông và tài sản của ông, sẽ không có chuyện của cô tình nhân kia.” Tôi lại có một dự cảm, bác sĩ gọi bà Lưu vào, nhất định là có chuyện gì đó, mà chỉ có người thân mới có thể quyết định.

Đinh Tự và luật sư Tiếu đàm phán không hề gián đoạn, tôi lại không nghe vô bọn họ nói chuyện, chợt có sự chua xót tràn như cây rong quấn quanh lòng tôi.

Lại qua thật lâu, bà Lưu và vài bác sĩ đi ra, quả nhiên chuyện đã phát triển làm cho người ta lâm vào hoàn cảnh khó cả đôi đường, Lưu Quý rất có thể sống trong trạng thái người thực vật cả đời.

Sau đó, luật sư hai phe can thiệp đồng thời, gợn sóng giữa bà Lưu và tình nhân nhỏ cũng không ngừng.

Đối với tôi mà nói, đây giống như một vở kịch hài, nội dung vở kịch chuyển tiếp đột ngột, cô tình nhân có lợi lên chính thất, người đàn ông trên giường bệnh lại thống khổ như vậy chẳng bằng để ông ta chết đi, mà lúc này bà Lưu trở thành người có quyền lên tiếng nhất, bất cứ cử động nào của bà cũng ảnh hưởng đến thế cục phát triển.

Đinh Tự đi lên phía trước, rỉ tai vài câu với bà Lưu, tôi không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng hiển nhiên vẻ mặt bà nhẹ nhõm hơn, đi theo Đinh Tự.

“Từ giờ trở đi, tôi đề nghị bà đừng tiếp xúc bất kỳ luật sư nào ngoại trừ chúng tôi, lại càng không được tiếp xúc với truyền thông, vì bảo đảm, tôi hi vọng bà trở về một căn biệt thự khác, không có tình huống khác thì không ra khỏi cửa.” Đinh Tự phân tích quan hệ lợi hại với bà Lưu, nhưng lại bị từ chối.

Thật không ngờ, cho đến bây giờ, bà Lưu vẫn còn tình cảm với Lưu Quý.

“Tôi đã quyết định ở bệnh viện trong ông ấy, cho đến khi bác sĩ nói có thể xuất viện.”

Đinh Tự còn muốn nói nữa, tôi cẩn thận kéo ống tay áo anh, anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt tôi lấp lánh.

“Vừa rồi cô muốn nói gì với tôi?” Sự cố xảy ra ở ngoại ô, cho nên đưa tới bệnh viện gần đó, lúc này Đinh Tự lái xe về nội thành, giằng co cả một ngày, bây giờ đã là buổi tối, anh nhớ tới việc tôi đã kéo ống tay áo của anh, hỏi tôi tại sao lại ngăn lại.

Giọng của Định Tự vẫn ôn hòa như vậy, nhưng tôi cảm giác như trong giọng điệu của anh có chút chất vấn, có lẽ là do tôi suy nghĩ nhiều, tôi vẫn thành thật nói: “Lúc này, người duy nhất lo lắng cho an nguy của Lưu Quý chỉ có bà ấy, cho dù anh nói thế nào thì bà ấy cũng sẽ không mặc kệ Lưu Quý trong bệnh viện.

“Tôi sợ bà ấy ở lại bệnh viện... chính bà ấy sẽ không an toàn.” Lời nói của Đinh Tự khiến tôi rất kinh ngạc, anh nhìn đến phản ứng của tôi, không có ý định giấu tôi nhưng cũng không có ý định nói cho tôi biết, nói lướt qua mà thôi: “Lão Tiếu ở trong hội...” Anh liếc nhìn tôi có ý khác: “Thôi, không thể nói nhiều với cô, cô còn muốn làm luật sư mà.”

Nếu là Tử Uân thì tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp nghe được hết câu chuyện, anh cũng rất ít khi đối với tôi như vậy, nhưng người trước mặt là Đinh Tự, anh nói như vậy đã là nể mặt tôi lắm rồi.

Trong xe đột nhiên lâm vào yên tĩnh, sau đó đột nhiên ngừng lại, Đinh Tự dụi tàn thuốc, mở đèn xe: “Tôi xuống xem một chút, cô ở yên trên xe.”

Một phút sau, anh gõ cửa sổ xe, khi tôi hạ cửa kính xuống, Đinh Tự xin lỗi nói: “Lốp xe bị hết hơi rồi.”

Tôi nhanh chóng đề nghị: “A, chúng ta đổi lốp dự phòng.”

“Cho nên có lẽ phải nhờ cô giúp đỡ tôi.”

“Cái này có gì khó.” Tôi nhảy xuống xe, đi theo anh đến phía sau, lấy lốp xe dự phòng, tôi lôi lốp xe gần 10kg, muốn khiêng lên vai, đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó không đúng.

Đinh Tự nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.

“Aaaaaa... kỳ quá, sao nặng thế.” Tôi thả lốp xe xuống, dùng ánh mắt cầu cứu tội nghiệp nhìn anh: “Luật sư Đinh, phiền toái anh rồi, ha ha...”

Đinh Tự cười lên: “Nếu cô khiêng thật thì tôi mới thấy kỳ lạ đấy.” Nói xong anh ôm lốp xe và cái kích, ngồi xổm trước bánh trước, tôi nhanh chóng chạy tới soi đèn pin.

Khắp nơi yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn của tôi, Đinh Tự quỳ trên mặt đất, cởi tây trang ra, đưa cho tôi. Cái kích mini cắm ở gầm xe, anh dùng cờ lê tác động vào cái kích để nâng xe lên vị trí thích hợp. Bởi vì công cụ đều là bản mini cho nên lúc làm rất khó khăn, tôi nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán anh, cộng thêm phải mày mò nên phải hơn mười phút mới xong.

Tôi kịp phản ứng, muốn giúp anh mặc tây trang thì anh khoát tay nói không cần: “Cô có giấy ăn không? Trên trán toàn mồ hôi.”

Tôi mau chóng lấy khăn tay ra, Đinh Tự đưa tay muốn nhận lấy, tôi lấy dũng khí nói: “Để tôi giúp anh.” Đinh Tự chần chờ một chút, rũ cánh tay xuống, đầu hơi hướng về phía tôi. Trong lòng tôi còn ôm tây trang của anh, tay cầm đèn pin rủ xuống, ánh sáng chiếu trên mặt đất, làm cho nơi đèn pin chiếu tới mờ mờ ám ám. Tôi hơi run, từng chút từng chút lau những giọt mồ hôi trên trán anh, nếu như thời gian đó bất động thì tốt quá.

Một cơn gió lạnh thổi qua, cả người tôi run lên, cái mũi rất ngứa, tôi mau chóng xoay người hắt hơi một cái. Khi tôi xoay người lại, Đinh Tự đã ôm lốp xe đến phía sau.

“Lên xe thôi, đừng để bị đông lạnh.”

Thật ra trong tay tôi còn đang ôm áo khoác của anh, ngay lúc tôi rùng mình, trong đầu tôi lại nhớ đến.... cái ôm của Từ Uân tối hôm đó.

Đinh Tự còn phải tăng ca, chỉ đưa tôi đến Luật sở, thời gian cũng đã muộn, tôi quyết định ngủ ở văn phòng Từ Uân một buổi tối.

Hộp thư rỗng tuếch, tôi hơi thất vọng, mặc dù tôi biết cả ngày D tiên sinh đều ở cùng với tôi, không có thời gian trả lời tôi là điều rất bình thường, nhưng trong lòng tôi như cảm thấy thiếu cái gì đó.

Tôi chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên, nằm trên ghế salon của Từ Uân, cả ngày nay Từ Uân cũng không gọi điện thoại cho tôi, vụ án thế nào anh cũng không hỏi, anh vội vàng đi đâu, làm chuyện gì tôi cũng không biết, tôi do dự không biết có nên gọi điện thoại cho anh hay không, nhưng khi nhìn thời gian đã hơn mười hai giờ, tôi nghĩ lại rồi thôi.

Văn phòng Từ Uân cũng không lớn, anh đã từng có vị trí cộng sự trong một Luật sở nổi tiếng, nhưng lại lựa chọn tự lập văn phòng riêng, sau khi tôi gia nhập thì anh từ chối hai người phụ tá, cũng đã cho lễ tân nghỉ rồi, chỉ còn mỗi tôi và anh. Nếu nói nghiêm túc trong sự nghiệp, tôi càng cảm thấy giống như anh đang chơi trò chơi, nhưng khi tôi nằm trên ghế salon, lần đầu tiên từ góc độ này nhìn nơi công tác của anh, từng hộp văn kiện chỉnh tề, từng dãy nhãn rõ ràng, những ghi chú dày đặc. Tôi nhớ đến lời của Đinh Tự, có lẽ Từ Uân cũng đã từng cực kỳ huy hoàng.

Tôi cần như mất ngủ, ba giờ đêm bị lạnh mà tỉnh, tôi tiện tay mở điện thoại, trong hộp thư, D tiên sinh đã trả lời lại cho tôi rồi.

“S tiểu thư:

Tôi xin lỗi vì muộn thế này mới trả lời lại cho cô, hôm qua vì có chuyện bất chợt mà tôi bận rộn cả ngày, giờ mới nhớ tới còn ‘bài tập’ chưa hoàn thành nên nhanh chóng trả lời lại cho cô.

Câu chuyện trong thư của cô rất thú vị, quan điểm của tôi cũng như vậy, cuộc sống rất công bằng, mọi người thường trách có quá ít tình yêu chân thành, thật ra mấu chốt ở chỗ tới giờ bọn họ không buông ra, không nỡ, không thể hao phí, tình yêu tới giống như phương trình hóa học sẽ phản ứng tự nhiên, thiết lập rất nhiều cánh cửa nhưng cuối cùng sẽ phí công, phương pháp tốt nhất là đừng đòi hỏi trái tim mình quá mức.

Cô đã kể câu chuyện về H tiểu thư chọn nhẹ sợ nặng, tôi cũng kể câu chuyện về H tiên sinh kén cá chọn canh, coi như là công bằng.

H tiên sinh và vợ mình là H tiểu thư sau khi tốt nghiệp đại học thì yêu nhau, H tiên sinh muốn học nghiên cứu sinh, vợ thì muốn công tác, mang về nhà gặp người lớn thì mẹ chồng chê cô ấy bằng thấp.

H tiểu thư tranh cường háo thắng, cố gắng một năm thi đậu vào một trường học còn tốt hơn trường của H tiên sinh, học chuyên ngành tốt hơn, vì vậy sau khi tốt nghiệp kết hôn, đi làm một công ty tốt hơn của H tiên sinh, đạt được chức vụ rất cao, cũng được rất nhiều tiền lương. Trong sự cố gắng của H tiểu thư, cô được cơ hội xuất ngoại huấn luyện trong một năm, mẹ chồng ngoài sáng trong tối nhắc nhở cô, là người vợ thì phải có nghĩa vụ nuôi dưỡng và dạy dỗ con cái.

H tiểu thư hạ quyết tâm, quyết định buông tha cho cơ hội tới tay, dùng một năm nuôi dưỡng và dạy dỗ đứa con trai, mẹ chồng rất vui mừng. Do trễ nải một năm nên H tiểu thư rất cố gắng làm việc, vì thế khiến mẹ chồng, thậm chí là cả chồng cũng bất mãn. Mẹ chồng trách cô quá cường thế, không cho chồng chút mặt mũi nào, chồng thì càu nhàu cả ngày cô không ở nhà, cho dù ở nhà cũng làm công việc mà thủ trưởng giao, không làm việc nhà, cũng không dịu dàng.

Rất nhiều vụ ly hôn vì nữ cường nam nhược đã nhắc nhở H tiểu thư, là phụ nữ thì hạnh phúc gia đình quan trọng hơn, vì vậy cô không để ý lãnh đạo giữ lại, dứt khoát kiên quyết bỏ công việc, ở nhà giúp chồng dạy chọn, không biết làm cơm thì cô xem TV chậm rãi học, không biết lau nhà thì cô quỳ trên mặt đất từ từ lau, đưa con đi học, ủi từng cái áo sơ mi của chồng.

Cứ như vậy qua hai năm, đứa nhỏ sắp lên tiểu học, cần một khoản học phí lớn, lúc này mẹ chồng lại phàn nàn cô không làm việc, gánh nặng trong nhà cũng đặt trên người H tiên sinh, mà ngay cả H tiên sinh cũng từ từ lạnh nhạt với cô, ngại cô cả ngày ở nhà, không có chung chủ đề.

H tiểu thư trở lại phong, nhốt mình một buổi tối, gọi điện thoại cho thủ trưởng trước kia, đúng lúc đó thủ trưởng chuẩn bị mở công ty mới, rất cần một người khai hoang, cho cô điều kiện rất tốt, sau đó gọi điện thoại cho luật sự biết rõ luật hôn nhân và ly hôn, cuối cùng viết một tờ giấy thỏa thuận ly hôn, cô muốn đứa nhỏ, cũng muốn một nửa tài sản.

H tiên sinh nói cô điên rồi, mẹ chồng nhảy dựng lên mắng cô, lúc đó H tiểu thư ở trong phòng làm việc của tôi, nói với chồng: Tôi đã từng cố gắng đọc sách, làm như vậy là để sánh vai cùng anh, đã từng ra sức làm việc để giảm bớt gánh nặng cho anh, đã từng hy sinh bản thân mình để giữ gìn sự hòa thuận trong gia đình, nhưng anh coi nhượng bộ của tôi là mềm yếu, coi thường sự tha thứ của tôi, vậy thì anh sai rồi. Cho dù là chỉ số thông minh hay thể lực, anh đều không đạt được trình độ như tôi, tôi cũng không cần phải nhân nhượng anh nữa.

Cuối cùng tôi giúp H tiểu thư có được quyền nuôi dưỡng đứa bé, và cả bất động sản, trên tòa án mẹ chồng cũ lên án cô, chồng cũ trào phúng cô, nhưng H tiểu thư đều dùng kiêu ngạo để đáp lại sự thô bỉ của bọn họ, ký tên lưu loát liền mạch, lúc rời đi cũng không quay đầu lại.

Bây giờ, H tiểu thư lại tìm được hạnh phúc của mình, trước đó vài ngày bởi vì công việc mà tôi gặp được cô ấy, giữa hàng mi cô tràn đầy hạnh phúc. H tiểu thư nói với tôi: Rất nhiều phụ nữ cẩn thận tìm kiếm sự cân đối nhỏ bé giữa gia đình và sự nghiệp, sau đó họ đánh mất chính bản thân mình. Nếu như cô có thể chọn lại lần nữa thì nhất định sẽ đặt bản thân mình ở vị trí tối ưu, làm tốt chính mình là được, phản bội chính mình thì kết cục sẽ là một bước sai, ngàn bước sai.

Mặc dù như thế, cuối cùng cô vẫn không thể che dấu sự tiếc nuối nhàn nhạt, yêu cũng là yêu, đau cũng là đau, thương cũng bị thương rồi, chuyện cũ không dấu vết, thời gian trôi về phía trước, cái mà con người không thể chống lại chính là thời gian trôi qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.