Đan Vũ Càn Khôn

Chương 26: Chém trăm người




Anh bước chân , một nhanh hơn đến chỗ cô. Bế bổng cô lên. Lại một lần thứ bao nhiêu anh khiến cô giật thót trong bối rối. Anh hôn lấy hôn để gương mặt cô. Cảm giác này thật sự khiến cô cứ ngỡ đang là mơ. Đã bao lâu rồi nó chưa trở về. Ngày trước , mỗi ngày gặp nhau là anh lại khiến cô không thể thở được mà bật cười trong những nụ hôn đó.

Cô cuối cùng vẫn là không chịu được mà bất giác nở nụ cười trên khuôn mặt nhăn như một chú khỉ của cô. “Hôm nay , em sẽ phải nấu ăn cho tôi” – dứt những hành động vừa rồi, mặt vẫn đối mặt anh khẽ nói. Đôi mắt cô chững lại nhìn anh. Anh theo đà, bế cô di chuyển vội vã. Mở cửa , bước ra khỏi căn phòng.

Động tác của anh quá nhanh nhẹn đến nỗi cô chỉ biết bám chắc vào cô của anh trong thẫn thờ. Cuối cùng cũng được ra khỏi căn phòng. Nhưng điều chẳng thể ngờ là chính anh lại là người đưa cô ra khỏi đó.

Anh nâng chiếc đùi cô mà bước đi nhẹ nhàng. Còn cô chỉ biết ôm cổ anh mà nhìn ngơ ngác. Gương mặt của anh có đôi chút lạ lẫm. Một tháng bên nhau biểu cảm vui vẻ trong đôi mắt này rất khó khi bắt gặp anh chưng diện. Mặc dù là ở bên nhau nhưng hai người hình như chỉ có thể xiết lấy nhau trong từng hơi ấm và nhịp thở chứ rất khó để có những cảm xúc ân ái thân thương như lúc trước thường xuyên trao đổi bên nhau.

Điều đó cũng là thứ khiến cô đớn đau. Cứ nghĩ rằng lúc đó chỉ là vì anh đang lừa dối cô nên mới chực để lộ những cảm xúc tươi vui đó. Còn giờ đã đạt được mục đích chiếm hoàn toàn lấy cô và xem cô như trò chơi trong lòng bàn tay nên không còn cần biểu thị những cảm xúc như vậy nữa.

Cứ nghĩ rằng bản thân sẽ không được nhìn thấy sự ấm áp trên khuôn mặt và cử chỉ của anh nữa. Vậy mà hôm nay lại thấy được chúng. Cảm xúc của cô bây giờ thật hỗn hợp quá mà. Nửa không dám nhìn , nửa muốn nhìn gương mặt anh lúc này. Cuối cùng vẫn là bất giác đưa bàn tay đi sát chạm nhẹ lên bên má anh. Sợ khung cảnh tuyệt đẹp này sẽ biến mất nên trái tim không chịu được sự thôi thúc nhất nhất vẫn là chỉ muốn giữ nó lại. Hoặc cũng là một phần theo thói quen.

Anh cảm nhận đưa đôi bàn tay nhỏ của cô. Khẽ chững lại như có gì đó rất quen thuộc của hồi ức. Khẽ mỉm nhẹ một nụ cười, nhìn khuôn mặt đang nửa cúi nửa đỏ hồng của cô. Thực là cũng đáng cười quá mà. Quấn lấy nhau, chạm sâu vào con người nhau đã được một tháng. Thứ gì chiếm được đều đã có hết. Chẳng còn gì để giấu giếm nữa. Thậm chí cơ thể của cô còn bị bế sát vào thân thể của anh. Vậy mà chỉ một cái chạm nhẹ cũng khiến cả hai thổn thức không thôi. Cảm giác giống như chỉ mới yêu nhau thế này đúng là không thể không bật một nụ cười ngốc nghếch.

Cả hai ấm áp nhìn nhau một hồi. đôi mắt anh liếc nhẹ ra hướng đi, sau đó bước tiếp. Còn cô chỉ chực cúi xuống bám siết lấy cổ anh. Ừ bây giờ chắc anh có dẫn cô đi bán. Cô cũng vừa ý đẹp lòng quá.

Anh bước ra chiếc cầu thang. Cô khẽ nhìn lên ngôi nhà mà anh đã cho cô ở suốt một tháng qua. Chúng khá nhỏ, không rộng lớn như biệt thự của hai nhà ở Việt Nam. Nhưng cũng có sân vườn, và vài căn phòng bao quát nhau. Ngó ra khu vườn bên những cửa sổ , cô thấy có khá nhiều vệ sỹ và bảo vệ xung quanh đây. Ở dưới tầng 1 cũng có 3 – 5 cô giúp việc lớn nhỏ.

“Đình Thiên” – Cô nhìn một hồi khẽ quay lại nhìn anh, nói. sau đó cúi nhẹ xuống ngập ngừng “À không, Ông Chủ , nơi này là nhà của anh?” – Cô lại nhẹ nhàng đưa đôi mắt cún con ngốc nghếch lên nhìn anh.

“Nơi này là chỗ để tôi giam giữ phạm nhân của tôi“ – Anh trả lời thản nhiên. Nhìn nét mặt thở dài của cô, anh có thể đoán được cô đang nghĩ gì. Anh khẽ hỏi tiếp “Em còn gì thắc mắc ?” – Đôi chân vẫn đưa cô xuống tầng một trong nhẹ nhàng. Bộ dạng cô chực lắc đầu. Không dám nhìn anh nữa, bước chân lại ngày một nhanh hơn với gương mặt mãn nguyện.

À thì ra anh đã chuẩn bị sẵn một nơi để nhốt cô ở lại. Phạm nhân của anh, vậy ra từ trước đến nay anh luôn coi cô là như vậy. Mà anh cũng ngốc nghếch thật. Một cô gái nhỏ nhắn như cô. Anh cần chi phải lao tổn nhiều sức lực đến vậy? Thật ra chỉ muốn ép người ta không thể có một ý nghĩ thoát thân nào thôi đúng không.

Một hồi trong suy nghĩ mà không biết đã được anh đưa xuống căn bếp xinh đẹp dưới tầng 1. Anh nhẹ nhàng đặt cô đứng xuống. “Thím Chi!” – Một tiếng gọi dõng dạc của anh.

“Dạ, Ông Chủ!” – Cô nhìn thấy một phụ nữ chững tuổi bước đến. Giống như một quản gia của ngôi nhà.

“Thím hãy chỉ cô ấy những thứ cần thiết! Tôi sẽ lên phòng làm công việc của mình. Khi nào tôi gọi , hãy chắc rằng mọi thứ đều được chuẩn bị xong xuôi”.

“Dạ, thưa Ông Chủ” – Thím Chi nhẹ nhàng cúi đầu.

Anh liếc qua chỗ cô , nói thêm “Em đã rõ” – Thấy cô ngơ ngác vài giây sau đó chực cúi đầu với anh, Khiến anh khẽ mỉm cười. tiến lại gần chỗ cô “Nhớ làm cho tốt, giống như những lần tôi phục vụ em” sát đến bên cô , anh cúi áp mặt cô. Khóe miệng chực một nụ cười xảo trá hết sức “Và đừng có hòng sẽ chạy trốn khỏi tôi”.

Nói xong, anh khẽ bước đi khuất lên tầng. Cô thấy vậy , khẽ thở dài. Dù có trốn cũng đâu thể thoát , điều này ai ai cũng rõ như ban ngày. Vài giây định hình được hoàn cảnh. Cô bỗng đưa gương mặt mỉm cười với Thím Chi.

Hai người, trao đổi mọi thứ. Cô ấy hướng dẫn và chỉ bảo cô nơi để đồ và cách sự dụng những vật dụng trong nhà bếp. Cuối cùng , sau hơn một tiếng cũng đầy đủ 3 món 1 canh cho anh.

Mọi thứ đã được bày biện trên khay để bưng lên thì cũng là lúc tiếng gọi của anh dõng dạc như báo hiệu cái công việc anh giao đã đến lúc phải được hoàn thành. Cô tính bê khay lên thì Thím Chi đã bưng lên trước cô vài bước. Cô theo sau trong tâm trạng hỗn độn. Chẳng lẽ cuối cùng anh bắt cô đến đây là để sống như một người vợ đảm của anh. Chẳng phải anh đã có người trong lòng. Người thực sự anh yêu thương. Tại sao lại cứ phải hành xác cô với những công việc giống như thế này.

Nhưng cũng không thể đoán được tâm ý của anh. Nhỡ đâu hôm nay anh bắt cô làm những điều này nhưng hôm sau lại vẫn là nhốt cô yên ổn trong phòng như thường ngày thì sao. Thực ra cô công việc để làm cũng là điều tốt khi cứ phải suốt ngày hết ăn rồi đến nằm sau đó lại ngồi chờ anh. Chỉ là cô sợ, sợ sẽ yêu cái cảm giác phục vụ người đàn ông độc ác nhất trên thế giới kia giống như một người chồng. Sợ một ngày cảm xúc ức nghẹn trong trái tim cô khiến cô lại thêm một lần nữa giằng xé lòng dạ vì anh.

Đâu mới là hướng đi mà định mệnh sắp đặt cho cô. Chả lẽ định mệnh đã sắp xếp cô ở trong bàn tay anh không thể thoát khỏi. Thôi giờ nghĩ nhiều cũng đâu làm được điều gì. Chỉ đành để anh phán quyết vận mệnh thôi. Cô khẽ nhắm mắt thở dài trên bước đi đến căn phòng ngủ.

Anh đã đợi sẵn cô trong chiếc áo choàng ngủ. “Lần sau , hãy để cô ấy tự mang lên” – Anh khẽ ra lệnh khi thấy bà quản gia bưng đồ ăn vào phòng.

“Dạ, Thưa Ông Chủ! Chúc Ông Chủ ngon miệng!” – Bà quản gia đặt nhanh chóng khay đồ ăn lên bàn. Sau đó , bước nhẹ nhàng ra ngoài. Để còn lại hai người trong căn phòng.

Vậy là còn có lần sau, cuối cùng cô đã rõ ý đồ của anh. Cô khẽ thở dài. “Còn không lại đây ăn đi!” – Giọng nói của anh khiến cô bừng tỉnh. Cô bước về phía anh. Ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Múc cơm cho anh. Sau đó là đến cô. Mọi thứ điễn ra như thường ngày. Thật giống như một cặp vợ chồng trẻ đang ngồi ăn cơm với nhau.

Không chỉ có thể nha,, ông chồng này còn thể hiện đặc biệt quan tâm đến vợ. Gắp chi chít đồ ăn vào bát của vợ. Và lại còn rất hiểu sở thích của vợ mình, nào là ăn thịt phải có mỡ. ăn rau phải chấm nhiều hay ít. Ăn đồ có xương thì gỡ cho vợ một cách tỉ mỉ. Không thể chê trách vào đâu. Thật đúng là khiến người khác phải đau khổ vì sự thực là hai cái từ vợ chồng đó chỉ ở trong ngoặc kép mà thôi.

“Từ giờ em có thể đi lại trong căn nhà này “ – Mọi việc xong xuôi hết , cuối cùng chỉ còn màn đêm nhẹ buông xuống. Đôi tay anh trong lúc chực ôm xiết lấy cô , khẽ nói. Thấy cô không nói gì , anh lại nói thêm “Từ giờ em sẽ phải phục vụ tôi mọi thứ”. Một cái gật đầu nhẹ nhàng từ cô, trông bộ dạng co người lại vẻ mặt như vương chút muộn phiền khiến anh mỉm cười khẽ nói “Em là đang muốn rời bỏ tôi? Nhưng không được”

Nghe xong câu anh nói, cô lại nhắm mắt thở dài, giống như kiểu được vậy thì tốt quá. Cô bất giác nói “Bao giờ anh sẽ buông tha cho em?”.

Nụ cười của anh biến mất, bỗng chốc thay vào đó là đôi mắt băng lãnh đến rùng mình “Nếu như em không muốn, thì hãy cứ ở trong này” – Anh xiết chặt lấy cô. Giống như một hơi thở cũng không cho thoát ra “Và tuyệt đối không được hỏi câu hỏi đó. Nhớ cho kỹ!” – Anh thấy cô không thở được khẽ thả lỏng.

“Không, em sẽ làm ! Em xin lỗi” – Đôi lông mày cô nhíu lại, nhưng cuối cùng vẫn cố nói với anh trong tiếng nhẹ nhàng thất thanh.

“Vậy ư? Liệu có phải đang tìm cách bỏ trốn?” – Anh khẽ dí sát đôi mắt dữ tợn vào cô.

“Liệu em có thể?” – Cô thấy vậy, khẽ quay nhẹ đi. Giấu đôi mắt muộn phiền trong bối rối.

“Được, vậy thì hãy ngoan ngoãn nghe lời” – Anh nói xong, lại ôm xiết cô vào lòng trong yêu thương.

Tên đàn ông tráng kiện độc ác đó. Chỉ luôn thích làm những điều mình muốn. Chẳng bao giờ chịu nghe xem trái tim người khác đang thực sự muốn điều gì. Mà anh hận cô như thế. Làm sao có chuyện lắng nghe nhịp tim của cô đây?).

“Sorry you, vì con cậu không còn!” – Anh trong phòng bệnh của cô. Nói chuyện điện thoại với người nào đó. Người đó không trả lời , anh khẽ nói thêm “Khi nào cậu sẽ sang đây?”.

“Not your fault! Tôi hiểu cô ta!. Ngày mai, Tôi sẽ đáp chuyến bay sớm” – chiếc điện thoại khẽ phảng giọng một người đàn ông.

“Tommy! Thank you!” – Một hồi anh khẽ lên tiếng.

“For what?”

“Because , cậu đã giữ lại con trai tôi “

“Nothing can’t hide you! Even me and Đan Tiên” – Anh ta khẽ cười. Your girl, it’s ok?”

“She’s ok, now! But can’t awake !”

“Don’t worry! When I come there, I’ll check her!”

“Thank you! And có thể kể cho tôi mọi thứ? ”

“ Ưmmmm … I think you know everythings”

“Muốn xác nhận! Ok?”

“Ok! Can’t wait to see you”

Nói chuyện với anh ta một hồi. anh khẽ quay lại nhìn cô. Đôi mắt anh chững lại trong suy nghĩ rồi thở dài.

Ngày hôm sau, người thân và bạn bè vẫn ra vào thăm cô như thường lệ. Cậu con trai cứ thẫn thờ nhìn cô nằm trên giường bệnh một cách ủ rũ khiến ai cũng phải sót xa. Một hồi cậu nhóc khẽ bước ra ôm lấy hông của anh , hỏi :

“Cha ơi, bao giờ thì mẹ mới dậy chơi với con?”

Anh không nói gì, nhẹ nhàng ngồi xuống, nắm lấy tay cậu bé “Thiên Bảo, hôm nay con học có ngoan không?”

Cậu bé nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt cún con nhìn anh hệt như mẹ cậu nhóc. Nào , ai bảo là cậu nhóc chỉ giống anh?. Anh nhìn cậu nhóc mỉm cười nói thêm “Chỉ cần Thiên Bảo ngoan ngoãn, mẹ sẽ tỉnh lại chơi với con”

“Cô giáo bảo con đã ngoan giống này này “ Cậu nhóc vừa nói , trên tay vừa mở vòng tròn .

“Con cần phải ngoan nhiều và lớn hơn thế “ – Anh mỉm cười khẽ xoa đầu cậu nhóc.

“Vậy thì con sẽ cố gắng ngoan bằng cả quả đất luôn” – Cậu bé gật gật , lại lém lỉnh nói thêm “ Lúc đó mẹ sẽ tỉnh dậy và chơi với Thiên Bảo đúng không cha?”

Anh mỉm cười không nói gì. Chỉ khẽ bẹo má cậu nhóc.

“Đương nhiên mẹ con sẽ tỉnh lại. Vì mẹ rất yêu Thiên Bảo. rồi mẹ sẽ không chịu được vì nhớ Thiên Bảo thôi” – Thấy chút muộn phiền vương trên mắt anh. Lệ Trân nhanh nhảu bước ra nói với cậu nhóc. Sau đó cô em liền kéo cậu nhóc ra chỗ cô và nói thêm “Giờ thì Thiên Bảo phải về nhà tắm rửa ăn uống và học bài với dì rồi. Mau thơm mẹ một cái rồi về thôi!”

“Dạ” – Cậu bé nói với dì , rồi nhẹ nhàng leo lên giường bệnh của cô. Đôi bàn tay nhỏ ôm lấy gương mặt cô. Sau đó cúi xuống thơm lấy thơm để thật đáng yêu. Một hồi, cậu nhóc nằm nhẹ xuống ngực cô. “Mẹ ơi con yêu mẹ lắm!” – Một câu nói giống như gió thổi qua trên chiếc môi nhỏ xíu. Bà tay nhỏ ghì sát lấy bờ vai như chẳng muốn xa rời , khiến cho ai nhìn vao cũng cảm thấy đau lòng. Cái thứ Mẫu Tử Thiêng Liêng ấy thật khiến cho con người ta xốn xao.

Một hồi, dì cậu nhóc dìu nhẹ cậu nhóc xuống giường “Chào cha đi!” – Cậu nhóc liền ôm lấy cổ anh . Sau đó thơm vào má cha một cái. “Anh nhớ giữ gìn” – Lệ Trân dắt cậu nhóc khẽ nói với anh.

“Nhờ cả vào hai dì!” – Anh khẽ lên tiếng.

Một từ “Vâng” nhẹ nhàng được phát ra từ cô em gái. Khiến anh cũng mỉm cười mà an lòng một phần nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.