Đàn Tu

Chương 27




Theo tiếng hô to kia, mọi người trong vườn đồng loạt đứng dậy, Liễu Lan Yên cũng quay đầu nhìn sang bên đó.

Nam tử được yêu giới truyền bá là thần kỳ, rốt cuộc có bộ dáng như thế nào?

Đêm lạnh như nước, người nam nhân trong truyền thuyết kia, đạp gió, thân mình nhẹ nhàng bay tới trong biển hoa.

Cô Nguyệt treo cao, lộ ra ánh trăng trong trẻo lạnh lùng vĩnh viễn không thay đổi, trắng mịn dồn dập chiếu xuống, giống như tuyết mịn. [đoạn này mình chém bừa vì quá khỏ hiểu :( ]

Biển hoa lay động như nước thủy triều.

Một thân bạch y, không nhiễm bụi trần, ở trong đêm tối rực rỡ như thế, thật giống như một mảnh lông chim nhẹ nhàng rơi vào ao mực, trắng noãn phiêu dật.

Đối lập rõ nét như vậy cũng không có gì bất ngờ, bóng dáng màu trắng độc lập với bóng tối ở bên ngoài, rồi lại thật giống như dung hợp vào trong đó, duy mỹ xuất trần.

Trên bạch y tinh sảo thêu hoa văn chìm màu bạc, tô điểm trên cổ áo và ống tay áo, không có những thứ trang sức khác. Hoa văn chìm màu bạc giống như nước chảy, xuôi theo bước chân của hắn, bên trong tối tăm lộ ra một điểm màu bạc, một vòng một vòng lan rộng ra, khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đều mê muội.

Một đầu tóc dài đen nhánh, tùy ý xõa trên vai, so với tơ lụa xa hoa nhất còn bóng loáng hơn, giống như một thác nước chảy ở phía sau, không thấy nửa phần mất trật tự.

Khóe miệng mang theo một nụ cười thản nhiên, khóe mắt cũng hàm chứa ý cười ấm áp, nụ cười như có như không giống như hoa đào tháng ba, nụ hoa chuẩn bị nở, sưởi ấm lòng người.

Bước đi nhẹ nhàng, chọc cho hoa rơi dưới chân đua nhau truy đuổi, thật giống như biển hoa sôi trào, lộng lẫy.

Hô hấp của mọi người trong nháy mắt đã bị đình chỉ, vườn hoa lớn như thế, thế nhưng lại yên lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng gió dịu dàng lướt qua, cùng với các loài hoa đang vui mừng ca hát.

Liễu Lan Yên nhìn người mặt như tranh vẽ kia, nam tử ôn hòa giống như gió xuân tháng ba, trái tim không biết tại sao đột nhiên chấn động.

Rõ ràng ánh mắt người kia như một hồ nước sâu thẳm, lại lộ ra tia lạnh như băng nghìn năm, khiến cho trái tim nàng hung hăng bóp chặt, giống như là bị một bàn tay vô hình nắm chặt, dùng sức vuốt ve, loại đau đớn này, trong nháy mắt đánh thẳng đến tứ chi bách hải.

Liễu Lan Yên không biết phải làm sao, nàng chưa bao giờ có cảm giác như vậy.

Nàng có thể khẳng định, tôn chủ này tuyệt đối không hề ôn hòa như vẻ bề ngoài, cái loại ôn hòa đó, ấm áp giống như gió xuân tháng ba, nhưng sâu tận bên trong cũng lạnh lẽo như băng tuyết, cự tuyệt người ngàn dặm.

Nhìn những con người đang cung kính hành lễ trong vườn kia, chỉ sợ rằng không có ai dám nghiên cứu kĩ lưỡng vẻ mặt của hắn.

Không biết có phải ánh mắt của nàng đưa tới sự chú ý của người nọ hay không, mà dường như ánh mắt trong trẻo lạnh lùng ấy lại xuyên qua đám người, phá vỡ tối tăm nồng đậm, thẳng tắp chiếu vào đáy lòng nàng.

Ánh mắt lạnh như băng đó, khiến đáy lòng Liễu Lan Yên run lên.

Hay cho một nam tử trong ngoài không đồng nhất.

Liễu Lan Yên ở dưới đáy lòng chế giễu một tiếng, đè xuống trái tim đang đập loạn vì đau đớn, rủ mi mắt xuống, không thèm để ý tới nam tử đó nữa.

Người tôn quý như hắn, ai tò mò nhìn hắn, bị hắn phát hiện mà dời tầm mắt đi là chuyện bình thường.

Cho nên, thời điểm Liễu Lan Yên dời đi tầm mắt cũng không có phát hiện trong mắt người nọ lóe lên ý cười, bất động thanh sắc đi tới chỗ ngồi của mình, tùy ý ngồi xuống.

"Tôn chủ." Yêu chủ mỉm cười, rồi cũng ngồi xuống theo.

Nam tử ngồi vào bên trong ghế mềm mại, lười biếng ngồi, thật ra thì thay vì nói là ngồi còn không bằng nói là nửa nằm nửa ngồi.

Tư thế như vậy, một chút cũng không giống như tham gia yến hội Vương Cung mà phảng phất như đang ở nhà của mình.

Yêu chủ khẽ gọi một tiếng, cũng không hy vọng nhận được câu trả lời, tiếp tục hỏi: "Tôn chủ, những thứ kia đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu được chưa?"

Nói đến đây, trong lòng Yêu chủ cũng có chút thấp thỏm, dù sao hắn cũng không hiểu rõ người này, người nọ luôn luôn vui buồn không lộ, ai cũng sờ không đến tính cách của hắn.

Nghe thấy lời nói của Yêu chủ, lúc này tất cả mọi người phía dưới mới phục hồi lại tinh thần.

Nhất là những tiểu thư thế gia kia, sau khi gặp được dung nhan của tôn chủ, đến giờ hồn còn chưa có quay về.

Không một ai có thể nghĩ đến Yêu thần truyền thuyết trong lời đồn kia, lại có dáng dấp ôn hòa tuấn lãng như thế, vừa nhìn thấy liền giật nảy mình.

Nghe được lời của Yêu chủ, Yêu thần cũng không có nói gì, mà ánh mắt lại tùy ý quay một vòng, khóe môi hơi nâng lên không tỏ rõ ý kiến.

Theo ánh mắt của hắn quét qua, một đám tiểu thư thế gia từng người từng người tất cả đều đỏ bừng hai gò má, xấu hổ cúi đầu xuống, bất kể ngày thường có phách lối ra sao, lúc này tất cả đều hóa thành tiểu thư khuê các, xấu hổ giống như là đang đối mặt với người trong lòng của mình.

Thấy Yêu thần vẫn không lên tiếng, Yêu chủ trầm ngâm chốc lát, trong lòng nói thầm, chẳng lẽ yến hội lần này sắp xếp khiến hắn không hài lòng.

Yêu chủ nhìn sang Dư Cận Thước đứng bên tay phải, không tiếng động cùng hắn trao đổi ánh mắt.

Dư Cận Thước bất đắc dĩ lắc đầu, hắn đã chuẩn bị mọi thứ thập toàn thập mỹ, về phần Yêu thần có hài lòng hay không, hắn không thể khẳng định được.

Tính khí Yêu thần ai cũng biết, nhưng mà không ai có thể đoán được người nọ đang suy nghĩ cái gì.

"Lan Yên muội muội, đây chính là tôn chủ." Liễu Hâm Dung nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân, hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói nhỏ ở bên tai Liễu Lan Yên.

Dáng dấp Yêu thần quả thật tuấn mỹ dị thường, nhưng mà nam tử như vậy nàng tuyệt đối không bao giờ có được, cho nên nàng phải tận lực bắt được Vương gia là tốt rồi.

"Tôn chủ?" Liễu Lan Yên lẩm bẩm lặp lại.

"Đúng vậy, nếu ngươi muốn Tần Tụ vui vẻ, cũng đừng quên chuyện đó." Liễu Hâm Dung thấp giọng nhắc nhở nàng.

"Được." Liễu Lan Yên gật đầu một cái, hít một hơi thật sâu, sau đó đi ra.

Trong lúc Yêu chủ vẫn còn đang suy đoán ý tứ của Yêu thần, phía dưới đột nhiên vang lên một giọng nói: "Tôn chủ."

Giọng nói này cũng không cao lắm, nhưng đã đủ dọa cho Yêu chủ suýt chút nữa thì từ trên ghế nhảy dựng lên, kẻ nào?

Là kẻ nào la hét lung tung ở đây vậy?

"Lớn mật, còn không lui xuống." Dư Cận Thước đương nhiên biết Liễu Lan Yên, lần trước ở vương phủ gặp mặt một lần, khiến trí nhớ hắn khắc sâu.

Không nghĩ tới nha đầu này thế nhưng lại xuất hiện trong yến tiệc của Vương cung, vậy mà vẫn không biết nặng nhẹ mở miệng, thật đúng là muốn chết.

Ngoài ý muốn là nam tử trên ghế lại chậm rãi mở miệng: "Nàng là người nào?"

Bốn chữ ngắn ngủi, thật giống như trân châu lăn xuống khay ngọc, rất êm tai.

Giọng nói hay như vậy, lại làm cho thân thể Liễu Lan Yên run lên, tim đau nhức, cái loại đau đớn hít thở không thông thiếu chút nữa khiến ngụy trang trên mặt nàng tan vỡ.

Cũng may là chỉ trong nháy mắt, Liễu Lan Yên còn chưa kịp nghĩ lại, đau nhức đã qua đi.

Thị vệ vốn là muốn tiến lên đem Liễu Lan Yên bắt lại, lúc này cũng không biết phải làm sao, trố mắt ngẩng đầu nhìn Dư Cận Thước.

Dư Cận Thước khoát tay một cái, bọn thị vệ lui ra ngoài.

Yêu thần cũng đã nói chuyện, bọn họ có thể nhúng tay vào sao?

"Ngươi là tôn chủ sao?" Liễu Lan Yên làm như không thấy, hỏi lại Yêu thần vấn đề mà nàng muốn hỏi.

Nói trắng ra như vậy khiến khóe miệng Yêu thần hơi cong lên, khẳng định một tiếng: "Phải."

Vừa nhận được đáp án khẳng định, Liễu Lan Yên thở ra một hơi như vừa trút được gánh nặng, sau đó bàn tay nhỏ nhắn mở ra, đi về phía trước, duỗi một cái: "Cho ta đi?"

"Vật gì?"

"Nội đan của ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.