Đàn Tu

Chương 20




Khen, khen thưởng?

Dùng từ kinh ngạc đã không đủ để hình dung tâm trạng của mọi người trong đình nghỉ mát lúc này.

Đường đường là biểu muội của Vương gia, lại luân lạc đến mức cần người khen thưởng..... Đây, đây.....

Tất cả mọi người đều không nói chuyện, trơ mắt nhìn sắc mặt của Tạ Hân Tú từ tức giận đến trắng bệch biến thành tức giận đến đỏ bừng, nắm chặt hai quả đấm, nhìn tư thế kia hận là không thể đi tới, hướng về phía Liễu Lan Yên hung hăng cắn vài miếng mới bỏ qua.

Tô Hãn Hạo kinh ngạc nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, làm thế nào cũng không hiểu được tại sao nàng lại thốt ra một câu như vậy, chẳng lẽ, nàng thật sự đã ngu xuẩn đến trình độ như vậy hay sao?

Tạ Hân Tú là người có thể tùy tiện đắc tội hay sao?

Cho dù tình huống bây giờ của Liễu Lan Yên không giống với người bình thường, nhưng mà..... Tô Hãn Hạo lo lắng nhìn lướt qua bên cạnh Liễu Hâm Dung, hiện nay Đại trưởng lão của bọn họ đang mở mắt nhìn chằm chằm, hận đến mức không thể lấy cớ mang nàng đi xử trí, làm sao nàng còn tự mình nhảy vào trong hố ?

Dư Hân Dật đêm ly rượu trong tay để xuống, một tay chống má, hưng trí bừng bừng nhìn Liễu Lan Yên, chuyện này đã vượt qua ngoài dự liệu của hắn.

Bang một tiếng, cổ cầm tinh xảo trong tay Tạ Hân Tú nổ thành từng mảnh, cùng với chiếc bàn nhỏ đặt cổ cầm cùng nhau nổ tan thành đồ bỏ đi, chất đống trên mặt đất khiến người kinh hãi run sợ.

Liễu Hâm Dung liếc một cái, trong mắt thoáng qua một tia cười không để lại dấu vết, đống mảnh vụn kia rất có thể sẽ là thi thể của Liễu Lan Yên .

"Liễu Lan Yên, ngươi vừa mới nói cái gì?" Một ngón tay của Tạ Hân Tú chỉ vào Liễu Lan Yên, giận đến toàn thân phát run.

Nàng ta, nói muốn thưởng cho nàng!

Điên rồi phải không?

Chẳng lẽ ngu xuẩn đến một mức độ nhất định, đầu óc sẽ nổi điên.

Liễu Lan Yên nháy mắt, vô tội nhìn Tạ Hân Tú: "Mới vừa rồi ngươi khảy một khúc, hiện tại lại tìm ta muốn đồ, chẳng lẽ không phải là ngươi muốn ta thưởng cho ngươi sao?"

"Lần trước chúng ta đi quán trà thấy ở đó cũng gãy khúc mà ngươi cũng vậy a." Liễu Lan Yên vẫn nói, căn bản không để ý đến sắc mặt Tạ Hân Tú càng ngày càng đen, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu một cái, "Không đúng, không đúng..... Không giống nhau."

Liễu Lan Yên mím môi, dường như đang rất cố gắng nhớ lại tình huống hôm đó: "Lúc ấy trong tay cô nương kia còn cầm một cái bát hay là cái gì đó..... Người ta đều đem tiền để vào trong đó, a, chính là như vậy!"

Liễu Lan Yên dường như là đang giải quyết một việc rất quan trọng, hưng phấn từ trong lồng ngực lấy ra vài đồng xu, trực tiếp ném đến trên bàn bên cạnh ly trà của nàng.

Đồng xu và chén va chạm phát ra tiếng leng keng, trong mắt Tạ Hân Tú hiện lên tia hung ác, chỉ có xuất hiện ở dã thú khát máu, lúc nào cũng có thể đem con mồi trước mắt xé thành mảnh vụn.

Bị ánh mắt của Tạ Hân Tú nhìn chằm chằm, Liễu Lan Yên sợ đến mức co rúm người lại lui về phía sau, ngập ngừng nói nhỏ: "Ta, ta chỉ có chút tiền như vậy, thật không có..... Phải, nếu như không đủ, ngươi tìm người bên cạnh lấy đi....."

Nha đầu điên này thật sự coi nàng là tên ăn xin có phải hay không?

Mắt Tạ Hân Tú bốc lửa, hàm răng nghiến vào nhau kêu ken két.

"Tạ tiểu thư, Lan Yên muội muội nói lời điên khùng, ngài đại nhân đại lượng chớ cùng nàng so đo." Liễu Hâm Dung thấy tình huống không đúng, vội vàng lên tiếng.

Cơ hội tốt để biểu hiện như vậy làm sao nàng có thể bỏ qua?

Liễu Hâm Dung đứng dậy, lại gần Liễu Lan Yên, bàn tay vung lên hướng về phía Liễu Lan Yên đánh tới.

"A!" Liễu Lan Yên dường như đã tập thành thói quen với việc động một chút là Liễu Hâm Dung lại động tay động chân với nàng, vừa thấy bàn tay nàng dơ lên, khẽ kêu một tiếng, trực tiếp liền nhảy ra ngoài, nhào đến trong ngực của Dư Hân Dật, dưới chân trực tiếp đạp đến đống mảnh vụn vừa rồi.

Gỗ bắn tung tóe, thẳng tắp bay về phía mặt của Liễu Hâm Dung, Liễu Hâm Dung cả kinh cũng không kịp đánh Liễu Lan Yên, vội vàng chạy sang chỗ khác.

"Nha đầu kia, vẫn còn chưa chịu đứng dậy, nhào đến trong ngực nam nhân còn ra thể thống gì?" Liễu Hâm Dung giận đến giơ chân, làm sao Liễu Lan Yên lại nhào đến trong ngực của Dư Hân Dật, bất luận nói như thế nào, hắn cũng là thái tử điện hạ, dù không được Yêu Chủ coi trọng, đó cũng là điện hạ, nàng dĩ nhiên là đắc tội không nổi.

"Ý của ngươi là, ta phá hủy danh dự của Liễu Lan Yên cô nương?" Dư Hân Dật khiêu mi, cười mà không cười hỏi Liễu Hâm Dung, nụ cười lười biếng kia, thấy thế nào cũng khiến người ta sợ hãi.

"Điện hạ, chuyện này....." Liễu Hâm Dung biết cho dù Dư Hân Dật không được sủng ái thì cũng vẫn là điện hạ, nàng không dám mạo phạm, vừa muốn giải thích, lại bị Tạ Hân Tú cắt đứt.

"Liễu Lan Yên, tại sao ngươi cảm thấy ta đánh đàn giống nữ tử phong trần?" Tạ Hân Tú thong thả ung dung nói xong, nhưng mà bên trong lời nói của nàng tuyệt không làm cho người bên cạnh nhận sai dày đặc lãnh khí.

"Nhưng mà, ngươi đàn xong, hắn liền cho ngươi tiền thưởng, ngươi lại đến tìm ta muốn đồ, chẳng lẽ không phải là đòi phần thưởng?" Liễu Lan Yên ở trong ngực của Dư Hân Dật ngồi dậy, cau mày khó hiểu, hỏi Tạ Hân Tú.

Người bên cạnh còn cảm thấy không có chuyện gì, công tử thế gia vừa rồi đưa Huyền Hàn Băng Tinh cho Tạ Hân Tú bị sợ đến mức vội vàng kêu lên: "NGươi đừng nói hươu nói vượn. Đó là ta tiến dâng cho Tạ tiểu thư, đâu phải là khen thưởng?" "Không phải sao?" Liễu Lan Yên dường như không có cách nào suy nghĩ vấn đề phức tạp như vậy, vuốt tóc của mình, "Vậy ngươi mới vừa rồi muốn tìm ta là muốn cái gì?" Một câu nói chặn Tạ Hân Tú á khẩu không trả lời được, giận cũng không đúng, mà không giận cũng không được.

Vốn là muốn làm Liễu Lan Yên mất mặt, cuối cùng ngược lại biến thành nàng trong ngoài không đồng nhất, không biết phải trả lời làm sao.

"Tạ tiểu thư, ngài cần gì phải so đo cùng với muội muội đần độn của ta?" Liễu Hâm Dung vội nói, cho Tạ Hân Tú một bậc thang đi xuống.

"Ừ, ngược lại là ta không đúng." Tạ Hân Tú hừ nhẹ một tiếng, cũng đành phải vậy thôi.

Bên cạnh mọi người vừa nghe, vội vàng rối rít khen ngợi tài đánh đàn cao siêu của Tạ Hân Tú, cho nàng thể diện.

Tô Hãn Hạo trong lòng thở ra một hơi, thật may là không có việc gì.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Lan Yên có sợ hãi vô tội, trong lòng liền dâng lên một tia đau đớn, nghĩ đến cô gái đoan trang trước kia, tuy nói bây giờ nàng có chút si ngốc, nhưng phần ngây thơ kia chọc người đau lòng.

Thấy Tạ Hân Tú dời đi lực chú ý, Liễu Lan Yên cũng từ trong ngực của Dư Hân Dật đứng lên.

Cảm nhận được người trong ngực dời đi, cái loại cảm giác ấm áp từ trong ngực rút ra, trong lòng Dư Hân Dật cảm thấy có chút mất mát, cảm giác đó chỉ trong nháy mắt, hắn còn chưa kịp suy nghĩ tường tận đã nghe thấy một vị thế gia tiểu thư khác cười duyên nói: "Không biết Liễu Lan Yên muội muội có tài đánh đàn gì, để cho chúng ta được mở mang thêm kiến thức."

"Tài đánh đàn?" Liễu Lan Yên không hiểu nháy mắt, nhìn đông nhìn tây một chút, nhỏ giọng lầu bầu, "Hôm nay thế nào đều nói chuyện cùng ta."

Lời của nàng dĩ nhiên rước lấy chê cười của một số người có ý, sao ai cũng nói chuyện với nàng, nghĩ rằng bọn họ đều thích sao?

Nếu không phải vì lấy lòng Tạ Hân Tú, giúp Tạ Hân Tú hả giận, nàng như vậy, xứng theo chân bọn họ nói chuyện sao?

"Lan Yên muội muội, ngươi rốt cuộc sẽ trổ tài gì, tin rằng trong Vương phủ nhà ngươi không thiếu nhạc khí đi." Rõ ràng là chế giễu khiến mọi người đều cười ha hả, tỏ rõ bọn họ chính là muốn chê cười Liễu Lan Yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.