Đàn Tu

Chương 2




Hà Mộc Vũ quen thói ham ăn, lúc đầu còn câu nệ, nhưng nói chuyện một hồi cũng dần buông lỏng bản thân hơn, nói chuyện từ lúc nhỏ tới hiện tại, mười câu thì cả mười một câu đều khen Lục Mặc Hiên và An Nhược thế này thế kia. Lúc sau nói chuyện về mấy thằng bạn mà cậu quen ở Thịnh Tinh, tay phải liên tục vỗ đùi đen đét, Lục Mặc Hiên cực kỳ quan tâm tới đề tài này, lúc thấy Hà Mộc Vũ đề cập tới, trong mắt không ngừng bắn ra tia lạnh lùng u ám.

Khóe mắt An Nhược cong cong, cười hì hì nhìn Hà Mộc Vũ, từ trong lời nói của cậu, cô thu được vài tin tức quan trọng, mấy tên bạn côn đồ của Hà Mộc Vũ không thích kết giao với người lạ, hắc bang cũng có quy định rất nghiêm ngặt, Hà Mộc Vũ là người có gia thế quân nhân, mấy tên côn đồ đó quen biết với người trong quân đôi, chắc chắn đã phạm phải bang quy. Hắc bang đối với kẻ vi phạm bang quy, nghiêm trị không tha. Nên cho dù mấy tên đó có biết cô và Lục Mặc Hiên là ai thì chắc chắn chúng cũng sẽ không dám nói ra. Như vậy, tiếp cận bọn chúng bất quá chỉ là để do thám tình hình bên trong giới hắc đạo mà thôi, còn nếu muốn tiêu diệt bọn chúng, thì còn cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn.

An Nhược đảo mắt một cái, nhìn về phía Lục Mặc Hiên, ánh mắt của anh âm u lạnh lẽo, bàn tay không ngừng xoay tròn chiếc chén trong tay, tâm tư của Lục Mặc Hiên lúc này sợ là đã sớm quay mấy chục vòng rồi.

Ăn uống cũng được một lúc rồi, An Nhược đưa tay nâng cổ tay Lục Mặc Hiên lên, hơi nghiêng mắt liếc nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa, giờ cô phải tới Mậu Hưng rồi. Hà Mộc Vũ nhận ra An Nhược đang có việc gấp, lập tức cầm lấy khăn giấy lau miệng, liên tục nói: "Chị dâu, nếu chị có việc thì cứ đi trước đi, em ăn no rồi, cảm ơn chị dâu đã chiêu đãi."

Lục Mặc Hiên quay đầu nhìn An Nhược một cái, sau đó lập tức đứng lên theo cô, "Hà Mộc Vũ, hôm nay anh còn có việc, để hôm khác chũng ta sẽ nói tiếp chuyện này sau, cậu cứ nói trước với mấy người bạn của cậu đi, chỉ cần nói anh là bạn của cậu là được rồi, bảo họ là anh chỉ muốn tới đó tham quan một chút thôi. hai giới hắc bạch xưa nay phâm chia rạch ròi, đừng nói cho họ biết thân phận của anh."

Lúc ngồi ăn cơm Lục Mặc Hiên đã suy nghĩ rất kỹ rồi, tạm thời thay đổi kế hoạch, vừa bắt đầu đã bứt dây động rừng là điều tối kỵ của người nhà binh, chi bằng từ từ tiếp cận tử huyệt của địch thì hơn.

Hà Mộc Vũ gãi gãi đầu vài cái, sau đó lập tức vỗ bàn nói to: "Nói rất đúng, để bọn họ biết được thân phận của anh tức là đã vi phạm bang quy rồi. Dù sao em cũng chẳng có công việc gì đàng hoàng, mặc dù có gia thế là quân nhân, nhưng cũng chỉ là một tên côn đồ. Anh thì khác, haizz, chỉ tại em suy nghĩ không chu toàn."

An Nhược cầm lấy túi xách rồi khoác lấy cánh tay của Lục Mặc Hiên: "Mau đi thanh toán thôi, công ty có việc gấp cần phải xử lý, anh tiện thể đưa em tới công ty luôn." An Nhược nói xong, lại quay đầu nhìn Hà Mộc Vũ một cái.

Hà Mộc Vũ đứng lên, lễ phép nói: "Chị dâu cứ đi làm đi, em cũng phải về giải quyết mấy thằng khốn kia, dám không nghe lời của em, em sẽ đập chết bọn nó."

Lục Mặc Hiên khẽ cau mày, Hà Mộc Vũ thấy thế, lập tức ngậm miệng lại không nói nữa, chết rồi, sao cậu lại nói tục vào lúc này cơ chứ, chị dâu là một giai nhân mỹ lệ hiền lành, còn cậu là một tên đại quê mùa, thật là... Hà Mộc Vũ lộ ra một nụ cười xấu hổ.

Lục Mặc Hiên phất phất tay, xem như lời tạm biệt. Sau đó kéo An Nhược ra khỏi phòng bao, cô nhân viên phục vụ đã cầm hóa đơn và đứng đợi một bên, anh nhanh chóng rút ra một chiếc thẻ, cô nhân viên quẹt thẻ vào máy, tinh tinh hai tiếng, Lục Mặc Hiên nhập mật khẩu, thanh toán hoàn tất.

"Cuộc họp kết thúc nhanh như vậy sao?" sau khi An Nhược ngồi vào Land Rover, nghiêng đầu hỏi Lục Mặc Hiên. Lục Mặc Hiên cười nhẹ một tiếng, nửa đùa nửa thật nói, "Bàn bạc về kế hoạch triệt phá các thế lực ngầm trong thành phố A, sau khi ý kiến được đồng thuận, đương nhiên phải tan họp rồi."

An Nhược ừ một tiếng, sau đó lại ồ lên một tiếng, "Tại sao anh lại đi qua con hẻm đó đúng lúc như vậy, phân quân khu và con hẻm kia ngược hướng nhau, đừng nói với em là anh tình cờ đi ngang qua." Trong mắt An Nhược lóe lên tia lạnh lẽo, chẳng lẽ Lục Mặc Hiên cài thiết bị định vị trên người cô?

Lục Mặc hiên cốc nhẹ một cái vào đầu An Nhược, nói: "Nhìn cái dáng vẻ căng thẳng của em kìa, em là vợ của anh, để đảm bảo an toàn cho em nên anh mới gắn mắy theo dõi trên người em. Mấy hôm trước anh có đọc báo, thấy có một người đàn ông muốn quản lý bạn gái nên đã dùng xích khóa quần cô gái đó lại. Anh chẳng qua chỉ cài thiết bị theo dõi trên người em thôi mà, so với tên kia, anh tốt hơn nhiều. Huống hồ, anh cài máy theo dõi là vì muốn bảo vệ em chứ không phải muốn giám sát em." Lục Mặc Hiên có ý nói thật nghiêm túc, nhìn thấy đôi mi thanh tú của An Nhược nhăn lại, Lục Mặc Hiên đột nhiên cảm thấy sảng khoái vô cùng. Anh rất thích trêu ghẹo cô, nhìn cô vợ nhỏ của anh bày ra bộ dáng tức giận nhưng lại đáng yêu như một chú mèo con, thực vô cùng thú vị.

An Nhược giãn chân mày, nhún vai tỏ ý không sao cả: "Anh dám gắn máy theo dõi trên người em, hôm nay em sẽ đi mua xích về, rồi đem quần sịp của anh khóa lại."

Thiết bị theo dõi cho dù có nhỏ đến đâu thì cũng là sản phẩm điện tử, gắn trên người cô, cô sao có thể không phát hiện ra. Trừ phi anh gắn trong Hoa Hồng. Nghi tới đây, An Nhược lập tức mở túi xách, lấy ra Hoa Hồng, tỉ mỉ quan sát.

Khóe miệng Lục Mặc Hiên liền cong lên, nhanh chóng nhấn ga, buồn cười nói: "Anh rất vui khi em mua xích về khóa quần sịp của anh, như vậy về sau khi anh đi toilet, em cũng phải đi cùng anh, không có chìa khóa thì anh làm sao có thể cởi quần đi toilet được?"

An Nhược trực tiếp cầm lấy Hoa Hồng, cầm chuôi súng gõ lên đầu Lục Mặc Hiên một cái: "Anh đái luôn ra quần đi, quần ướt tự anh đi mà giặt."

Lục Mặc Hiên giả vờ ủy khuất, sờ sờ đầu: "Vợ à, về sau nếu anh có nói bậy thì em cứ việc đánh đòn anh, nhưng đừng đánh vào đầu, đành vào đầu sẽ khiến anh ngu đi đó. Em không minh như vậy, nếu anh quá ngu dốt, thì sẽ không xứng với em nữa."

An Nhược vứt một ánh mắt xem thường về phía anh, cất Hoa Hồng lại vào trong túi xách: "Không sao, em sẽ không vứt bỏ anh đâu cho dù anh có biến thành một đứa trẻ ngốc, em cũng không rời bỏ anh."

Lục Mặc Hiên trong lòng mềm nhũn, đứa trẻ ngốc, ba từ này khiến anh nhớ tới chị họ, Vạn Dịch Dĩnh, vì sự tranh giành trong gia tộc nên bị kẻ thù hãm hại, từ đó biến thành một đứa trẻ ngốc. Mà anh cũng là một trong số những kẻ tiếp tay hãm hại Vạn Dịch Dĩnh, anh không thể trối bỏ được sự thật đó. Suy cho cùng, Lục Mặc Hiên vẫn nợ Vạn Dịch Dĩnh một phần ân tình rất lớn. Đối với việc này, Lục Mặc Hiên vô cùng áy náy. Vì bị thiểu năng, nên cho dù nhà họ Vạn có gia tài bạc tỷ thì cũng không ai chịu cưới Vạn Dịch Dĩnh, người nào sẽ cưới một người con gái đầu óc có vấn đề cơ chứ.....

Lục Mặc Hiên đột nhiên trở nên trầm tĩnh, An Nhược nghiêng đầu nhìn anh. Suy nghĩ của người đàn ông này có đôi khi, An Nhược cảm thấy anh là một người đàn ông tốt, thuần khiết hiếm có trên đời, nhưng đôi khi, anh khiến cô cảm thấy vô cùng khó đoán. Trong một này Lục Mặc Hiên có thể thay đổi rất nhiều tính cách.

An Nhược suy nghĩ linh tinh cuối cùng cũng rơi vào trầm tư, ánh mắt phiêu dạt về phía bên ngoài cửa sổ, nhìn ngắm những người đang đi lại trên đường. Cảnh vật trên đường giống như một bức tranh, đem cô ngăn cách bên ngoài. Cô đứng bên ngoài bức tranh đó, cảnh vật trước mắt đều trở nên mơ hồ.

Một bóng hình màu xám xuất hiện nơi ngã rẽ của con phố, ánh mắt An Nhược bất chợt dừng lại, hình dáng của người này rất giống.... sư phụ, quanh năm suốt tháng sư phụ đều mặc quần áo màu xám, bởi vì trước kia từng bị thương nên lưng ông hơi bị gù. Lúc Land Rover chạy đến ngã rẽ, bóng hình màu xám đó hơi quay người lại. An Nhược hồi hộp mở to hai mắt, quả nhiên là sư phụ!

Miệng An Nhược ghé vào cửa kính xe, đang định kêu thì Land Rover bỗng nhiên tăng tốc, trong nháy mắt bóng hình màu xám đó đã không nhìn thấy đâu nữa. An Nhược nhanh chóng quay đầu lại, muốn bảo Lục Mặc Hiên dừng xe.

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt thâm trầm của anh, môi An Nhược hết mở ra rồi lại đóng vào. Kỹ năng bắn súng và võ thuật cơ bản của cô đều do sư phụ truyền dạy, ở trong lòng An Nhược, sư phụ vừa là ân sư vừa là ba. Nếu sư phụ muốn gặp cô, tự nhiên sẽ đến tìm. Nếu ông không muốn gặp lại cô, cô tìm đến cũng vô dụng.

"Nhìn thấy người quen sao? Là ông già lưng gù mặc quần áo màu xám vừa rồi sao?" Mặc dù Lục Mặc Hiên dùng câu hỏi nghi vấn, nhưng khẩu khí lại vô cùng chắc chắn.

An Nhược thở dài: "Chắc là em bị hoa mắt thôi, nhanh lên đi, tiến độ thi công của Đạt Thuận so với dự kiến chậm hơn rất nhiều.' An Nhược vừa nói vừa day day huyệt thái dương.

Lục Măc Hiên đem bóng hình màu xám kia khắc ghi ở trong đầu, con hẻm thứ hai, cạnh cột đèn giao thông, 1 giờ 30 chiều, thời gian địa điểm đều có, đến lúc đó tới bộ giao thông một chuyến, qua camera giám sát, phóng đại hình ảnh xem người này là ai, có quan hệ như thế nào với An Nhược. Kỹ năng bắn súng của An Nhược, Lục Mặc Hiên đã được chứng kiến tận mắt, người nay chắc chắn rất quan trọng với cô.

Lúc Land Rover còn cách Mậu Hưng chừng 500m, thì điện thoại An Nhược bỗng vang lên, An Nhược nghe điện thoại, sau khi nghe thấy giọng nói lo lắng truyền ra từ điện thoại, đôi mi thanh tú lại gắt gao nhăn lại.

Chết tiệt, tổng giám đốc Chung bị tai nạn giao thông ngay trước cổng công ty! Con mẹ nó! trong lòng An Nhược không ngừng gào thét, Boss lớn nhất của Mậu Hưng hiện đang nằm trên bàn mổ, sống chết còn chưa rõ. Nếu Chung Sam Vũ mà chết, các cổ đông của Mậu Hưng tất sẽ đại loạn, lần này Hồng Thiên có thể quang minh chính đại thu mua Mậu Hưng rồi.

"Đừng đến công ty nữa, chúng ta tới bệnh viện thôi, tổng giám đốc Chung bị tai nạn, ô tô bị xe tải chèn qua, tỷ lệ sống cực kỳ thấp." An Nhược khẽ nói, Lục Mặc Hiên nhanh chóng chuyển hướng, việc xảy ra với Chung Sam Vũ, rốt cuộc là vô tình hay cố ý.

Nhìn vẻ mệt mỏi trên gương mặt vợ yêu, Lục Mặc Hiên không đành lòng, nói: "Lần này Chung Sam Vũ gặp chuyện không may, Hồng Thiên sẽ đẩy nhanh tiến độ thu mua Mậu Hưng. Vị thế của Mậu Hưng vẫn còn, cùng lắm cũng chỉ là thay đổi cổ đông, thay đổi tổng giám đốc mà thôi."

An Nhược gật gật đầu, "Em biết, nhưng em cảm thấy trong chuyện này dường như là có kẻ cố ý. Có lẽ là Quốc Lập, cũng có lẽ là kẻ không muốn nhà họ Lục được yên ổn, Lục Mặc Hiên, chuyện vụn vặt của anh nhiều thật đấy, nhanh chóng giải quyết hết kẻ thù của anh đi, vốn dĩ muốn đẩy nhanh tiến độ công trình, nhưng giờ lại loạn hết cả lên rồi! Lúc nào về đến nhà, lập một danh sách tất cả kẻ thù của anh cho em, chúng ta cùng nhau giải quyết." An Nhược gõ liền mấy cái xuống thành ghế, lớn tiếng nói.

Cái bộ dạng này của An Nhược, đích thị là một cô tiểu hồ ly thích quấy nhiễu người khác. Kẻ thù của nhà họ Lục có viết ra mấy tờ giấy cũng không đủ.

Đối với những người này, Lục Mặc Hiên trái lại không hề vội, vì chẳng có kẻ nào dám đối đầu trực diện với nhà họ Lục. Chỉ là gần đây, các thế lực ngầm đã bắt đầu rục rịch.

An Nhược gãi gãi đầu, tay phải tạo hình thành một khẩu súng, "Lục Mặc Hiên, khi nào thì chúng ta làm một chuyến tới sa mạc, em muốn biết xem nọc độc rắn mạnh đến mức nào."

Cái đầu nhỏ này của cô thay đổi cũng nhanh thật đấy.

Lục Mặc Hiên cười khẽ: "Em tự cắn vào tay mình một cái thật mạnh đi, chất độc của em còn mạnh hơn cả nọc độc rắn nữa kìa."

An Nhược hừ một tiếng, nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác, cô bĩu môi, giả vờ như muốn đánh vào tay Lục Mặc Hiên. Lục Mặc Hiên liền nghiêng người một cái: "Việc này vẫn nên để khi nào về đến nhà rồi hãy so sánh, vợ à, em đừng vội."

Lục Mặc Hiên cố ý xuyên tạc ý của An Nhược, An Nhược dừng tay lại, khôi phục thần sắc như bình thường: "Mậu Hưng là do tổng giám đốc Chung tự tay thành lập, có thể lớn mạnh như hiện nay quả thực không hề đơn giản. Lúc thu mua nó

n

nên ưu đãi ông ấy một chút.”

Khóe môi Lục Mặc Hiên khẽ cong lên, đối với những người khôn đắc tội với mình, An Nhược vẫn luôn thiện lương như vậy.

Land Rover lao vun vút trên đường, chẳng mấy chốc đã chạy tới bệnh viện. hôm nay bênh viện rất đông người, bác sỹ và y tá ở đây không ngừng đi lại, rất nhiều cảnh sát được điều đến để chỉ huy hiện trường. Cửa bệnh viện chật như nêm cối, Lục Mặc Hiên đứng ở một góc bệnh viện cách cô không xa đang trả tiền trông xe cho bảo vệ.

Sau khi Lục Mặc Hiên xuống xe nhìn thấy đám người hỗn loạn trước mặt, liền nhíu chặt đôi long mày. An Nhược đi theo Lục Mặc Hiên vào trong bệnh viện, đi chưa được bao lâu thì có một người đàn ông mặc quân trang chạy tới, An Nhược nhìn kỹ lại, thì ra đây chính là vị thiếu úy mà cô đã gặp ở thôn Tiền Đường trước đây.

Trương Vĩ Lâm nghiêm trang đứng trước mặt Lục Mặc Hiên , sau khi cậu ta chào Lục Mặc Hiên theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn xong liền nhanh chóng báo cáo tình hình: “Báo cáo thượng tá Hiên, hôm nay thành phố A xảy ra 5 vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, tổng giám đốc của Mậu Hưng – Chung Sam Vũ, tổng giám đốc tập đoàn Quốc Lập – Sở Thiệu, từ quản lý đến nhân viên cao cấp của công ty Hạnh Mỹ đều gặp tai nạn.”

Lục Mặc Hiên lạnh lùng ”Ừ” một tiếng, thu lại vẻ nặng nền giữa hai hàng long mày, nhanh chóng tiến vào trong bệnh viện. An Nhược cười với chung vĩ lâm một tiếng, sau đó cũng nhanh chóng bước theo Lục Mặc Hiên . 5 vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, cả 5 vụ đều liên quan tới những vị lãnh đạo và nhân viên của các công ty lớn, quá rõ rồi, chuyện này không phải là ngoài ý muốn, mà có người cố tình đứng sau thao túng.

An Nhược đảo mắt nhìn xung quanh, kẻ đứng đằng sau chuyện này thật thú vị, tấn công 3 công ty lớn của thành phố A. Cửa bệnh viện chật ních người và xe, ra không được mà vào cũng chẳng xong. An Nhược đứng một bên nhìn Lục Mặc Hiên điều tiết giao thông.

Lục Mặc Hiên chỉ cần giơ tay nhấc chân đã toát lên khí thế vô cùng cường mạnh, anh đững giữa đám đông hỗn loạn nhưng lại mang đến cảm giác vô cùng khác biệt. Mặc dù Lục Mặc Hiên không mặc quân phục trên người, nhưng mọi người vẫn vô thức tin tưởng vào anh.

Có lẽ đây chính là khí chất của một người làm lãnh đạo, không cần phải nói nhiều cũng có thể khiên người khác tự giác nghe theo. Trương :vĩ Lâm nhìn thấy thế, lậ tức chạy đến cửa bệnh viện, nghe theo sự chỉ huy của Lục Mặc Hiên, giúp anh duy trì trật tự giao thông.

Khung cảnh thật bận rộn, người muốn lái xe ra đã không còn cáu kỉnh, kẻ muốn đánh xe vào cũng đã hòa hoãn lại tính tình. Chẳng bao lâu sau, những chiếc xe xếp thành bốn hàng, bên trái hai hàng tiến vào, bên phải hai đường đi ra. Ngay ngắn trật tự, không hề rối loạn.

Viện trưởng bệnh viện đích thân ra đón, mang vẻ mặt áy náy nhìn Lục Mặc Hiên: “Cám ơn thượng tá Hiên, nếu không có cậu thì rất có thể sẽ bỏ lỡ thời gian cấp cứu người bệnh, trách nhiệm này bệnh viện chúng tôi gánh không nổi. vô cùng cảm ơn cậu!.” viện trưởng tuy rằng tóc đã bạc nửa đầu, nhưng lưng rất thẳng, dáng người hơi gầy, chứng tỏ hàng ngày luyện tập vô cùng đều đặn.

Lục Mặc Hiên nghiêm túc nói: “Cứu người quan trọng hơn, xảy ra 5 vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, hi vọng viện trưởng cố gắng hết sức.” Lục Mặc Hiên nói xong liền quay đầu nhìn An Nhược, An Nhược liền tiến lên giữ chặt lấy bàn tay anh.

Lục Mặc Hiên xoay người lại cầm lấy tay cô, nhâc chân đi vào bên trong bệnh viện. viện trưởng nhanh chóng xoay người lớn tiếng nói: “Bệnh nhân nghiêm trọng nhất, tôi sẽ đích thân đưng mổ.”

Nghiêm trọng nhất, chính là tổng giám đốc tập đoàn Quốc Lập – Sở Thiệu. Khuôn mặt bị dập nát bê bết máu, y tá đẩy xe cấp cứu vào phòng phẫu thuật không tin đây chính là Sở Thiệu, cái người có tác phong nhanh nhẹn trên bìa tập chí tài chính và kinh tế, bây giờ cả khuôn mặt của hắn đều đã bị hủy hoại hết rồi .

An Nhược và Lục Mặc Hiên đứng ở bên ngoài một phòng phẫu thuật khác, người nằm bên trong chính là tổng giám đốc công ty Mậu Hưng – Chung Sam Vũ. Vợ và con trai của Chung Sam Vũ là những người chạy tới đây đầu tiên, con trai ông mới học cấp 3, khóc nhiều đến mức không cất được thành tiếng nữa. Còn vợ của Chung Sam Vũ vẫn đứng bất thần một chỗ như người mất hồn, sống lưng bà cứng đờ thẳng tắp, hoàn toàn không quan tâm đến đứa con đang khóc không ngừng bên cạnh.

An Nhược không đứng nhìn được nữa, lặng lẽ tiến lên ôm lấy hai vai của thằng bé ,nhẹ giọng an ủi. Thằng bé quay người lại ôm chặt lấy người An Nhược, dầu nó gục xuống vai cô tiếp tục khóc nấc.

Sắc mặt của Lục Mặc Hiên vô cùng nhu hòa, giờ phút này An Nhược rất giống một hiền thê lương mẫu. ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu rọi lên người cô, càng khiến cho trái tim Lục Mặc Hiên trở nên nhộn nhạo.

Tiếng giày cao gót chói tai vang lên càng lúc càng gần, An Nhược nhíu mày, nhìn về phía nơi phát ra tiếng động, là người biến mất mấy ngày nay - Triệu Thâm Du bỗng nhiên xuất hiện. Trên mặt chị ta mang vẻ kích động, nhưng điều mà chị ta lo lắng không hề giống những người có mặt ở đây. Chung tổng ngã xuống, tất cả những quản lý cấp cao của Mậu Hưng rất có thể sẽ bị thay đổi, đến lúc đó, chị ta có thể tiếp tục ngồi trên cái ghế trưởng bộ phận Marketting này nữa hay không thì chưa biết trước được.

Triệu Thâm Du nhìn về phía An Nhược, cô gái này trẻ hơn chị ta, đẹp hơn chị ta, Triệu Thâm Du vỗ trán thở dài, trước khi sóng tới thì chị ta đã phải chết trên bãi biển rồi sao? Lục Mặc Hiên đại diện cho tập đoàn Hồng Thiên, dựa vào mối quan hệ giữa An Nhược và Lục Mặc Hiên, thì một khi

Chung tổng ngã xuống, trong tương lai không xa Mậu Hưng sẽ thuộc về tay An Nhược.

Từ trước tới giờ An Nhược luôn bị Triệu Thâm Du quát mắng sai bảo, nhưng đến giờ phút này thì vai về đều hoàn toàn bị hoán đổi…

An Nhược nhẹ giọng chỉ trích Triệu Thâm Du mấy câu: “Chung tổng vẫn đang trong phòng cấp cứu, trong công ty có quy định phải đi giày cao gót. Nhưng trong bệnh viện thì chị nên đi giày bệt chứ.”

Triệu Thâm Du thoáng nhìn xuống chân An Nhược, vừa định nói, không phải cô cũng đang đi giày cao gót đó thôi? Lời đến miệng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lục Mặc Hiên, chị ta đành hậm hực nuốt xuống bụng. Cố gắng đi nhẹ nhàng để giày cao gót không phát ra tiếng động. Triệu Thâm Du đi đến tựa mình vào tường.

Chiếc đèn màu đỏ trên cánh cửa phòng phẫu thuật như một lưỡi dao đòi mạng, phát ra ánh sáng màu đỏ cực kì chói mắt. Hơn 1 tiếng sau, bác sĩ mới từ trong đó bước ra, máu dày đặc trên đôi găng tay mà ông đeo. Bác sĩ lắc đầu nhìn vợ của Chung tổng: “Bà Chung, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng trong vòng 24 giờ tới, nếu Chung tổng còn chưa tỉnh lại, thì gia đình nên bắt đầu chuẩn bị hậu sự cho ông ấy.”

Đứa trẻ đang được An Nhược ôm ở trong lòng sau khi nghe thấy bác sĩ nói vậy, khóc càng lúc càng dữ dội. Cơ thể của bà Chung không ngừng run rẩy, mắt thấy bà sắp chống đỡ không nổi, Lục Mặc Hiên liền tiến nhanh về phía trước đưa tay đỡ bà.

Triệu Thâm Du mím chặt hai cánh môi, xem ra Chung tổng…

Bà Chung cắn chặt hai cánh môi, sau một hồi yên lặng, quay đầu nói với Lục Mặc Hiên: “Thượng tá Hiên, chúng tôi không cần biết bán được bao nhiêu, từ nay về sau Mậu Hưng sẽ giao cho Hồng Thiên quản lý, mong rằng Hồng Thiên có thể giữ được cái tên Mậu Hưng này. Đây là tâm huyết nửa đời người của ông nhà tôi.” Bất kể tính tình Chung Sam Vũ ở trên thương trường thế nào, nhưng xem ra trong mắt bà Chung, ông vẫn là một người đàn ông tốt, biết chăm lo cho gia đình.

Bà Chung mới tốt nghiệp cấp 2 thì đã ra ngoài làm thuê cho người ta để kiếm tiền cho Chung Sam Vũ học tiếp lên trung học. Thành tích học tập của ông rất tốt, đỗ vào một trường đại học danh tiếng. Sau đó ông nhận được sự giúp đỡ từ thầy giáo, nên đã mở cửa hàng buôn bán đồ điện tử. Nếu là người khác đã bám lấy một cô gái nhà giàu nào đó, nhưng Chung Sam Vũ vẫn trở lại quê hương cưới bà Chung về làm vợ.

Việc này, Mẫn Cần và Triệu Thâm Du đều biết, An Nhược tới Mậu Hưng làm việc được hơn một năm, bình thường không quan tâm tới chuyện của cấp trên nên chuyện của Chung Sam Vũ cô vẫn chưa biết.

Những thứ này, Lục Mặc Hiên đưa cho cô bản kế hoạch thu mua Hồng Thiên có thoáng đề cập một chút. An Nhược vô cùng kinh ngạc, sau đó lập tức tăng giá lên gấp 10 lần.

Bất quá, đây đều là chuyện của sau này.

“Thượng tá Hiên, cậu là người bận rộn, có thể tới đây thăm nhà họ Chung chúng tôi một cái, đã là đại ân đại đức rồi. Vậy mà giờ còn làm phiền cậu.” Trên mặt bà mang vẻ chất phác tự nhiên.

An Nhược vỗ vỗ vào bả vai của con trai Chung tổng, cổ vũ nó, muốn thằng bé kiên cường hơn. Thằng bé mở to đôi mắt đẫm lệ, gật gật đầu vài cái sau đó đi thẳng đến chỗ mẹ nó.

Lục Mặc Hiên lui về đứng bên cạnh cô, bàn tay anh nắm chặt lấy tay An Nhược: “Tới Mậu Hưng thôi, anh có thứ muốn cho em xem.”

Vẻ mặt Lục Mặc Hiên trở nên căng thẳng, đó là thứ gì? Là bản kế hoạch thu mua Mậu Hưng của Hồng Thiên sao?

Triệu Thâm Du bước nhanh tới trước mặt An Nhược, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ: “An Nhược…”

Triệu Thâm Du còn chưa nói hết câu, An Nhược trực tiếp phất tay cắt ngang lời nói của chị ta: “Trưởng phòng Triệu vẫn còn đang bệnh, nhiều năm nay chị đã vì Mậu Hưng mà dốc sức làm việc. Cho dù Mậu Hưng có bị thu mua, cũng sẽ không vô tình đến nỗi đuổi chị ra khỏi công ty, chị vẫn giữ chức trưởng phòngMarketting. Nhưng mà, tác phong làm việc của chị, cần chú ý một chút.”

Triệu Thâm Du không ngờ An Nhược lại khoan dung đến vậy. Trước kia chị ta đã không ít lần gây khó dễ cho An Nhược, thứ nhất vì An Nhược là người mới, thứ hai là bởi vì so với chị ta lúc mới vào nghề thì An Nhược lại nhanh nhẹn, thuần thục hơn chị ta rất nhiều. Triệu Thâm Du sợ, không lâu sau chị ta sẽ bị An Nhược cướp đi vị trí của mình.

An Nhược nghiễm nhiên lấy giọng của một Tổng giám đốc Mậu Hưng ra để giáo huấn Triệu Thâm Du. Triệu Thâm Du không hề có nửa câu oán hận, trong lòng càng thêm hạ quyết tâm, về sau chị ta sẽ phải cố gắng làm việc hơn nữa.

An Nhược giữ lại Triệu Thâm Du, nghĩa là chị ta còn có tác dụng. Lục Mặc Hiên đứng bên cạnh không nói tiếng nào, nhưng tất cả đều được anh thu vào trong tầm mắt. Không tệ, thủ đoạn thu phục lòng người này của cô, quả nhiên rất cao tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.