Dẫn Sói Vào Nhà - Vân Cát Cẩm Tú

Chương 2




Nói xong câu ấy, Rhaego không nhìn Lưu Hướng Tiền nữa mà lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng họp.

Lưu Hướng Tiền vừa nhìn thấy ông ta quay lưng liền lập tức nở nụ cười chế giễu.

“Ha!”

Khung cảnh xung quanh bất chợt thay đổi, tôi đang ở trong một gian phòng ngủ tiện nghi rộng rãi.

Lưu Hướng Tiền ngồi bật dậy trên giường. Người vợ đang nằm ngủ bên cạnh giật mình thức giấc, mở đèn lên. Lúc này tôi mới thấy rõ được trên người ông ta mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt hoảng sợ, thân thể còn run lên cầm cập.

“Ông bị sao vậy? Có cần đi bệnh viện khám không?” Vợ Lưu Hướng Tiền lo lắng hỏi.

Lưu Hướng Tiền hít thở thật sâu, xoa cái trán, rồi lật chăn xuống giường, thờ thẫn đi về phía phòng tắm.

Tôi đương nhiên không đi theo ông ta nữa, mà quan sát căn phòng ngủ, nhìn ra được ông ta không đam mê sưu tập như Rhaego.

Trong phòng tắm không bao lâu đã vang lên tiếng nước chảy.

Vợ Lưu Hướng Tiền cũng đã xuống giường đi ra khỏi phòng ngủ.

Tôi định đi loanh quanh trong nhà của ông ta một vòng để xem có phát hiện được gì không, nhưng đột nhiên cảm giác được một trận ớn lạnh.

Cảm giác ớn lạnh này không sánh bằng cảm giác của cái cánh cửa kia trong Thanh Diệp, nhưng địch ý của nó thì lại mạnh mẽ hơn.

Trong phòng tắm vang lên tiếng động, hình như Lưu Hướng Tiền bị ngã.

Lúc này tôi mới nhận ra, luồng ớn lạnh này không phải nhắm đến tôi, mà là nhắm tới Lưu Hướng Tiền.

Cửa phòng tắm bật ra, Lưu Hướng Tiền trần truồng như nhộng hoảng loạn bò từ bên trong ra, để lại trên sàn nhà một vũng nước lớn. Ông ta thở hồng hộc như lên cơn hen suyễn, trong phòng tắm không ngừng vang lên tiếng nước chảy, hơi nóng cũng theo đó tỏa ra ngoài.

Lưu Hướng Tiền nằm sấp trên mặt đất, giống như một con chó chết vậy.

Tôi có thể cảm giác được nỗi sợ hãi của ông ta, một nỗi sợ tột độ, chỉ là vì ông ta đã cảm nhận được cơn ớn lạnh đó, muốn miêu tả cũng không biết dùng ngôn từ gì để tả.

Vợ Lưu Hướng Tiền đang bưng nước trở vào thấy thế thì kinh ngạc đặt cái cốc xuống, vội vàng đỡ Lưu Hướng Tiền dậy, “Rốt cuộc ông bị làm sao vậy? Để tôi gọi xe cứu thương, tôi đi gọi xem cứu thương ngay!”

Ông ta thình lình đưa tay nắm chặt cổ tay vợ mình, bà ta kêu đau một tiếng.

“Đừng, đừng đi, đừng đi…” Lưu Hướng Tiền gắng sức nói.

“Cho dù anh là vì công ty, nhưng cũng không nên như vậy. Thân thể không khỏe thì phải nói ra chứ, cùng lắm mình tìm một người quản lý về mảng đó thay ông…” Bà vợ không những không giận, mà khóe mắt còn đỏ lên, nhìn Lưu Hướng Tiền đầy lo lắng.

Lưu Hướng Tiền lắc đầu, chầm chậm lắc đầu. Ông ta buông tay vợ, sau khi bò dậy thì ngồi bệt trên nền nhà, mỡ trên bụng đùn lên thành hai khuyên tròn hình phao bơi.

Bà vợ thở dài, đi vào nhà tắm lấy khăn cho ông ta, đồng thời khóa van nước lại.

Lưu Hướng Tiền ngơ ngác lau người, thay quần áo, uống nước rồi lại leo lên giường.

“Tìm một bệnh viện nào đó tốt một chút kiểm tra thử, dặn họ tạm thời giữ bí mật. Như vậy được không ông?” Bà vợ và ông ta đang nằm kề vai trên giường, nghiêm túc suy nghĩ.

Lưu Hướng Tiền trở mình, bị vợ lay một cái, mới thở dài nói: “Được.”

Hai người đi vào giấc ngủ. Tôi có thể cảm nhận được giấc ngủ của ông ta không yên ổn. Nhịp tim và hơi thở đều rất bất thường. Còn vợ của ông ta hình như không phải là một người nhạy bén cho lắm, hoàn toàn không nhận ra, vẫn ngủ rất ngon lành.

Lưu Hướng Tiền tuy ngủ không được yên nhưng cũng đã ngủ say. Ông ta bắt đầu nằm mơ.

Lúc đầu tôi chỉ có thể nghe được tiếng hít thở và tim đập của ông ta, nhìn thấy con mắt sau mí mắt chuyển động liên tục, sau đó thì tôi xem được giấc mơ của ông ta.

Tôi ngay lập tức hiểu ra, giấc mơ của ông ta không bình thường.

Mà giấc mơ của ông ta đúng là không bình thường thật.

Ông ta đang đứng trong sảnh lớn của khách sạn Tuấn Ly, xung quanh không một bóng người, nhưng luôn có tiếng cười “ha ha hi hi” vang lên.

Lưu Hướng Tiền ngơ ngác nhìn đông ngó tây, tìm kiếm nơi phát ra những tiếng cười đó, ông ta đảo mắt khắp nơi mấy vòng, nhưng lại chẳng thấy ai. Ông ta định rời đi nhưng cổng chính của khách sạn lại biến mất rồi.

“Ha ha ha!”

Lưu Hướng Tiền vội vàng quay đầu lại.

Trên bức tượng con ngựa chồm lên, Rhaego đang ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt cao ngạo, liếc xuống Lưu Hướng Tiền.

Lưu Hướng Tiền cực kì sợ hãi, cuống cuồng chạy đi tìm cửa chính của khách sạn.

Rhaego vừa cười to vừa nói: “Đừng tìm nữa, cậu đi không được đâu.”

Lưu Hướng tiền vẫn không bỏ cuộc.

Rhaego tiếp tục cười ha hả, “Chẳng phải tôi đã gọi điện thoại nói cho cậu rồi sao? Trốn không thoát đâu, chúng ta đều trốn không thoát đâu!”

Ông ta rõ ràng là đang cười, nhưng biểu tình trên khuôn mặt ấy lại là sợ hãi. Cái miệng há to cũng không thể nào che đậy được sự hoảng sợ trong đôi mắt.

Lưu Hướng Tiền lại càng sợ hơn, điên cuồng gào to không ngớt.

Trong khách sạn vang lên nhiều tiếng cười hơn nữa, cứ như đang chế giễu ông ta vậy. Rõ ràng là chẳng nhìn thấy ai, nhưng lại giống như khắp nơi tràn đầy người, đâu đâu cũng cảm thấy có ánh mắt đang nhìn.

Tôi cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt đó vì tôi đã kết nối với cảm giác trên người của Lưu Hướng Tiền rồi. Cho nên điều này khiến tôi an tâm được một chút. Khách sạn này có lẽ không thể phát hiện ra tôi. Nhưng dù cho nó không phát hiện thì tôi cũng không dám manh động làm bừa.

Lưu Hướng Tiền chịu không nổi nữa, chạy đến chỗ thang máy rồi ấn nút trên bảng điều khiển.

Trong sảnh lớn đột nhiên vang lên tiếng ngựa hí, toàn bộ khách sạn hình như đều bị chấn động. Lúc này tất cả tiếng cười ở đây đều im bặt.

Lưu Hướng Tiền quay người lại, nhìn thấy bức tượng đó đã sống dậy, con ngựa khịt khịt mũi y chang như ngựa thật, nó mài cái chân trước, từ từ chuyển động cả thân hình to lớn.

Cộc, cộc, cộc…

Chân con ngựa đang dẫm lên nền gạch hoa của sảnh lớn khách sạn.

Rhaego đang cưỡi trên lưng ngựa, ông ta vẫn giữ cái tư thế kị sĩ vung kiếm rất buồn cười kia, nhưng cái vẻ mặt của ông ta thì lại chẳng giống kị sĩ chút nào, vả lại trong tay cũng chẳng có kiếm.

Lưu Hướng Tiền run lẩy bẩy cố gắng dựa sát vào cửa thang máy.

Con ngựa đang nhìn chăm chú ông ta, ánh mắt của nó không hề có chút cảm tình nào.

Nó miết miết cái chân lên nền nhà, chuẩn bị tư thế tấn công.

Lưu Hướng Tiền cố sống cố chết mà ấn cái nút thang máy.

Tôi nhìn thấy những con số trên bảng hiển thị hạ xuống một cách bất thường, tựa như thang máy đang rơi tự do vậy, từ tầng 23 trôi tuột xuống tầng 1.

Đính đoong!

Tiếng chuông này giống như một hiệu lệnh.

Con ngựa nghe thấy tiếng chuông thì chồm lên, khiến cho Rhaego ở trên lưng lắc lư mạnh mẽ rồi nhanh chóng ngã xuống đất, gào thảm lên một tiếng, xương chân gãy một cách kì dị. Con ngựa chẳng hề dừng lại, mà vẫn tiếp tục xông tới, càng lúc càng nhanh hơn.

“Á…” Lưu Hướng Tiền sợ đến cứng cả người, quên luôn chuyện bỏ chạy, chỉ biết đứng đó hét lên.

Thang máy đã mở ra.

Con ngựa xông đến trước mặt ông ta như một luồng gió lốc, hất tung ông ta bay vào bên trong thang máy.

Lưng Lưu Hướng Tiền đập mạnh vào vách thang máy, đau đến mức không la nổi thành tiếng nữa.

Cửa thang máy từ từ khép lại, chặn lại chân con ngựa ở bên ngoài.

Lưu Hướng Tiền quỳ trên sàn ho khù khụ, suýt chút nữa là ho cả phổi ra ngoài luôn.

Ông ta lúc này không còn quan tâm chú ý đến gì khác nữa, chỉ liều mạng mà ho, còn tôi thì chú ý đến tình hình bên trong thang máy.

Ống kính camera giám sát của thang máy cứ xoay xoay một cách kì quái, còn hộp nút điều khiển thì cứ như ánh đèn trên sân khấu biểu diễn ca nhạc vậy, liên tục chớp tắt đủ màu sắc. Mà trên màn hình hiển thị số tầng trong thang máy giờ không phải là những chữ số nữa, là mà một icon mặt cười.

“Ha ha ha ha…”

Lại là tiếng cười.

Lưu Hướng Tiền bắt đầu run rẩy, cẩn thận từng tí mà nhấc mí mắt lên, đảo mắt quan sát xung quanh.

Trong thang máy chỉ có một mình ông ta, mà nếu có tính cả tôi luôn đi chăng nữa thì nhiều lắm cũng chỉ hai người, tôi không cười, ông ấy cũng không.

Tiếng cười vang vọng bên trong, chấn động làm thang máy bắt đầu rung chuyển.

Lưu Hướng Tiền run lẩy bà lẩy bẩy, trong miệng cứ niệm đi niệm lại những từ như là cầu xin hay lời hứa gì đó.

Tôi không đi nghe vì tôi đã nhìn thấy cái bóng phản chiếu của ông ta trong thang máy xuất hiện dị thường.

Mặt đối diện với cửa thang máy là một tấm gương, hai bên và trần thang máy đều là những tấm inox được phủ bóng, cũng có thể phản chiếu bóng người, chỉ có điều không được rõ lắm, vẫn có một vài nếp gãy khúc. Nhưng lúc này đây bóng của Lưu Hướng Tiền ở trong gương cũng bắt đầu uốn khúc.

Người đàn ông trong gương đang quỳ trên sàn, cũng giống Lưu Hướng Tiền thật đang run lẩy bẩy, nhưng biên độ run của nó lớn hơn Lưu Hướng Tiền nhiều. Cái bóng ở trong gương đột nhiên quay đầu ra sau, lén nhìn Lưu Hướng Tiền đang ở sau lưng.

Tiếng cười vang càng to hơn.

Tôi nhìn thấy đầu của cái bóng quay trở lại rồi chầm chậm bò từ dưới đất lên, chỉnh đốn quần áo của mình, sau đó quay người lại, làm một động tác tạo dáng khoa trương và gật đầu tỏ ý chào hỏi xung quanh.

Tiếng cười trong thang máy càng thêm rung động, nó còn xen lẫn tiếng huýt sáo và tiếng vỗ tay không ngớt.

Người đàn ông trong gương khom lưng xuống một cách hài hước, ngay lập tức tựa như bị mất thăng bằng, ngã dúi dụi về phía trước, thình lình nhào luôn ra khỏi tấm gương, rơi tõm vào trong thân thể của Lưu Hướng Tiền thật.

Ông ta… thật sự đã đi vào bên trong thân thể Lưu Hướng Tiền…

Trong chớp mắt, tôi nghĩ ngay đến Viên Khang và Vệ Tiểu Trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.