Dẫn Sói Vào Nhà - Vân Cát Cẩm Tú

Chương 70: Hung Thủ…đánh Bạc Gian




Niên Thú giết nhiều người như vậy, vốn dĩ rất khó để thu dọn hiện trường. Nhưng không thể không công nhận, ở một mức độ nào đó thì sự thông minh của con Niên Thú đã giúp cho phía cảnh sát giải quyết ổn thỏa công tác thu dọn và giải thích sau vụ án. Tại nan giao thông, tai nạn lao động, hỏa hoạn, kiến trúc bị sụp đổ… những sự cố này nhìn vào chỉ là những tai nạn ngoài ý muốn thông thường, chẳng liên quan gì đến những sự kiện tâm linh huyền bí gì cả. Chỉ có điều, thành phố Dân Khánh trong trong dịp tết mà lại bộc phát nhiều tai nạn như vậy thì chính quyền chắc chắn sẽ chịu đủ sự chỉ trích.

Trần Hiểu Khâu lại cảm thấy hả dạ đối với chuyện này, bởi vì lãnh đạo trong chính quyền thành phố trước đó gây cản trở cho Trần Dật Hàm đã trở thành người chịu trách nhiệm sự kiện Niên Thú. Vì lĩnh vực mà ông ta đang nắm quyền lại đúng lúc liên quan đến mặt an toàn sản xuất và đời sống. Nếu không phải vì như vậy thì ban đầu ông ta đã không phản đối ý kiến của Trần Dật Hàm, còn kéo dài thời gian lâu đến thế rồi.

Thông báo nội bộ đã được đưa xuống, hôm nay chắc sẽ xuất hiện trên báo.

Một chuyện khác nữa chính là người phụ nữ bị Niên Thú kí sinh kia.

“Người phụ nữ đó tên là Lữ Kim Muội, mười năm trước đến Dân Khánh làm việc, sau đó yêu và kết hôn luôn ở đây, còn đón cả cha mẹ ở quê lên sống cùng nữa. Hai năm trước cô ta sinh được một đứa con nhưng đứa bé đã mắc bệnh rồi chết cách đây không lâu, bản thân cô ta cũng bị phát hiện mắc bệnh ung thư. Mẹ cô ta đã qua đời ngay cái năm cô ta vừa kết hôn. Còn cha của cô ta thì không biết nghe được tin vịt ở đâu đó nên cho rằng do trạm thu phát sóng ở đây phát ra tia bức xạ dẫn đến cả nhà bị mắc bệnh mà chết, vì thế trước đó đã bắt đầu phá hoại những trạm thu phát ở khu Bình Thành.” Trần Hiểu Khâu nói xong thì liếc sang nhìn tôi với Gã Béo một cái, rồi lại nhìn qua Tiết Tĩnh Duyệt.

Vai của Gã Béo vẫn còn đang băng bó, nhưng tinh thần thì không tồi.

Trần Hiểu Khâu nhìn cậu ta, cậu ta rất ngỡ ngàng, Tiết Tĩnh Duyệt cũng ngơ ngác, hai người khẽ đưa mắt nhìn nhau.

Tôi cũng lơ tơ mơ.

“Nghe nói mẹ của cô ta ở dưới quê làm nghề lên đồng, trong nhà có thờ thần hộ trạch, rất có tiếng trong thôn lúc đó. Sau khi chuyển lên thành phố thì trong nhà vẫn thờ thần hộ trạch như cũ, nhưng không xem cho ai nữa.” Trần Hiểu Khâu nói, “Hàng xóm khi nói về nhà họ đều cảm thấy đây là một gia đình vô cùng mê tín, không có văn hóa gì cả.”

Tôi giật mình, “Lẽ nào mẹ của cô Lữ Kim Muội đó là bị Niên Thú…”

“Cũng không loại trừ khả năng ấy. Chú út của em đã điều tra bệnh án của bà ta nhưng không tìm ra được nguyên nhân gây bệnh cụ thể, triệu chứng thì tựa như ung thư não. Còn bệnh của hai mẹ con Lữ Kim Muội thì rất rõ ràng, Lữ Kim Muội bị ung thư vú, con gái cô ta thì bị viêm phổi.” Trần Hiểu Khâu nói.

Xâu chuỗi lại các cái chết thảm khốc của cả nhà Lữ Kim Muội, thì tình huống tựa hồ đã rất rõ ràng rồi.

Tôi cảm thấy không rét mà run, bỗng nhiên liên tưởng đến người thân của Cổ Mạch.

Sau khi chúng tôi rời khỏi chỗ Gã Béo thì quyết định đến thăm Cổ Mạch, cũng coi như là an ủi anh ta một chút. Ấy vậy mà Cổ Mạch vẫn cứ chơi game trong khách sạn như trước, chẳng khác gì ngày thường.

“Không cần đi thắp nhang sao? Hay là đã cúng bái xong rồi?” Tí Còi khẽ hỏi Nam Cung Diệu.

Nam Cung Diệu đẩy gọng kính, “Gì cơ?”

“Thì chuyện của người thân Cổ Mạch…” Tôi nói.

Nam Cung Diệu hiểu ra, “À, chuyện đó à…”

Cổ Mạch đằng hắng một tiếng nói, “Đừng thậm thụt nữa, tôi nghe thấy hết rồi. Các cậu có lòng nhưng mà không cần đâu. Tôi và những người trong nhà đã cắt đứt quan hệ từ lâu rồi, bây giờ mà xuất hiện thì càng không được tự nhiên, có khả năng còn hại đến họ nữa.”

Dưới loại tình huống này thì chúng tôi cũng không tiện nói thêm điều gì.

Nhưng đến lúc Nam Cung Diệu nghe chúng tôi kể lại chuyện thủ tục của vụ án Niên Thú thì lại trầm ngâm một lát, “Lãnh đạo đó tên gì?”

Mấy người chúng tôi ngơ ngác.

“Anh muốn trả thù à?” Tí Còi buột miệng nói.

Nam Cung Diệu không hề giận, chỉ lắc lắc đầu. Trần Hiểu Khâu nói tên của người lãnh đạo đó. Cổ Mạch chen miệng vào “ồ” một tiếng.

“Các anh biết à?” Trần Hiểu Khâu hỏi.

“Là người có liên quan đến Cục Chế tạo Khánh Châu.” Nam Cung Diệu gật đầu.

“Là người thân của ai đó à?” Cổ Mạch hỏi.

“Đúng.” Nam Cung Diệu nói một cách chắc chắn.

Anh ta thấy chúng tôi ngơ ngác nên giải thích cho chúng tôi.

Trên thực tế, những người lãnh đạo sau màn của Cục Chế tạo Khánh Châu muốn giết Diệp Thanh không phải là ít, hơn nữa cái ý niệm này cũng đã kéo dài một khoảng thời gian rất lâu rồi. Thường ngày Diệp Thanh chẳng thèm đoái hoài gì đến bọn họ, nhưng cũng sẽ có sự để ý nhất định. Những ai thù oán mình, lại có những thế lực và phe cánh nào, Diệp Thanh đều nhờ Nam Cung Diệu điều tra cặn kẽ, để phòng hậu họa.

“Như vậy, người đó ngăn cản…” Trần Hiểu Khâu chau mày.

“Hầy, hèn gì cái thứ đó xuất hiện lần đầu tiên ở thôn Sáu Công Nông.” Cổ Mạch bật cười một tiếng, “Bọn họ không đơn giản nhỉ, thế mà có thể mời được cao nhân tới.”

Chúng tôi đều sững sờ mà nhìn Cổ Mạch.

“Chuyện này là sao?” Trần Hiểu Khâu hỏi.

Nam Cung Diệu trả lời: “Nói một cách dễ hiểu, thứ như con Niên Thú đáng lẽ sẽ không đến gần Thôn Sáu Công Nông đâu. Sự xuất hiện của nó chỉ sợ là được người ta cố tình dẫn dắt đến.”

“Không phải chỉ sợ, mà là chắc chắn.” Cổ Mạch nói.

“Cũng không thể khẳng định tuyệt đối được, chỉ có thể nói là khả năng đó rất cao.” Nam Cung Diệu lại không hề chắc chắn về chuyện này.

Nhưng cho dù như thế thì chúng tôi đều có thể nhận ra hai người này đang nghi ngờ những người lãnh đạo ban đầu của Cục Chế tạo Khánh Châu giở trò, muốn tìm cách để tiêu diệt Diệp Thanh.

“Kế này thất bại, bọn họ có khi nào sẽ nghĩ ra một kế khác không?” Tí Còi cau mày hỏi.

“Thế bây giờ phải làm sao?” Quách Ngọc Khiết hoang mang.

“Đi nói với Diệp Tử một tiếng, để cậu ta có thể chuẩn bị tâm lý.” Cổ Mạch mở miệng nói.

Tôi lẳng lặng nhìn Cổ Mạch.

Chuyện này mà báo lại với Diệp Thanh thì không phải để anh ta chuẩn bị tâm lý mà là để ra tay giết người chứ gì?

Nhưng chuyện này cũng không thể vì thế mà giấu Diệp Thanh được.

Sau khi rời khỏi khách sạn, mấy người bọn họ về nhà, còn tôi đến phòng nghiên cứu. Ngồi bên trong căn phòng trống huơ trống hoác mà nói chuyện một mình, tiếng nói của tôi vừa dứt liền cảm thấy không khí trong phòng nghiên cứu thay đổi.

Cả người tôi căng thẳng, theo bản năng quay đầu lại, thò người ra nhìn về phía cuối dãy hành lang. Ở đó tối om nhưng tôi vẫn cảm giác được có thứ gì đó ở sâu trong ấy, đang tỏa ra một loại hơi thở rất đáng sợ.

Bức tranh ở đó nhất định lại biến thành cánh cửa rồi!

Gáy tôi đột nhiên bị người ta đánh một cái, khiến tôi sợ tới mức trực tiếp nhảy từ sofa dậy.

“Còn không chịu đi?” Bóng dáng của Diệp Thanh không xuất hiện, nhưng giọng nói không kiên nhẫn lại vang lên ngay bên cạnh tôi.

Tôi định thần lại, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng nghiên cứu.

Mãi đến lúc rời khỏi tòa nhà số 6, tôi mới cảm thấy cái cảm giác rợn óc ở sau lưng giảm bớt. Lúc này mồ hôi lạnh đã tuôn ra cả người tôi. Ngước đầu nhìn lên trên thì không thấy gì, những tôi vẫn cứ không ngừng run lên, bước nhanh chân rời khỏi thôn Sáu Công Nông.

Mà suy đoán của tôi trước đó không sai, vị lãnh đạo thành phố kia bị khai trừ để điều tra kỉ luật, rồi chết vào mùng bảy tết, ngày đầu tiên của tuần làm việc trong năm mới, nguyên nhân chết là do tự sát. Ông ta chết đột ngột như thế, trái lại gây ra nhiều rắc rối lớn. Người kiểm tra kỉ luật cho rằng vụ án này còn có khuất tất gì đó, nên đã quyết định đào sâu điều tra trở lại.

Chúng tôi cũng quan tâm một chút đến tình hình của Trần Dật Hàm.

Nhưng nghe Trần Hiểu Khâu nói, Trần Dật Hàm cũng sẽ tiếp nhận điều tra, nhưng vì sự tồn tại của Niên Thú không thể đưa ra ngoài ánh sáng được nên cuộc điều tra này phần lớn chỉ là qua loa cho xong chuyện.

Còn những viên chức nhỏ bình thường bị lôi vào vụ Niên Thú như chúng tôi thì hoàn toàn không phải lo lắng gì cả. Người biết rõ nội tình tránh chúng tôi còn không kịp, nói gì là đến điều tra. Còn người không biết nội tình thì cái nhìn được chỉ là một bản ghi chép rất rõ ràng kia mà thôi.

Điều khiến tôi cảm thấy có chút được yêu mà lo sợ chính là Sếp Già không biết đã nghe được tin gì từ đâu đó, đã đến phòng làm việc của chúng tôi rạo một vòng, ân cần vỗ vai chúng tôi, còn dặn dò chúng tôi phải chú ý một chút. Chuyện này thực sự rất sâu xa, rất dễ khiến người ta suy nghĩ miên man.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.