Dẫn Sói Vào Nhà - Vân Cát Cẩm Tú

Chương 42: No Chết Mày!




“Chúng tôi không hề đưa ra đề nghị nào như vậy. Con ma mà anh ta gặp phải không thể dùng vật nhọn giết chết được, cũng sẽ không tồn tại tình huống nó sợ những loại hung khí như thế.”

“Đừng lo lắng, phía cảnh sát không hề hoài nghi các anh… Chủ yếu là anh ta, sau khi gây án có vài hành vi… Anh ta còn thông đồng với cha mình, muốn để cha mình gánh tội thay nữa. Haizz…”

“Tiếp theo thì anh ta sẽ bị giam giữ trong bao lâu?”

“Có lẽ anh ta sẽ được bảo lãnh, nộp tiền để tại ngoại. Vụ án này chúng tôi còn cần phải điều tra tiếp, bắt giữ và thẩm tra để xử lý đều không nhanh được.”

“Được rồi.”

Ngày 1 tháng 1 năm 2009, người ủy thác đến phòng nghiên cứu. File ghi âm 05320090101.wav.

“Xin chào anh Hề, mời ngồi.”

“…”

“Anh Hề, anh vẫn khỏe chứ?”

“Tôi… Tôi sửa rồi…”

“Sao cơ?”

“Tôi đã sửa đổi một bộ, đã sửa đổi một bộ rồi, nhưng mà… nhưng mà…”

“Kết quả thế nào?”

“Độc giả… Độc giả đang chửi tôi, nhưng nhân vật… Họ đều comment đau lòng cho nhân vật chính, tôi… Mẹ nó chứ! Phù…”

“Cái đêm mà mẹ anh qua đời đã xảy ra chuyện gì?”

“… Việc này phía cảnh sát vẫn đang điều tra, việc này …”

“Anh Hề, chúng tôi cần biết được tình trạng của con ma ấy, để phán đoán ý thức và phương thức hành động của cô ta. Từ cái việc xảy ra ngoài ý muốn lần trước thì xem ra nó rất thông minh, nhưng nó tạm thời vẫn chưa thể trực tiếp giết chết anh được, và chỉ có thể thông qua một vài vụ tai nạn để làm hại đến tính mạng của anh thôi. Có điều loại tình huống này rất có khả năng sẽ thay đổi, cũng giống như lần đầu mà cô ta đã xuất hiện, chỉ đơn thuần là xuất hiện chứ không thể nào chạm được anh, cũng không cách nào thiết kế được tại nạn kiểu như về sau.”

“… Tôi…”

“Phía cảnh sát đã đến hỏi qua chỗ chúng tôi và cũng đã nói vài câu rất thú vị.”

“Gì… gì cơ? Họ… Họ đã nói gì?”

“Anh Hề này, đại sư mà anh mời đến lần trước làm sao mà chết vậy?”

“Sao… Sao lại đột nhiên hỏi cái này?”

“Bởi vì lúc nãy vừa mở cửa, tôi đã nhìn thấy người ta đang ở bên ngoài kìa.”

Choang! Lạch cạch!

“…”

“Xin cẩn thận một chút. Anh có bị phỏng không?”

“… Phù phù… Anh… Anh vừa nói…”

“Một ông lão có khuôn mặt chữ điền đúng không?”

“… Phù… phù… Ông ta… sao lại…”

“Anh Hề này, với tốc độ trêu chọc hồn ma như thế này của anh, thật sự khiến chúng tôi rất khó ứng phó.”

“… Phù… ực… Tôi…”

“Anh Hề, hôm đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tôi không biết… Tôi… Tôi không cố ý đâu! Tôi đã chi tiền ra thì ông ta phải bảo vệ tôi chứ! Các anh… Các anh nhìn tôi như thế làm gì? Hả? Tôi rõ ràng đã chi tiền, mời các anh đến trừ ma, mời các anh đến bảo vệ cho tôi, cuối cùng thì các anh đã làm gì?! Các anh hoàn toàn không được tích sự gì cả!”

“Anh Hề ạ, có nổi đóa lên cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì đâu.”

“Tôi…”

“Anh đã giết chết ông ta đúng không? Cũng giống như anh đã giết chết mẹ mình vậy?”

“Không có! Không phải thế! Không phải tôi… Tivi nổ, nó thật sự nổ mà, còn có cả con lắc đồng hồ nữa… Trong vô thức tôi… Lúc đó đầu óc tôi trống rỗng, tôi hoàn toàn không biết gì… có lẽ là va phải, không, không phải va phải, là do bị dọa, trước đó do sợ quá nên húc đầu trúng… Do ông ta ở ngay bên cạnh, tôi… Tôi chỉ là… Lúc đó tôi đang lôi theo ông ta, ông ta bảo tôi đừng rời ông ta quá xa mà! Tôi chỉ…”

“Anh đã lôi ông ta, chắn trước người anh đúng không?”

“…Phù… hả… Ơ… tôi…”

“Thế chuyện liên quan đến mẹ của anh thì sao?”

“Tại nạn, đó là tai nạn ngoài ý muốn! Tôi đã tra cứu trên mạng… Suốt mấy ngày trước, từ lúc bắt đầu gặp ma, tôi đã đặt dao dưới gối. Trên mạng nói phải làm vậy thì mới có thể trừ ma khử tà được, thế là tôi cứ… Tôi nghe thấy tiếng bước chân… Có người đang gõ cửa ở bên ngoài, sau đó đi vào… không phải mẹ tôi! Giọng nói mà tôi nghe thấy không phải của mẹ tôi đâu! Là của một người phụ nữ, cô ta đang gọi tên tôi, còn gọi cả bút danh của tôi nữa, tiếng bước chân cũng là của dày cao gót, là giày cao gót! Cô ta đi vào… đi vào… tóm lấy tôi… Tôi… Trong vô thức… Trong vô thức vung tay ra… Tôi thật không ngờ… đều do con ma nữ đó cả! Là nó! Cha tôi cũng đã nói, ông ấy và mẹ tôi cùng nghe thấy tiếng của tôi, nghe thấy tôi gào lên kêu cứu, nên mẹ tôi mới… mới đi vào… Là con ma nữ đó! Tất cả đều do nó làm cả! Phù… phù…”

“Nói như thế, hiện tại cô ta đã đạt đến trình độ có thể tạo ra âm thanh?”

“Hả? À phải…Cô ta có thể… có thể…”

“Thế anh càng phải cẩn thận hơn nữa.”

“Ơ… a… phù phù… các anh hãy nghĩ cách… xin hãy nghĩ cách cứu tôi với…”

“Chúng tôi còn đang điều tra, trước mắt vẫn chưa có tiến triển gì đặc biệt. Những đối tượng mà anh đạo văn, chúng tôi vẫn chưa thể chắc chắn được hoàn toàn, các danh sách do dân mạng lập ra có nhiều thiếu sót và khác biệt. Trước đây lúc anh đạo văn không ghi chép lại sao?”

“Không có… Không có…”

“Thế thì chúng tôi chỉ có thể tiếp tục tiến hành điều tra theo tốc độ ấy mà thôi.”

“Tôi… Bây giờ tôi phải làm sao? Các anh, các anh có thể sống cùng tôi được không? Bảo vệ cho tôi! Tôi có thể trả thêm tiền! À, không phải sống cùng tôi, ý tôi là tôi có thể ở lại chỗ các anh không?”

“Nếu như thật sự cần thiết thì anh có thể ở lại phòng nghiên cứu.”

Ngày 4 tháng 1 năm 2009, người ủy thác nhận điện thoại, vợ của anh ta xuất hiện vấn đề liên quan đến thần kinh, đã được được đến khoa thần kinh của bệnh viện để điều trị.

Ngày 9 tháng 1 năm 2009, người ủy thác xuất hiện trạng thái dị thường. File video 05320090109.avi.

Màn hình video vô cùng tối, hầu như không thể nhìn thấy gì.

Lưu Miểu đang hét to tên của Hề Vinh.

Trải qua một hồi điều chỉnh, độ sáng của màn hình đã được nâng cao.

Trong màn hình, một người đàn ông đang cố đi ra ngoài, bị Lưu Miểu kéo lại nhưng vẫn không ngừng cất bước.

Ống kính chuyển đến quay phía chính diện của anh ta, có thể nhìn thấy đôi mắt vô hồn và vẻ mặt đờ đẫn ngơ ngác. Anh ta hình như đang bị mộng du.

Ngô Linh xuất hiện trong ống kính, ngay lập tức đưa tay dán một lá bùa lên trán của người đàn ông. Động tác của anh ta dừng lại, vài giây sau, ánh mắt cũng dần dần hồi phục tiêu cự.

“Tôi… đây là gì? Sao lại…” Người đàn ông vẻ mặt sợ hãi.

“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy anh Hề?” Ngô Linh hỏi rồi đem tay gỡ lá bùa trên trán anh ta xuống.

Người đàn ông lùi lại mấy bước, đưa tay sờ sờ lên trán mình, “Tôi không biết… Tôi… Tôi nghe thấy tiếng gọi… có người đang gọi tôi… Là… Là vợ tôi…” Mắt anh ta trợn trừng lên, toàn thân run lẩy bẩy, “Cô ấy đang gọi tôi, gọi tôi qua… Tôi không kiểm soát được… Tôi cũng không biết tại sao lại…”

“Anh Hề, con ma ấy đã ngày càng ghê gớm hơn. Tình huống như thế rất không tầm thường. Nếu chỉ đạo văn đơn thuần thôi e là không thể xuất hiện vấn đề như thế. Anh nhất định đã làm một việc gì đó còn quá quắt hơn.” Ngô Linh bình tĩnh phân tích.

“Tôi không biết, tôi thật tình không biết!” Vẻ mặt của anh ta đầy đau khổ, ôm đầu quỳ xuống.

Ngày 10 tháng 1 năm 2009, người ủy thác nhận được điện thoại, phía cảnh sát thông báo rằng cha của anh ta trong thời gian tạm giam đã tự sát. Cùng người ủy thác đến cục cảnh sát, xác nhận cha của anh ta tự sát bằng cách nuốt lấy áo, khiến cho khí quản bị tắc nghẽn, nghẹt thở mà chết.

Đêm đó, người ủy thác mơ thấy cảnh tượng tử vong của cha mình. File ghi âm 05320090110.wav.

“… Ông ấy đã nhìn thấy con ma nữ đó… Không phải tự sát mà là nó đã khống chế ông ấy… Cha tôi bị bức chết, ông ấy bị bức chết! Con ma nữ đó lấy vải nhét vào miệng của cha tôi… không ngừng… không ngừng mà nhét… á… hu hu…”

Ngày 12 tháng 1 năm 2009, người ủy thác nhận điện thoại, vợ và cha mẹ vợ anh ta đều đã tử vong. Người vợ chết vì ngoại thương, trước mắt cảnh sát vẫn đang điều tra, còn cha mẹ vợ chết do trúng độc khí gas.

Đêm đó, người ủy thác mơ thấy cảnh tượng cha mẹ vợ và vợ mình tử vong. File ghi âm 05320090112.wav.

“Là con ma nữ đó làm! Là nó làm! Nó lôi họ ra khỏi phòng! Họ đã chống cự nhưng vẫn vô dụng… vô dụng… Con ma nữ đã đi mở khí gas… Nó khiến cho họ phải nhìn thấy… Còn vợ tôi nữa… tivi… Tivi trong phòng khách trình chiếu… là nó đã làm! Đều do nó làm! Nó bắt họ phải xem… vợ tôi… Vợ tôi trong bệnh viện… bị dây buộc… buộc trên giường… Nó không ngừng dọa cô ấy, không ngừng hù dọa cô ấy… Sau đó, sau đó thì… thì đột nhiên… vợ tôi đột nhiên…”

Ngày 13 tháng 1 năm 2009, người ủy thác công khai thừa nhận hành vi đạo văn của bản thân, xóa bỏ mọi tác phẩm đang đăng trên internet, viết đơn thu hồi các sản phẩm đã xuất bản, những tác phẩm đã kí hoặc đang được cải biên thành phim truyền hình và điện ảnh đều bị hủy bỏ hợp đồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.