Dẫn Sói Vào Nhà - Vân Cát Cẩm Tú

Chương 37: Tôi Giúp Cô Được Không




Một màn bất ngờ đầy kì lạ này khiến cho chúng tôi đều ngẩn ra, chỉ có Tô Thành là vẫn đang ho.

Quách Ngọc Khiết không nghĩ gì nhiều, vỗ vào ngực, cảm thán nói: “May mà không bị vỡ!”

Gã Béo hỏi: “Không phải chúng ta vốn muốn phá hủy nó sao?”

“Á…Cũng đúng nhỉ…” Quách Ngọc Khiết giờ mới phản ứng được.

Tí Còi vẫn đang nằm dưới đất, cả người cứng nhắc không dám nhúc nhích.

Tôi có chút buồn cười, muốn lấy cái bát đó trước rồi mới kéo Tí Còi dậy, bỗng cảm giác được trong tầm mắt có thứ gì đó rơi xuống.

Bụp!

Một tiếng kêu nhẹ vang lên, chợt thấy một sấp tiền rớt xuống cái bát sứ.

“Ý!” Cổ Mạch kinh ngạc kêu một tiếng.

Tôi cũng sững người ra.

“Thứ này... đúng thật là Tụ Bảo Bồn nha?” Quách Ngọc Khiết buột miệng nói.

Tôi có chút buồn bực, lấy số tiền trong bát lên nhét lại vào túi áo. Tôi cũng không biết mình đã để tiền trong túi áo tự lúc nào, vừa nãy tôi có nhìn qua, cũng phải ba trăm bốn trăm tệ, còn có chút tiền lẻ nữa.

“Này, anh còn giả chết làm gì đó? Có cần phải sợ tới vậy không?” Gã Béo cười nhạo Tí Còi một câu.

Toàn thân Tí Còi căng cứng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bát sứ.

Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, ngay lập tức cầm cái bát trong tay Tí Còi lên. Tôi không cảm thấy có gì khác thường, buồn bực quay sang nhìn Tí Còi giờ đã bình tĩnh lại.

Tí Còi thở ra một hơi dài, chậm rãi từ mặt đất đứng dậy.

“Anh không sao chứ?” Gã béo hỏi một cách kì lạ.

Tí Còi chính là bị bạn gái cũ hành hạ, ngược đãi nên kể từ đó cậu ta trở nên sợ những thứ này, nhưng cũng không nên có phản ứng thái quá như vậy với một cái bát sứ chứ?

Tôi nhìn cái bát trong tay mình rồi quay qua nhìn Tô Thành.

Tô Thành đã hết ho, thấy tôi nhìn qua thì tỏ ý muốn tạm biệt, “Đồ tôi đã đưa đến rồi, tôi về đây.”

“Ông... lúc đào cái bát lên thì có gặp phải chuyện gì không?” Tôi hỏi Tô Thành.

Tô Thành chầm chậm đi ra ngoài, “Không có, nếu không phải tôi đã gặp phải ma thì đến bây giờ tôi vẫn còn hoài nghi cái lí do từ chối của các cậu.”

Tô Thành rời khỏi căn phòng, cửa đóng lại.

Tôi nhìn qua Tí Còi đang ngồi trên ghế sofa.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Gã Béo đã cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Tí Còi lau đi mồ hôi trên trán, “Tôi đã thấy ảo giác. Không, không phải là thấy ảo giác mà là cái thứ này nó đã mê hoặc tôi! Mẹ nó, thứ đồ chơi này còn có cả trí tuệ, nó biết chọn người để hạ thủ đấy!”

“Ảo giác gì?” Quách Ngọc Khiết tò mò hỏi

Tôi nhìn về phía Nam Cung Diệu và Cổ Mạch, hai người họ đều không có biểu cảm gì hết, không biết là họ đã nghe thấy hay nhìn thấy gì đó hay là thật sự không phát hiện ra chuyện kỳ lạ này.

“Thấy tiền, có rất nhiều tiền trong cái bát đó. Sau đó thì tiền của anh Kỳ rơi xuống.” Tí Còi rút khăn giấy ra lau mồ hôi, “Vô cùng quỷ dị!”

“Đa phần thì người ta sẽ cảm thấy bị mê hoặc phải không?” Trần Hiểu Khâu nói.

Gương mặt Tí Còi nghiêm nghị, “Đây là thứ tà môn ngoại đạo, không thể tùy tiện đến gần. Nếu như lúc nãy anh không thể kiểm soát được thì coi như toi rồi.”

Tôi nhìn cái bát sứ, trong lòng có chút tán đồng với ý kiến của Tí Còi vừa nói. Cái thứ này có lẽ thật sự có trí tuệ. Vậy thì càng không thể giữ nó lại được, ai mà biết được có khi một ngày nào đó nó lại biến thành một cái Tụ Âm Bồn khác chứ?

Tôi tập trung lực chú ý lên cái bát, muốn phá hủy nó. Cái bát đó không hề đi mê hoặc tôi nhưng tinh thần tôi đã bị hốt hoảng trong chốc lát. Tôi nhìn thấy một vài cảnh tượng, có mấy hình ảnh giống với hình ảnh trên thân Tụ Âm Bồn, nhưng cũng có chút không giống.

Tôi nhìn thấy cái bát sứ bị đặt vào trong một ngôi mộ, thành thứ bồi táng cùng với người chết; nhìn thấy nó được chủ ngôi mộ cung phụng; thấy nó vài lần đổi chủ… Và lúc mới đầu nó vốn dĩ chỉ là một cái bát bình thường, không phải là bát sứ Thanh Hoa mà chỉ là một cái bát trắng. Nó được đặt ở trên bàn. Một bên của căn phòng có cái bàn đó thì đang diễn ra một vụ mưu sát. Cái bát sứ được cầm lên, người đàn ông vừa giết người kia chính kẻ đem bát sứ để vào trong chùa hưởng hương khói. Tôi không biết người đàn ông đó tên gì, thân phân thế nào mà chỉ nhìn thấy ông ta nhét chiếc bát đó vào trong bụng người chết. Người chết đó ăn mặc rất sang trọng. Mặc dù tôi không hiểu những phong tục của thời cổ đại nhưng vàng ngọc châu báu thì tôi vẫn có thể phân biệt được. Người bị hại đó có rất nhiều đồ trang sức, ngược lại thì tên giết người kia ăn mặc nghèo nàn, trên người chỉ mặc vải thô. Một lúc sau tên giết người lấy chiếc bát đã nhuốm máu từ trong bụng của người bị hại ra, lau đi vết máu trên đó, vẽ lên trên một bức tranh. Bức tranh đó hòa quyện vào chiếc bát tạo thành một thể. Thời gian tiếp tục quay về trước, trở lại lúc cái bát được tạo thành.

Răng rắc… răng rắc…

Tôi nghe thấy tiếng chiếc bát bị vỡ ra, cảm giác cứng rắn mát lạnh trong tay bỗng nhiên trở nên mềm mại ấm áp.

Tầm nhìn hồi phục, tôi thấy chiếc bát trong tay mình đã biến thành đất sét, rồi thành bụi phấn, cuối cùng là biến thành không khí, hoàn toàn xóa đi cảm giác tồn tại.

“Trời ạ…”

Đây là lần đầu tiên bọn Tí Còi nhìn thấy tôi sử dụng năng lực như thế này. Cả đám đều rất kinh ngạc.

Tôi có chút xấu hổ, mất tự nhiên mà xoa đầu, tránh đi ánh nhìn của họ.

“Vậy là xong rồi phải không?” Tôi hỏi Nam Cung Diệu và Cổ Mạch.

“Đã biến mất rồi còn thế nào nữa chứ?” Cổ Mạch vươn eo, hoạt động cổ tay, “Xong rồi, tôi phải đi chơi game đây, các cậu về đi.”

Cổ Mạch đuổi chúng tôi, chúng tôi cũng không có lí do gì tiếp tục ở lại.

Tôi kể lại những gì mình nhìn thấy với hai người kia.

“Có lẽ đây là một loại pháp thuật? Hình như người biết những trò này cũng không phải là ít.” Tôi có chút lo lắng.

“Phải là không nhiều người biết mới đúng.” Nam Cung Diệu bật cười, “Pháp thuật có thể kiếm ra tiền như vậy thì sao có thể có nhiều người biết được? Hai đoạn quá khứ mà cậu nhìn thấy kia và cái người chế tạo ra Tụ Bảo Bồn nói không chừng lại là cùng một người.”

Tôi cố gắng tỉ mỉ nhớ lại.

Trong quá trình bát sứ qua tay những người sử dụng cũng từng xuất hiện tên giết người đó, lúc mới bắt đầu đã có người cướp đi cái bát sứ này từ trong tay của tên giết người, còn làm kẻ giết người đó bị… Tôi đứng sững lại.

Quá khứ của Tụ Âm Bồn có xuất hiện một người ăn mày bị què chân, là cái người đã dùng bát mẻ xin ăn của mình nhét vào trong bụng của một thi thể ở nghĩa trang, chế tạo ra Tụ Bảo Bồn, sau đó lại rơi vào tay những người khác, bị hòa thượng siêu độ, tạo thành Tụ Âm Bồn. Cái bát sứ này thì ít đi quá trình siêu độ, tuy nhiên hình vẽ trên hai cái bát đó đều là cùng một loại, chỉ là ít đi một số chi tiết. Có lẽ những chi tiết bị ít đi đó là nguyên nhân dẫn đến một cái thì tăng tài vận, còn một cái thì tích âm đức. Điều quan trọng nhất là cái người ăn mày bị què chân kia... Tôi nhớ lúc tên giết người bị người khác cướp đi cái bát sứ thì đã bị đánh gãy chân.

“Thì ra là vậy…” Tôi lẩm bẩm một câu.

Như Nam Cung Diệu đã nói, loại phép thuật này làm sao mà có nhiều người biết cho được chứ? Chỉ có tên giết người kia mới biết cách tạo ra Tụ Bảo Bồn thôi.

“Cậu cũng không cần để ý quá nhiều. Không một ai có thể cứu toàn bộ thế giới.” Nam Cung Diệu nói.

Tôi gật gật đầu, bỏ qua chuyện này.

Hai ngày sau, Trần Hiểu Khâu nói với chúng tôi, Tô Thành đã qua đời. Trên chuyến máy bay về nhà, ông ấy đã ra đi thanh thản, giống như là nguyện vọng cuối cùng của ông ấy trên cuộc đời này đã được thực hiện, vì thế không còn lưu luyến gì mà rời khỏi trần gian.

Chúng tôi có chút thương cảm.

Mấy ngày nay tôi rất mâu thuẫn, nếu như tôi có thể mơ thấy Tô Thành thì có lẽ tôi đã thay đổi được số mạng của ông ấy, nhưng sự thay đổi này chưa chắc đã là chuyện tốt. Huống hồ tôi cũng đồng ý chuyện báo ứng mà Tô Thành nói. Vì lợi ích mà đào mộ tổ tiên người khác, xét về tình về lý thì đều không thể tha thứ. Quan hệ giữa tôi và Tô Thành cũng không tốt đến mức tôi phải bỏ qua nguyên tắc của bản thân. Tôi sợ mơ về Tô Thành nhưng lại hi vọng mơ về ông ta.

Đại khái là ngày nghĩ về điều gì thì đêm sẽ nằm mơ về nó. Sau khi Tô Thành chết một tuần, tôi liền mơ thấy ông ta. Nói một cách chính xác là mơ thấy chuyến bay mà Tô Thành ngồi, nhưng Tô Thành không lên máy bay, trong khoang máy bay có một chỗ còn trống. Không ai nhắc về Tô Thành và tôi cũng không biết hình dáng mà khoang máy bay Tô Thành ngồi trông như thế nào, chỉ là trực giác của tôi cho biết đó là chuyến bay của Tô Thành và chỗ trống đó là chỗ của Tô Thành mà thôi. Cảnh mộng kết thúc rất nhanh, tôi cũng chỉ nhìn thấy mỗi chỗ trống không ai ngồi đó.

Sau khi tỉnh mộng, tôi vẫn còn có chút buồn bã, nhưng cũng có chút nhẹ nhõm. Xem ra, cái năng lực lúc linh lúc không của tôi lần này là không linh nữa rồi. Nhưng ít ra tôi không cần phải làm ra lựa chọn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.