Dẫn Sói Vào Nhà - Vân Cát Cẩm Tú

Chương 35: Đã Khuya Thế Này Cô Muốn Làm Gì




“Dương Á Nam đã qua đời vào tháng 11 năm 2007.”

“Hả…”

“Kí hiệu mà cô vẽ đã không được lau đi.”

“Sao… sao có thể… Đó… Đó chỉ là trò chơi nguyền rủa của bản thân tôi thôi, tôi còn lo nó… Sao lại thế? Dì quản lí ký túc đó, có phải là do…”

“Đúng vậy.”

“A…”

“Chuyện của chị ta chúng tôi đã giải quyết xong rồi. Cô Chương, quyển sách có kí hiệu đó tên là gì?”

“Tôi… Tôi quên rồi… “Kí hiệu cổ đại học”? “Lịch sử văn minh đã mất”? Tôi cũng không nhớ rõ… Đại khái là những tên như thế, là sách được xuất bản chính quy, nhưng mà… nhưng mà nó không phải là những cuốn cách chuyên về học thuật, mà có chút giống với sách khoa học thông dụng, à… cũng khá giống với những câu chuyện được ghi chép lại… Tôi không chú ý lắm, thật đó, cuốn sách đó không phải là sách chuyên môn gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất sợ, sau khi vẽ xong liền cảm thấy sợ. Lúc đó trong tay tôi không có vật gì có thể lau sạch được màu sắc đó, tôi đã cố lau nó đi nhưng cố thế nào cũng không lau sạch được, vẫn còn dấu vết, nên tôi đã vẽ lên đó mảng nấm mốc… Chắc nhà trường sẽ sơn lại tường, nếu lau không hết thì họ sẽ cạo lớp sơn tường đi chứ nhỉ? Hơn nữa chỗ đó cũng có treo gương… sao còn có tác dụng… Cái đó sao vẫn có tác dụng chứ…”

“Cô Chương, vấn đề bây giờ cô nên suy nghĩ là một vấn đề khác.”

“Cái gì?”

“Theo ghi chép của cuốn sách đó thì người dùng lời nguyền có phải trả giá gì không?”

“Không… không có… Ý anh là gì?”

“Thông thường khi thực hiện bất cứ một loại phép thuật nào đó thì đều phải trả một cái giá để thực hiện được nó, sẽ có những tác dụng phụ nhất định.”

“Không có… tôi không gặp phải chuyện gì hết…”

“Nếu như vậy thì tốt quá rồi.”

“…”

Ngày 16 tháng 6 năm 2013, nhận được cuộc gọi của người uỷ thác. File ghi âm cuộc gọi 201306161131.mp3.

“Cô Sài, chào…”

“Hu hu! Cứu mạng! Các anh mau đến cứu em với! Nó đến rồi! Là Thẩm Tinh! Nó đang ở bên ngoài! Áaaaa.”

Ngày 17 tháng 6 năm 2013, đến chỗ ở của người uỷ thác. File âm thanh 07620130617.wav.

“Cô Sài, cô vẫn ổn chứ?”

“Cháy mất rồi… Bùa hộ thân mà các anh đã đưa cho em ấy, tối hôm qua nó đã cháy rồi.”

“Cô đừng lo, chúng tôi sẽ bảo vệ cô.”

“Hu hu…”

“Cô có thể kể lại sự việc đã xảy ra vào hôm qua không?”

“… Em… Hôm qua em nhận được một cuộc điện thoại… Là của Trương Tiệp. Trương Tiệp nói bùa hộ thân mà cậu ấy mua ở chỗ các anh đã cháy rồi, cậu ấy hỏi tôi nên làm thế nào… Sau đó, sau đó em nghe thấy tiếng hét của cậu ấy…Tiếng hét rất thảm thiết, vẫn cứ hét mãi… Hu… Em không chịu nổi nên muốn cúp máy, nhưng điện thoại không cúp được, vẫn cứ không thể cúp máy… Em ném điện thoại đi nhưng vẫn nghe thấy âm thanh đó truyền ra… Trương Tiệp vẫn hét liên hồi, còn có Thẩm Tinh… Em nghe thấy tiếng cười của Thẩm Tinh, còn có tiếng chửi nữa… Em không biết phải làm thế nào… Rất lâu… rất lâu sau đó thì không còn nghe thấy tiếng Trương Tiệp nữa… Nhưng… Nhưng trong điện thoại… Thẩm Tinh đang gọi tên em… Chân em mềm nhũn, lúc bò… bò ra ngoài thì Thẩm Tinh… Thẩm Tinh đang ở ngay trước cửa… Cậu ta... Cậu ta rất đáng dợ… Cơ thể của cậu ta… Cậu ta muốn bắt em nhưng đã bị bật ra… Bùa hộ thân bắt đầu bốc cháy. Em… em chạy vào trong phòng, với lấy điện thoại… May mà… may mà điện thoại vẫn gọi được… Hu hu…”

“Không sao nữa rồi.”

“Vâng…Tại sao… Tại sao Thẩm Tinh lại làm như vậy… Hu hu...”

...

“Các anh thật sự là có thể tiêu diệt được con ma đó sao?”

“Xin yên tâm, chỉ cần cô ta xuất hiện thì chúng tôi sẽ tiêu diệt cô ta.”

“Haizz… Hai người chúng tôi còn cho rằng Anh Anh sợ đến nỗi đầu óc không được bình thường, vì trong trường của con bé có nhiều người chết như vậy… không ngờ rằng thật sự là ma…”

“Hôm qua hai ông bà cũng nhìn thấy sao?”

“Chúng tôi không nhìn thấy… Chúng tôi nghe tiếng khóc của Anh Anh, nhưng mà… Chúng tôi cứ như bị bóng đè vậy, không dậy nổi. Anh Anh còn nói đó là bạn học của con bé. Cảnh sát bên đó gọi điện thoại tới, chúng tôi không dám nói với Anh Anh là bạn học của con bé tối qua đã tự sát rồi… Cảnh sát nói là tự sát, dùng con dao thiết kế tự rạch nát trên người mình… Như vậy thì sao có thể là tự sát được chứ? Haizz…”

Ngày 17 tháng 6 năm 2013, mượn phòng ngủ trong nhà người ủy thác. File video 07620130617.avi.

Hình ảnh trong màn hình video là phòng ngủ của một cô gái, rất đẹp, ngọt ngào và ấm áp, có rất nhiều đồ dành cho con gái.

Trên giường có một cô gái đang ngồi cuộn mình, chôn đầu vào giữa đầu gối, toàn thân run lên bần bật. Bên cạnh cô ta là một cặp vợ chồng trung niên đang ôm lấy cô, nhẹ nhàng an ủi.

Ba người Thanh Diệp ngồi trong phòng, thoải mái hơn cô gái ấy rất nhiều. Ba người họ mỗi người một việc. Lưu Miểu đang nhìn điện thoại, Diệp Thanh đang đọc một cuốn sách nhỏ cầm trong tay, hình như là sách nước ngoài, Ngô Linh thì đang nhào nặn cái gì đó.

Video tua nhanh, sau hơn hai tiếng đồng hồ, ba người Thanh Diệp đồng thời cùng dừng hành động trên tay.

Thứ mà Ngô Linh làm nãy giờ đã thành hình, là một kí hiệu kì lạ, cô ấy tùy tiện mà nhét nó vào trong túi áo. Lưu Miểu bỏ điện thoại vào trong túi, còn Diệp Thanh cũng đã đặt sách xuống.

Cả ba người cùng hướng về một phía, đó là chỗ cánh cửa.

Lại là không hẹn mà gặp, ba người cùng xông ra khỏi phòng. Một lúc sau thì quay trở lại.

“Sao rồi?” Người đàn ông trung niên vội vàng hỏi.

“Cô ta chạy rồi. Cô ta quá cảnh giác.” Ngô Linh lắc đầu rồi nghiêng đầu nhìn Diệp Thanh, lại nhìn sang Lưu Miểu.

“Cứ như vậy đi.” Lưu Miểu gật gật đầu.

Ngày 18 tháng 6 năm 2013, ở lại trong nhà của người ủy thác. File video 07620130618.wav.

Vẫn là căn phòng đó, cô gái vẫn cứ ngồi co người lại.

Nhưng trong phòng trừ cô gái ấy ra chỉ còn lại mỗi Lưu Miểu.

Video tua nhanh, rồi lại tiếp tục trở lại tốc độ bình thường.

“Sài Anh… Sài Anh…”

Tiếng gọi của một cô gái trẻ vang lên, âm thanh khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái, dính nhớp, buồn nôn.

Cô gái run càng lúc càng mạnh hơn, phát ra tiếng nức nở nho nhỏ, hai tay bịt chặt lỗ tai.

Lưu Miểu đứng dậy, không chút chần chừ mở cửa, nhanh như chớp đưa tay ra.

Tiếng kêu đó bỗng dưng im bặt.

Lưu Miểu và cánh cửa phòng đều nằm ở một góc màn hình, trong màn hình có thể nhìn thấy con ma nữ đó bị Lưu Miểu nắm lấy cổ. Một nửa thân của cô ta bị cửa và tường che mất, lộ ra làn da màu tím, xương cốt của thân thể cứ như là không còn nữa, giống như động vật thân mềm. Trên mặt của cô ta hiện rõ sự kinh ngạc và thù hận, trừng mắt nhìn chằm chằm cô gái, hoàn toàn không để ý gì đến Lưu Miểu.

“Tại sao? Dựa vào cái gì? Buông tôi ra! Cô đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi!” Ma nữ gào giọng thét lên.

Đột nhiên, trên người cô ta xuất hiện thêm mấy cánh tay. Nhìn hình dạng thì có thể biết được đó là của con gái. Một cánh tay bịt miệng của cô ta, chặn lại âm thanh đang gào rống; một cánh tay đặt lên đỉnh đầu, dùng ngón tay móc vào mắt; một cánh tay khác lại tóm lấy eo, giống như muốn xé toạc phần bụng; còn cánh tay nữa thì bắt lấy chân cô ta, móng tay xé toạc ra phần bắp thịt…..

Chủ nhân của những cánh tay đó không xuất hiện trong ống kính.

Lưu Miểu không hề buông cánh tay đang tóm lấy con ma nữ ấy, cũng không có bất kì hành động gì.

Những cánh tay đó dùng lực, cơ thể con ma phát ra âm thanh bị xé toạc.

Xẹt!

Ma nữ như được làm bằng vải, bị xé ra thành từng miếng. Những miếng thịt như miếng vải đó bị những cánh tay bắt lấy, biến mất dần ở ngoài cửa.

Ngày 19 tháng 6 năm 2013, xóa đi kí hiệu lời nguyền ở trường Đại học ngoại ngữ Dân Khánh. Kết thúc điều tra.

Tôi nhìn màn hình video, trong khoảng thời gian dài vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Hình ảnh Thẩm Tinh bị tiêu diệt mang lại cho tôi một cảm giác rất quen thuộc.

Sở Nhuận và Lư Mạn Ninh cũng bị tiêu diệt như vậy. Lần đó Sở Nhuận không rõ ràng, nhưng Lư Man Ninh thì đích thực là bị rất nhiều cánh tay kéo vào vực sâu vạn trượng.

Có lẽ là bị kéo xuống địa phủ.

Cũng có thể đây là một trong những cách trừng phạt của địa phủ?

Tôi không nghĩ ra. Nghĩ không ra nổi, tự nhiên muốn tìm ai đó để hỏi cho rõ mọi chuyện.

“Có lẽ là như vậy…” Cổ Mạch ngáp ở đầu dây bên kia, âm thanh vang lên một cách lười biếng rồi đột nhiên lại bắt đầu có tinh thần, “Không nói với cậu nữa! Ha! Cuối cùng tôi cũng phòng thủ được rồi! Không được chạy!”

Tôi vô cùng hoang mang.

Điện thoại đổi người nghe, giọng của Nam Cung Diệu thì bình thường hơn rất nhiều.

“Anh ta đang chơi game. Cậu gọi có chuyện gì không?”

“Ồ, cũng không có gì.” Tôi giật giật khóe miệng.

Cúp điện thoại, đóng lại tập hồ sơ, tôi nhìn tập hồ sơ đó rồi thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.