Dẫn Sói Vào Nhà - Vân Cát Cẩm Tú

Chương 29: Cao Thủ Quả Là Cao Thủ!




“Cô Vạn, cô có số điện thoại bạn trai cũ của cô Loan không?”

“Không có, nhưng tôi vẫn nhớ rõ tên của người đó, anh ta tên là Diêu Nhiếp, anh ta quen biết Loan Diên thông qua mạng xã hội, là sinh viên của Khoa Hoá học trường Đại học Dân Khánh. Còn cô gái kia là học sinh của trường Trung học Dân Khánh.”

“Vâng, cảm ơn vì thông tin mà cô đã cung cấp.”

Ngày 21 tháng 5 năm 2013, điều tra về Diêu Nhiếp, sinh ngày 7 tháng 11 năm 1989, tốt ngiệp Khoa Hoá học trường Đại học Dân Khánh, hiện tại đang làm việc tại công ty Công nghệ sinh học Ái Khoa, đã kết hôn, vợ tên Đậu Tuyết dạy trường trung học trực thuộc Đại học Dân Khánh, hai người kết hôn vào năm 2012.

Không tra được cô gái mà Diêu Nhiếp đã từng quen.

Ngày 22 tháng 5 năm 2013, nhận được cuộc gọi từ người uỷ thác. File ghi âm cuộc gọi 201305221743.mp3.

“Xin chào cô…”

“Chết… chết người rồi…”

“Ý cô là lại xảy ra chuyện rồi ư?”

“Em… em không biết, nhưng mà…”

“Để mình nói…, a lô, các anh có thể đến đây một chút không? Chỗ chúng em xảy ra chuyện rồi.”

“Cô là…?”

“Là bạn học của Sài Anh, lần trước đã gặp ạ! Em đã mua bùa hộ thân của các anh!”

“À, chào cô. Xin hỏi bên đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Lại vừa mới có người chết rồi. Các anh có thể đến đây không?”

“Cô và cô Sài hiện tại đang ở trường phải không?”

“Vâng ạ.”

“Được rồi, xin chờ một chút, chúng tôi sẽ tới ngay.”

Ngày 22 tháng 5 năm 2013, đến trường Đại học ngoại ngữ Dân Khánh. Flie ghi âm 0762013022.wav.

“Cô Sài, chúng tôi đã đến khu kí túc xá của trường.”

“Chúng em ở bên ngoài… các anh có thể đến quán cà phê trên đường Huệ Văn không? Tên là Cà Phê Bar, có một tấm bảng rất sáng ấy. Chúng em sẽ đứng ở cổng đợi các anh.”

“Được rồi.”

...

“Thật tốt quá, cuối cùng thì các anh cũng đến! Mau lên trên cùng em đi!”

...

Cạch cạch!

“Tới rồi, tới rồi. Mấy người này là thành viên của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.”

“...”

“Phương Phương, bọn họ có được không?”

“Bọn họ thật sự rất giỏi. Chẳng phải mình và Sài Anh đều không xảy ra chuyện gì sao?”

“Các cậu lại đâu có tham gia.”

“Đừng nói nữa, vẫn chưa chắc chắn là do chuyện đó…”

“Cái chết của Thuỷ Thuỷ rất kì lạ, chắc chắn là do ma làm đó!”

“Ôi chao…”

“Cậu đừng nói nữa!”

“Cậu mới là người đừng có kêu nữa ấy!”

“Các cô!... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“…”

“Hu hu hu…”

“Mấy người họ là tự đi tìm chết, nói là muốn hỏi Thẩm Tinh ai là người đã giết cô ấy nên chạy đi chơi bói bút tiên!”

“Chúng mình chỉ thử thôi, không ngờ lại xảy ra chuyện thật…”

“Cô Sài không tham gia chứ?”

“Không có, em và Phương Phương không tham gia.”

“Ừ. Vậy sự việc lần này không liên quan đến uỷ thác trước đây của chúng ta.”

“Đợi đã! Nếu Sài Anh nhờ các anh làm thì chúng em cũng ủy thác, chỉ cần các anh thực sự có khả năng.”

“Mỗi lần chúng tôi chỉ tiếp nhận một vụ ủy thác.”

“Nhưng mà, nhưng mà đã có người chết rồi mà. Các anh bỏ mặc không lo sao?”

“Chúng tôi không phải là kẻ giết người cũng không phải cảnh sát, chúng tôi không có nghĩa vụ phải giải quyết chuyện này đúng không?”

“Chuyện đó… nhưng mà…”

“Người giết chết Triệu Y Thuỷ rất có thể là Thẩm Tinh, nếu như có thể hỏi cô ấy thì có khả năng sẽ rất nhanh tra ra được con ma mà Sài Anh gặp phải mà.”

“Ha…”

“Anh cười gì chứ?”

“Các cô có từng nghĩ qua, một con ma vì sao phải ngoan ngoãn mà trả lời câu hỏi của các cô không?”

“… Anh muốn nói cái gì?”

“Thuật giáng bút đã có từ rất lâu, nhưng hồi xưa cổ nhân giáng bút là để xin ý kiến quỷ thần, các tiên gia và tổ tông chứ không phải để hỏi những cô hồn dã quỷ. Nhưng hiện nay hồn mà giáng bút triệu tới được chỉ có thể là cô hồn dã quỷ mà thôi. Loại phương pháp hỏi này từ lâu đã không còn chút ý nghĩa gì nữa.”

“Giáng bút là gì?”

“Ngay cả đến nguồn gốc của bói bút tiên mà các cô cũng không biết vậy mà còn dám chơi trò triệu hồn này?”

“Anh!”

“Cô Sài, nếu không còn chuyện gì khác thì chúng tôi xin phép đi trước.”

“Không, không phải….”

“Chúng em cũng không chơi cái trò bút tiên đó với họ. Nhưng vì Triệu Y Thủy… Triệu Y Thủy đã chết, nên các cậu ấy rất hoảng sợ, vì thế chúng em mới giới thiệu các anh, xin các anh giúp đỡ.”

“Mong cô thứ lỗi, chuyện này chúng tôi cũng lực bất tòng tâm.”

“Tại sao không được? Chẳng phải các anh có thể xua đuổi ma quỷ sao? Chỉ cần con ma đó tiếp tục đến hại người thì các anh sẽ tiêu diệt nó…”

“Nếu như các cô thực hiện giáng bút thành công, vậy cũng có nghĩa là các cô đã chủ động kí kết một loại khế ước với con ma đó. Do đó nó không cần hiện thân thì cũng có thể giết chết các cô. Loại ma quỷ này chúng tôi không có cách nào để tiêu diệt được. Nếu như Triệu Y Thủy mà các cô nhắc tới là chết do ngoài ý muốn, chúng tôi....”

“Không phải ngoài ý muốn… không phải… cậu ấy bị người ta hại chết, là bị ma đẩy xuống… em đã nhìn thấy rồi, sau lưng cậu ấy không có ai cả, một người cũng không, nhưng cậu ấy lại tự dưng té xuống…”

“Chuyện ấy, Triệu Y Thuỷ là do ngã xuống từ ban công mà chết. Lúc đó cậu ấy đang phơi đồ thì có một bộ bị gió thổi bay, cậu ấy đưa tay ra chụp nhưng không may ngã khỏi ban công…”

“Không phải, là do con ma đã đẩy cậu ấy xuống! Cậu đứng cách lan can vẫn còn tận một khoảng cơ! Hơn nữa lan can cao ngang eo, người bình thường thì sẽ không có ai ngã xuống như thế đâu! Đầu cậu ấy đã đập trực tiếp cắm xuống đất!”

“Có thể cậu nhìn nhầm…”

“Không… Hu hu… Thực sự không phải thế…”

“Các anh không có cách gì sao?”

“Không có.”

“Vậy còn bùa hộ thân thì sao? Các anh có thể bán cho họ không?”

“Vấn đề mà các cô gặp phải thì có lẽ bùa hộ thân sẽ không thể giải quyết được.”

“Chúng em sẽ trả tiền mà!... Trả gấp đôi! Gấp đôi số tiền của Sài Anh, vậy được chứ?”

“Nếu các cô muốn thử thì chúng tôi sẽ bán bùa hộ thân cho các cô, tuy nhiên chúng tôi không đảm bảo về hiệu quả của nó.”

“Được!”

“Em không mua. Em không có nhiều tiền như thế.”

“Tuỳ ý cô.”

...

...

“Xin lỗi. Em… em còn tưởng các anh sẽ giúp họ.”

“Cô Sài.”

“Vâng.”

“Các anh đừng trách Sài Anh nữa, là em đã nói với họ về chuyện của các anh đấy!”

“Cô Sài, cô có thể nghe thấy tiếng bước chân của con ma kia, chứng tỏ cô khác với những người bình thường.”

“Hả…”

“Vì sự an toàn của cô, cô nên tránh xa một số người.”

“Bọn họ đều không phải là người xấu…”

“Rất nhiều người không phải cố ý mà hại chết người khác.”

“…”

“Em… em biết rồi. Em sẽ không tham gia trò chơi ấy đâu.”

“Không những không được chơi mà cô còn phải tránh xa bọn họ. Có một vài con ma không hề có lí trí. Nếu có thể thì trong khoảng thời gian này cô nên nghỉ học sẽ tốt hơn.”

“Hả… không… không nhất thiết phải thế chứ?”

“Đây là cách an toàn nhất.”

“Em… cảm ơn các anh”

“Đừng khách khí.”

Ngày 23 tháng 5 năm 2013, nhận được cuộc gọi từ người uỷ thác. File ghi âm cuộc gọi 201305231952.mp3.

“Xin chào cô Sài.”

“…”

“Cô Sài?”

“Hứa An An… chết rồi… ”

“Cô ấy chết như thế nào?”

“Ngã lầu… cô ấy… vào buổi tối, ngã xuống từ cửa sổ nhà ăn… ngã từ tầng hai thì trực tiếp đã…”

“Quá trình cụ thể ra sao?”

“Em, em không rõ… Mấy người… Mấy người Vương Giai Âm nói rằng Hứa An An nghe thấy bên ngoài có người kêu mình, nên đứng dậy nhìn thử. Cánh cửa đó bị hư rớt xuống dưới, Hứa An An liền ngã theo… Bọn họ… Bọn họ có người thì nghe thấy có tiếng gọi Hứa An An, người thì không… Những người nghe thấy… Những người nghe thấy là những người lần trước đã chơi trò bút tiên…”

“… Rốt cuộc trong các cô đã có bao nhiêu người chơi trò đó?”

“Em cũng không nhớ rõ, là vài người bạn trong kí túc xá… Hôm ấy không biết là ai nói một câu, sau đó có rất nhiều người cùng chơi. Chơi trong phòng Hứa An An, cửa để mở, bọn họ chơi rất nhiều lần, ai cũng thử qua nhưng đều không thành công, sau đó còn kéo thêm người khác… Em cũng không rõ tất cả có bao nhiêu người nữa. Nhưng em có nghe họ nói chỉ có Triệu Y Thuỷ và Trương Tiệp là thành công một lần. Trương Tiệp là người hôm bữa khóc liên tục, cậu ấy cũng là người đã nhìn thấy Triệu Y Thuỷ ngã xuống lầu… Nhưng… Nhưng Hoàng Quỳnh có nói rằng, sau trò chơi đó Triệu Y Thuỷ đã kể cho cô ấy nghe là giả thôi, cô ấy đã nắm lấy cây bút đang chuyển động, Trương Tiệp nhát gan lại còn chậm chạp nên không phát hiện ra chuyện này… Em… Em cũng không biết…”

“Cô Sài, tôi muốn xác nhận lại một lần nữa, cô không cùng chơi trò chơi đó, đúng chứ?”

“Đúng, em và Phương Phương, bốn người trong phòng chúng em cũng không.”

“Vậy xin cô hãy tránh xa họ một chút, đừng để bị kéo vào.”

“Nhưng mà… nhưng mà họ…”

“Cô Sài, cô không cứu được họ đâu, chúng tôi cũng không thể.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.