Dẫn Sói Vào Nhà - Vân Cát Cẩm Tú

Chương 23: Dân Quê Ra Tỉnh




Tiếng khóc của Gia Cát Văn giống như tiếng gió ghê rợn vậy, tiếng u u vô cùng nặng nề và ngột ngạt. Tiếng khóc nức nở vang vọng ở loại hoàn cảnh này càng làm tăng thêm bầu không khí quỷ dị.

Những cô gái mặt chim và những con quái vật kia đều không rời đi, bọn chúng nhìn chằm chằm về phía Gia Cát Văn. Ánh mắt của họ như những mũi kim nhọn đâm vào trong da thịt của ông ta. Tuy rằng làm như vậy không mang lại cho ông ta cảm giác đau đớn gì, nhưng nó thật sự là một loại giày vò với ông ta.

Gia Cát Văn đập trán xuống đất, vừa khóc nức nở vừa lẩm bẩm gì đó. Cảm xúc của ông ta bắt đầu vỡ vụn, vụ tai nạn giao thông trong quá khứ kia lại bắt đầu chiếm cứ toàn bộ ý thức của ông ta.

“... Thật xin lỗi... Thật xin lỗi... Tiểu Tước... Thật xin lỗi...”

Trong nháy mắt, tôi bỗng nhìn thấy núi rừng và bóng người trên đỉnh núi bắt đầu có sự thay đổi.

Mặt của những cô gái kia cũng đang thay đổi, mỏ chim và lông vũ dần dần tróc ra, để lộ khuôn mặt có chút bình thường của Tiểu Tước.

Trên đỉnh núi, quần áo trên người con quái vật đầu chim bắt đầu bị xé toạc ra hết, bộ dạng của bọn chúng cũng thay đổi, biến thành những con chim săn mồi thật sự.

Tiếng gào thét của những con chim ưng cao vút.

Bọn chúng vỗ cánh bay lên cao, bay lên trên bầu trời tối om âm trầm kia.

Thân thể Tiểu Tước dần dần trở nên trong suốt, hóa thành hư vô.

Cộp, cộp, cộp, cộp...

Lúc này, phía trước bỗng vang lên những tiếng bước chân.

Tôi ngẩng đầu lên, nhất thời cứng đờ cả người.

Cuối con đường xuất hiện một cái bóng tối đen như mực, có thể mơ hồ nhìn ra được hình dáng của một cánh cửa, vô cùng to lớn. Người đang bước đến mặc bộ quần áo màu đen, đội mũ đen, đeo kính đen, giày da cũng đen nốt, đi đường phát ra những tiếng bước chân đều đều.

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân đó, cả người Gia Cát Văn bỗng run rẩy, sau đó ông ta từ từ ngẩng đầu lên.

Người đàn ông áo đen không có bóng, anh ta tựa như một nguồn sáng, khi đứng trước mặt Gia Cát Văn thì phía sau Gia Cát Văn liền xuất hiện một cái bóng đen thật dài.

Vẻ mặt Gia Cát Văn bỗng trở nên hoảng hốt, nhưng sau đó những tạp niệm trong đầu ông ta đều biến mất hết. Ông ta đứng lên, cái bóng biến mất rồi. Vẻ ngoài của ông ta trông giống như những hồn ma mà tôi nhìn thấy trước đây, trống rỗng vô hồn.

Người đàn ông áo đen xoay người, đi ở phía trước. Gia Cát Văn đi theo sau anh ta. Khoảng cách giữa hai người được giữ cố định.

Cộp, cộp, cộp, cộp...

Hai người bước về phía trước, còn tôi đứng yên tại chỗ, không dám động đậy.

Vì sao tôi vẫn chưa thể tỉnh lại?

Gia Cát Văn được Quỷ Sai dắt đến Địa Phủ để đầu thai sao? Vậy vì sao tôi vẫn chưa thể tỉnh lại

Bây giờ tôi phải làm sao đây?

Tôi đang cố gắng tỉnh lại, nhưng tôi vẫn cứ đứng trên con đường thông đến Quỷ Môn Quan kia.

Cái bóng đen đó đang dần dần khuếch to ra, cánh cửa kia cũng đang dần phóng to ngay trước mặt tôi.

Con đường đang bị nuốt chửng.

Gia Cát Văn đã đi rất xa rồi, đi ra khỏi cái phạm vi xa nhất có thể giữa hai chúng tôi. Sợi dây liên kết giữa hai chúng tôi cũng đứt luôn. Bây giờ tôi đang được tự do.

Nhưng đây lại là tình huống xấu nhất!

Tình huống lần này còn tệ hơn cả tình huống trong lần giải quyết cái Tụ Âm Bồn kia nữa!

Nơi này là đường Hoàng Tuyền, là Quỷ Môn Quan. Đừng nói là đi tìm Diệp Thanh, tôi ngay cả làm sao quay trở lại nhân gian cũng không biết nữa!

Cuối cùng, Quỷ Sai và Gia Cát Văn đều bước vào trong cái bóng màu đen đó. Tôi tựa hồ thấy được cánh cửa kia đang mở ra một khe hở.

Trong chớp mắt, cánh cửa kia đã phóng to đến nỗi tôi phải ngước lên mới có thể nhìn thấy được đỉnh của nó!

Tôi không chần chờ gì nữa, quay người lại bắt đầu chạy.

Chí ít tôi không thể rơi vào Địa Phủ được!

Vả lại, con đường dưới chân là đường Hoàng Tuyền, một đầu thông đến Địa Phủ, một đầu khác hẳn là sẽ thông tới nhân gian chứ nhỉ?

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Con đường trống rỗng, núi ở hai bên đường cũng không biết đã biến mất từ lúc nào.

Trên con đường này không có gì cả, cũng không thể trông đến cuối đường.

Ngoại trừ ánh sáng phát ra từ chính con đường này thì chung quanh đều tối om như mực.

Tim tôi đập mạnh, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Nhất định sẽ có đường ra, nhất định sẽ có thể đi đến cuối đường!

Tôi cảm nhận được những luồng âm khí ở sau lưng. Những luồng âm khí này cũng không đáng sợ lắm, nhưng số lượng lại cực kì nhiều, nó kích thích tôi khiến tôi phải tăng tốc để chạy nhanh hơn.

Phía trước mặt không thấy có lối ra, cũng không thấy có loại ánh sáng như trong truyền thuyết.

Có phải là còn có đường khác không?

Trong đầu tôi vừa nhảy ra suy nghĩ như vậy thì con đường phía trước liền bắt đầu xuất hiện thêm những ngã rẽ. Theo tầm mắt của tôi di chuyển về phía trước, số lượng ngã rẽ càng ngày càng nhiều.

Sự thay đổi này không những không khiến tôi mừng rỡ, ngược lại khiến cho tôi càng thêm sợ hãi.

Nên làm sao đây?

Tôi nên làm sao đây?

Tôi chỉ có thể làm được...

Trong chốc lát, tôi bỗng nghĩ đến năng lực của tôi, năng lực của giấc mơ.

Đối tượng trong giấc mơ có thể thay đổi từ Viên Chí Nghị thành Gia Cát Văn, như vậy nhất định có thể biến thành những người khác!

Viên Khang, Lưu Hướng Tiền, Rhaego... ai cũng được!

Nhanh lên, mau đổi đối tượng đi!

Tôi đang gào thét dữ dội trong lòng.

Đột nhiên, phía sau có luồng âm khí cuốn lấy tôi, nuốt chửng tôi!

Tôi chìm vào trong bóng tối chân chính, ngay cả đường Hoàng Tuyền cũng biến mất ngay trước mắt tôi.

Tôi... đã chết rồi sao?

Hay là đang ở Địa Phủ?

Tôi cảm thấy rất khó hiểu, suy nghĩ trở nên hỗn độn.

Ở trong bóng tối, tôi chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của mình và tiếng hít thở, không còn nghe được gì khác.

Chết chính là như vậy sao...

Tôi phải chết như vậy sao?

Cha mẹ, em gái, bọn Tí Còi, còn có đám người Thanh Diệp...

Nếu bọn họ biết được tin này...

Trên đỉnh đầu tôi bỗng xuất hiện một tia sáng.

Sau khi đơ người mất một lúc, tôi mới hoàn hồn lại được, sau đó là cảm thấy mừng rỡ như điên.

Cơ thể tôi bắt đầu bay lên trên cao, thoát ra khỏi bóng tối.

Ánh đèn và không khí trong lành khiến tôi cảm thấy rất thoải mái.

Tiếp theo đó, tôi bỗng nhìn thấy có một bóng đen xuất hiện ở trước mặt tôi, bay lướt về phía trước.

Tôi sững người, sau đó mới nhìn rõ cái bóng đen đó là một hồn ma, cũng thấy rõ anh ta nhập vào thân xác của người đàn ông ở trước mặt tôi. Cơ thể người đàn ông kia chao đảo, cánh tay đang giơ lên buông thõng xuống, vật trong tay rơi xuống đất nhưng không bị hư hại gì.

Tôi trợn mắt há hốc mồm.

Bởi vì tôi biết người đàn ông này, Tô Thành!

Thứ rơi trên mặt đất kia chính là lọ thuốc hít mà Tô Thành từng muốn dùng nó để đối phó tôi!

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Trong lúc nhất thời, tôi nghĩ không ra rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?

Tô Thành bỗng cười lên, bật cười ha hả, đứng dậy xoay một vòng tròn tại chỗ, làm động tác co giãn gân cốt. Ông ta còn tìm một chiếc gương, nhìn ngắm vẻ bề ngoài của mình. Sau khi ngắm đủ rồi, ông ta quay người nhìn về phía những đồ vật đặt trong nhà.

Nơi này được dùng để chứa đồ, có rất nhiều đồ vật ở trong này.

Lúc nãy, trước mặt Tô Thành có một cái rương gỗ đang được mở tung ra.

Tô Thành tiện tay lục tung những đồ vật khác, sau đó lại cười to.

Giờ tôi đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra rồi. Nhìn thấy luồng âm khí nhàn nhạt trên người Tô Thành, tôi nhận ra rằng Tô Thành, hoặc nên nói là Tô Thành thật, đã bị một con ma chiếm lấy cơ thể! Ông ta có lẽ đã chết rồi!

“Tô Thành” mở một cái hộp gỗ nhỏ ra, cầm lấy cái hồ lô trong đó, lắc lắc để nghe tiếng phát ra trong hồ lô rồi nở một nụ cười thèm muốn. Ông ta mở miệng hồ lô, há to mồm hít vào, không biết đã nuốt thứ gì vào bụng. Sau đó ông ta ném cái hồ lô kia sang một bên, rồi lại mở một cái hòm gỗ khác ra. Sau khi mở ra, tôi bắt gặp một món đồ rất quen thuộc - bát sứ.

Đây chính là cơ hội!

Trong lòng tôi cảm thấy rất vui mừng, đưa tay về phía cái bát sứ.

“Tô Thành” bỗng nhiên quay đầu lại.

Bốp!

Tôi giống như bị ai đó vỗ mạnh một cái vào trán vậy, cảnh vật trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.

Tôi chớp chớp mắt, nhìn thấy một cái bóng người mờ mờ ảo ảo đang cúi thấp đầu nhìn tôi.

Đợi đến khi mọi thứ đã trở nên rõ ràng thì cái bóng người kia cũng biến mất.

Tôi vẫn đang nằm trên ghế sofa trong Thanh Diệp, ngoài cửa sổ thủy tinh là ánh nắng mơ hồ. Không khí trong phòng cũng không vì thế mà trở nên ấm áp hơn, nó vẫn trong trạng thái lạnh lẽo.

Tôi ngồi dậy, kéo túi ngủ ra, cầm điện thoại lên xem giờ.

Bây giờ đang là sáng hôm sau, thời gian chỉ trôi qua có một đêm thôi.

Đúng rồi, Huyền Thanh Chân Nhân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.