Dẫn Sói Vào Nhà - Vân Cát Cẩm Tú

Chương 18: Tiền Tới Tay




Hai cô gái kéo lấy Viên Chí Nghị đi về phía trước. Hồn ma của Viên Chí Nghị ma sát với tấm thảm, phát ra tiếng sàn sạt. Máu của ông ta loang ra, tấm thảm màu nâu bây giờ đã thành màu nâu đỏ. Ông ta bị kéo đến một cánh cửa mở rộng, hai cô gái bước chậm lại, một trước một sau tiến vào bên trong.

Phòng tắm cùng nhà vệ sinh tách riêng, tấm kính trong phòng tắm là thủy tinh trong suốt, đoạn ở giữa tấm kính đó bị mờ đi, che lại tình cảnh bên trong đó. Bên trên tấm kính toàn bộ đều là hơi nước, chỉ có thể nhìn thấy một người ngồi dưới đất.

Hai cô gái kéo ra cửa phòng tắm, khí nóng bên trong phun ra.

Cúc cu cúc cu!

Tiếng chim hót vang lên.

Ào ào...

Vòi nước phát ra tiếng vang, dòng nước trong vòi hoa sen ít dần đi.

Tí tách... Tí tách...

Mấy giọt nước còn sót lại rơi trên gạch men sứ.

Người đang nằm trên đất không có mí mắt, tròng mắt đỏ ngầu, lồi ra, nó chuyển động một cách quỷ dị nhìn về phía hai cô gái. Tôi không phân biệt được người đó là nam hay là nữ, bởi vì tóc của người đó đã không còn, da đầu cũng biến mất, chỉ còn lại có phần xương. Những bộ phận khác trên người của người đó cũng như thế, cơ bắp đã bị biến thành bùn nhão, dính trên người và ở trên gạch, làm tắc cả miệng cống thoát nước. Thực ra nó đã không thể được coi là người nữa rồi.

Cô gái mặc quần yếm duỗi tay nắm lấy mắt cá chân của người đó, lôi nó kéo trên mặt đất.

Hai cô gái lại một trước một sau rời khỏi phòng.

Trên mặt thảm ngoại trừ máu, còn có nước và một ít thịt nát.

Lúc này Viên Chí Nghị mới nhìn đến người này, sợ đến phát ra tiếng kêu kì lạ “cục cục“.

Người kia không có chút phản ứng nào, giống như đã chết. Chỉ là tròng mắt của người đó vẫn đang động đậy quan sát chung quanh.

Hai cô gái đang muốn vào thang máy thì nghe được tiếng kêu thảm thiết vang lên ở trên.

Cửa thang máy mở ra, đóng lại, ngăn cách những âm thanh này.

Thang máy cuối cùng dừng tại tầng hai mươi mốt. Trong hành lang cũng không có bóng người nửa trong suốt nào. Hai cô gái tiến vào căn phòng số 2107.

Ở bên trong có một cô gái khác cũng mang khuôn mặt chim, mặc áo sơ mi váy ngắn, đang dùng mỏ chim mổ lấy Vệ Tiểu Trung bị treo ngoài cửa sổ.

Thịt Vệ Tiểu Trung bị tha xuống, rơi ngoài cửa sổ.

Màn cửa sổ bay múa, che khuất bầu trời đêm.

Ba cô gái phát ra tiếng chim hót, giống như đang trao đổi với nhau.

Không bao lâu, ba người này đã bàn bạc xong.

Cô gái mặc váy ngắn duỗi đầu ra, mỏ chim như cái kéo, cắt đứt dây trói cho Vệ Tiểu Trung.

Vệ Tiểu Trung hét lên, cậu ta rơi tự do xuống dưới.

Bộp!

Sau tiếng “Bộp” đó thì không còn nghe thấy tiếng hét của cậu ta nữa.

Viên Chí Nghị đưa lưng về phía cửa sổ, không nhìn thấy tình trạng của Vệ Tiểu Trung, nhưng lại nghe được những tiếng động đó, ông ta run rẩy không ngừng.

Ba người lại đi vào thang máy.

Thang máy dừng lại tại tầng hai mươi, bên ngoài cũng là một cô gái, lông trên khuôn mặt cô ta so với những người khác lộng lẫy hơn. Họ chào hỏi lẫn nhau bằng tiếng chim hót êm tai. Nếu như không thấy được tràng cảnh trong thang máy thì tôi cứ tưởng mình đang ở trong một khu rừng, lọt vào tai tôi là tiếng chim hót tượng trưng cho thiên nhiên.

Thang máy tiếp tục đi xuống, dừng tại tầng thứ mười sáu, bốn người cùng bước ra.

Ở cách đó không xa, tôi thấy một cô gái mặc váy ngủ. Hình như cô gái đã nghe được tiếng động trong thang máy, cô ta quay đầu lại, làm ra động tác im lặng với đồng bọn. Cô ta lại tiếp tục đi lên phía trước, trong miệng không ngừng phát ra tiếng chim hót.

Bốn người phía sau đi theo. Bọn họ không hót cùng nhưng bọn họ kéo theo hai thi thể, tiếng sàn sạt phát ra cũng không bị che khuất bởi tiếng hót của cô gái kia.

Cô gái không ngừng tiến vào lấy căn phòng ở hai bên, mở cửa, tìm kiếm, rồi đóng cửa, âm thanh vô cùng vang dội. Cô không cho đồng bọn mở miệng, còn bản thân thì lại phát ra âm thanh lớn nhất. Do cô ta đều phải dừng lại kiểm tra mỗi căn phòng nên bốn người ở phía sau dần dần đuổi kịp cô ta.

Chẳng mấy chốc đã đến cuối hành lang.

Cô gái mở ra căn phòng cuối cùng để kiểm tra.

Tôi quan sát khóa của cánh cửa điện tử, tất cả khóa cửa đều không còn hoạt động, đèn chỉ thị không có sáng lên.

Cô gái như cũ làm ra hành động lật tung mọi thứ tìm kiếm.

Bộp!

Bang!

Bang!

Tất cả cửa tủ đều bị mở ra, cô ta còn nhào ra trước cửa sổ sát đất, dùng đôi mắt chim kia nhìn chăm chú bên ngoài.

Không có dấu vết của người nào cả.

Cô gái xoay người, giống như muốn rời khỏi. Cô ta đi qua giường, đang muốn đi ra cửa thì bỗng nhiên cô ta xoay người nhào tới trên giường, mỏ chim đâm vào bên trong nệm.

Xoẹt xẹt!

Mỏ chim kia như lưỡi dao, cắt ra tấm nệm.

Đôi tay non mịn của cô gái lần mò vào vết nứt tối thui kia, mỏ chim đóng mở.

“Tìm được mi rồi!”

“Á! A a a a!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Nhất thời tôi không phân biệt được tiếng kêu đó là của ai. Cho đến khi cơ thể của Rhaego bị cô gái lôi ra từ dưới tấm nệm, tôi mới biết được người trốn ở dưới đó là ông ta.

Tôi phát hiện, người ông ta như bị thứ gì cắt ra, chỉ còn một nửa thân thể, một nửa kia biến mất không thấy nữa, chỉ còn lại phần lưng máu thịt be bét. Cô gái nắm lấy một nửa cổ tay còn lại của ông ta, ngón tay đâm vào bên trong thịt, rồi nắm lấy xương cốt.

Tôi có chút khiếp sợ.

Không biết Rhaego làm sao bị thương thành như vậy, nhưng nếu không như thế thì ông ta đã không thể trốn ở gầm giường chật hẹp như vậy. Lúc cô gái kéo ông ta ra, vết thương trên người ông ta cũng không còn chảy máu, giống như máu của vết thương đã bị khô lại vậy. Tôi nhìn kĩ. Vết thương của ông ta không phải do vũ khí sắc bén tạo thành, cho dù ông ta bị cắt đứt một nửa người là do vũ khí sắc bén đi nữa, nhưng bây giờ trên miệng vết thương kia còn có dấu vết bị bỏng.

Tôi tê cả da đầu.

“Không thể nào! Cô gian lận! Cô không thể phát hiện ra tôi!” Rhaego kinh hoảng, tức giận kêu lên.

Cô gái nghiêng đầu, hình ảnh Rhaego hiện lên trong đôi mắt chim, “Cúc cu?”

Các cô gái khác líu ríu kêu lên. Cô gái mặc váy ngủ không còn để ý đến Rhaego nữa, quay đầu phát ra tiếng kêu gì đó.

Rhaego lúc này mới bắt đầu sợ hãi, ông ta nhìn về phía hai người đang bị kéo theo kia.

“Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì rồi?” Ông ta vội hỏi.

Viên Chí Nghị chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào mơ hồ, còn người kia thì chỉ có thể di chuyển tròng mắt.

Đột nhiên tiếng diều hâu kêu lấn át đi tiếng ồn ào trong phòng.

Âm thanh kia là từ tầng khác truyền đến.

Tôi cúi đầu xuống.

Hình như là từ lầu dưới.

Các cô gái không ầm ĩ nữa, cô gái mặc váy ngủ nắm lấy Rhaego kéo ra bên ngoài.

Trong lòng Rhaego vô cùng sợ hãi, nhưng hai đồng bọn kia của ông ta cũng không thể giúp gì được.

Các cô gái đi đến thang máy, ba cái thang máy đều đang hoạt động.

Một cái thang máy ở giữa dừng lại, cửa mở ra, bên trong đều là những cô gái mặt chim, trong đó trên tay một cô gái còn kéo một người đang thoi thóp. Người kia bị vây lại bởi các cô gái nên tôi không nhìn rõ bộ dạng ra sao.

Các cô gái tiến vào thang máy, chen chúc cùng một chỗ.

Rhaego nhìn về phía người đang thoi thóp kia, thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Không có ai trả lời. Những cô gái kia đều trở nên cực kì yên tĩnh.

Rhaego run rẩy, tự lẩm bẩm: “Nó điên thật rồi... Nó nhất định là muốn giết chết chúng ta... Bọn chúng không cần những đồ trang sức như chúng ta nữa...”

Tôi nhìn thang máy đang hạ xuống, bắt đầu lo lắng.

Thang máy đến tầng thứ mười lại ngừng một lần, bên ngoài cũng có mấy cô gái mặt chim. Trong số đó chỉ đi vào một người vì thang máy đã chật ních.

Cửa thang máy đóng lại.

Tôi bay bên trên thang máy, cảm thấy da gà da vịt đều nổi hết cả lên.

Rốt cuộc trong khách sạn đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại có nhiều cô gái mặt chim như vậy? Tôi nhớ đến hai bức tranh trước đó nhìn thấy. Trong khách sạn có treo những bức tranh trang trí và hầu như mỗi căn phòng đều có, trong hành lang cũng có một vài bức. Nhưng tôi đều không chú ý đến nội dung của những bức tranh trong mỗi lần bước vào giấc mộng. Tôi không hiểu nhiều về nghệ thuật, không biết những bức tranh này do ai vẽ, chẳng qua tôi chỉ cảm thấy những bức tranh kia dường như không có bức nào khiến người khác vừa nhìn đã vô cùng ấn tượng cả. Hầu hết các bức tranh đều cùng một phong cách, đó chính là tĩnh mịch, nói cách khác chính là không có cảm giác tồn tại.

Thang máy dừng ở tầng một. Các cô gái nối đuôi nhau đi ra, mặt khác hai thang máy kia đều lần lượt dừng lại, cũng có những cô gái mặt chim khác đi ra và cũng có người bị kéo đi. Ở lối đi dành cho nhân viên cũng là tình cảnh này. Vệ Tiểu Trung bị một cô gái kéo từ bên ngoài khách sạn vào.

Cửa xoay chuyển động. Tôi thấy được cảnh sát bên ngoài khách sạn, thậm chí có thể thấy rõ vẻ mặt sợ hãi của bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.