Dẫn Sói Vào Nhà - Vân Cát Cẩm Tú

Chương 16: Bắt Đầu Tống Tiền




Đối tượng trong cảnh mộng lần này là Viên Chí Nghị.

Ông ta chết vào lúc nào vậy? Sau khi chúng tôi rời khỏi bệnh viện sao? Chủ nhiệm Mao cũng không có nói gì với chúng tôi. Có lẽ là ông ta vừa mới chết không bao lâu?

Là Diệp Thanh... giết ông ta sao?

Tâm trạng của tôi trở nên phức tạp.

Đương nhiên lúc này Viên Chí Nghị cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông ta có chút điên loạn, đi khắp nơi tìm kiếm Diệp Thanh, luôn miệng chửi rủa.

Tôi phát hiện, nơi này không phải dị không gian trong mộng, mà là ở trước cửa khách sạn Tuấn Ly trong hiện thực.

Giống như Cổ Mạch và Nam Cung Diệu nói, khách sạn Tuấn Ly đã thay đổi, mấy linh hồn trong đó đã chạy ra ngoài rồi.

Tôi đứng ở trước cửa khách sạn, nhìn và nghe thấy rõ được sự náo nhiệt bên trong.

Viên Chí Nghị đã bình tĩnh lại. Người khiến ông ta bình tĩnh lại là những cảnh sát đang canh giữ ở vạch cảnh giới. Những cảnh sát đó ngoảnh mặt làm ngơ với ông ta. Viên Chí Nghị đưa tay muốn đẩy người cảnh sát, nhưng phát hiện tay của mình xuyên qua cơ thể của anh ta.

Viên Chí Nghị ngơ ra hai giây, kêu lên một lần nữa.

Lần này là sợ hãi mà kêu lên.

Ông ta kinh ngạc khó tin nhìn cơ thể mình, rồi chạy đến trước mặt của người cảnh sát hét lên, còn muốn lôi kéo cảnh sát, nhưng cũng chỉ phí công vô ích.

Viên Chí Nghị thở hổn hển, lui về phía sau mấy bước, bỗng nhiên ông ta quay người muốn chạy đi.

Tôi định chạy theo sau, lại nghe được tiếng gọi của ai đó.

“Cha.”

Tiếng nói ấy không vang lắm, nhưng tôi có thể nghe thấy, có lẽ Viên Chí Nghị cũng nghe được. Ông ta dừng bước, từ từ quay đầu lại.

“Cha!” Viên Khang đang tóm lấy cửa xoay của khách sạn, ngạc nhiên vui mừng nhìn Viên Chí Nghị, “Cha, mau cứu con! Cha cứu con với!”

“A Khang ơi!” Nước mắt Viên Chí Nghị tuôn đầy mặt, lảo đảo chạy tới trước cửa khách sạn.

Viên Khang bắt lấy tay của Viên Chí Nghị, “Cha mau nghĩ cách cứu con, cha mau nghĩ cách...”

Phù!

Cửa xoay tự động di chuyển, Viên Khang bị cửa xoay đẩy vào trong khách sạn.

Trong khách sạn đèn sáng trưng, tôi nhìn thấy Viên Khang bị đẩy sát mặt đất bay vào khách sạn, đụng phải nền của bức tượng hình con ngựa, miệng chảy máu tươi. Viên Chí Nghị cũng thấy được. Ông ta nhanh chóng chạy xuyên qua cửa xoay vào bên trong khách sạn.

Cửa xoay chuyển động.

Những người cảnh sát phụ trách trông coi đường cảnh giới quay đầu lại, nhìn thấy cánh cửa xoay tự nhiên di chuyển thì như nhìn thấy ma vậy, lập tức cúi đầu, bờ môi động đậy, âm thầm lẩm nhẩm cái gì đó. Còn có một số người bắt đầu tán gẫu với đồng nghiệp, ánh mắt và động tác đều rất cứng ngắc.

Bọn họ không nhìn thấy Viên Chí Nghị, nhưng có thể nhìn thấy những thứ bên trong khách sạn. Vậy thì, có lẽ bọn họ đã nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng trong khách sạn?

Đúng thật là có ma ở trong...

Tôi bay vào khách sạn.

Viên Chí Nghị đang ôm lấy Viên Khang khóc.

Viên Khang gắt gao bắt lấy Viên Chí Nghị, “Cha, hãy nghĩ cách cứu con, cha dẫn một người đến đây! Bắt một người đàn ông trẻ tuổi đến đây!” Ngữ khí của ông ta lo lắng mà bức thiết.

Viên Chí Nghị có chút mờ mịt.

Động tác đang bay của tôi dừng lại.

“Tìm người, chỉ cần tìm một người đến đây, con sẽ chiếm lấy cơ thể của người đó để sống tiếp! Chính là như vậy...”

Bộp!

Chân trước của con ngựa rơi xuống.

Viên Khang cùng Viên Chí Nghị hét thảm thiết.

Chân ngựa rơi vào ngực của Viên Khang và đè lên cánh tay đang ôm lấy Viên Khang của Viên Chí Nghị.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Rhaego đang ngồi trên lưng ngựa và Lưu Hướng Tiền đang treo trên chiếc đèn thủy tinh kia. Hai người này, không, hai hồn ma này đều đã trở về hình dạng bình thường, không còn vết thương nữa, cả hai đang nhìn xuống hai cha con kia.

Chiếc móng ngựa vẫn chưa được nhấc lên, hai cha con họ Viên vẫn bị kẹt ở đó. Viên Khang thoi thóp, máu không ngừng chảy ra từ miệng ông ta.

“Đừng nằm mơ nữa. Cậu còn chưa phát hiện ra rằng cha cậu đã chết rồi sao?” Rhaego vẫn đang trong tư thế giơ kiếm buồn cười kia nói.

Viên Khang mở to hai mắt, quay đầu nhìn Viên Chí Nghị.

Viên Chí Nghị nghiến răng nghiến lợi.

“Cho dù đã chết thì cũng có thể tìm người đến! Cha, cha đi tìm người, không, tìm hai người đến, chúng ta có thể chiếm lấy cơ thể bọn họ để sống tiếp!” Viên Khang vội vàng nói.

Cho đến bây giờ Viên Chí Nghị vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Rhaego xùy cười một tiếng, “Nó sẽ không để cho cha cậu đi ra đâu. Từ giữa trưa bắt đầu, những người tiến vào đều không ra được, đều bị giam ở đây! Nó đã điên rồi!”

Tôi giật mình.

Điên rồi... Cái từ này khiến tôi không khỏi nhớ tới Thiên Đạo mà Cổ Mạch nói. Anh ta nói Ông Trời đã điên rồi. Khách sạn này cũng điên rồi sao? Chẳng lẽ Huyền Thanh Chân Nhân chính là vì như vậy nên mới thất bại?

Trong sảnh lớn, tôi không nhìn thấy một bóng người nào cả. Nếu bọn họ muốn đào móng, muốn phá hủy cả tòa nhà này, thì chắc chắn họ sẽ phá gara xe dưới hầm trước. Đây chỉ là suy đoán của tôi, tôi hoàn toàn không biết gì về kế hoạch của Huyền Thanh Chân Nhân. Dù là Trần Dật Hàm, tôi nghe Trần Hiểu Khâu nói, anh ta cũng chỉ biết được Huyền Thanh Chân Nhân dẫn theo đội thi công vào trong khách sạn mà thôi.

Trong lòng tôi run lên một cái, cúi đầu xuống, bay xuyên qua mặt đất, đến bãi đậu xe dưới tầng hầm nhìn xem. Nếu Huyền Thanh Chân Nhân ở bên dưới thì chắc chắn đội thi công và đội cứu viện cũng ở dưới, cứu bọn họ là chuyện quan trọng nhất, so với cha con họ Viên, Rhaego và Lưu hướng Tiền thì bọn họ bây giờ đang vô cùng nguy hiểm.

Hai chân của tôi chìm vào dưới mặt đất, nhưng không bao lâu, tôi liền cảm giác được chân mình giẫm phải đồ gì đó. Bây giờ chỉ có bắp chân tôi biến mất ở đá cẩm thạch dưới mặt đất mà thôi. Lòng bàn chân cảm thấy rất mềm mại, tôi không xác định được đó là cái gì. Tôi vội vàng bay lên, do dự một chút rồi cúi đầu xuống, đem mặt mình chôn vào dưới mặt đất.

Đập vào mắt tôi không phải bãi đậu xe dưới tầng hầm mà là một đống hoang tàn, trần nhà vẫn còn nguyên vẹn, nhưng trên mặt đất thì chỉ còn đống vụn nát để lại sau khi người ta phá bỏ. Trước mặt tôi là đá vụn, trong đó có một phần cơ thể người. Thứ tôi vừa giẫm phải là cơ thể người!

Lòng tôi căng lên, cả người hạ xuống đất, đi đến xem xét cơ thể đó. Tôi không tìm thấy đầu của người đó đâu, trong đống đá vụn kia chỉ lộ ra phần bụng của anh ta.

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy gì ngoài cơ thể này.

Chần chừ một lúc, tôi tóm lấy phần bụng kia, cầm lấy phần thịt mềm trên đó đem người ấy kéo ra ngoài. Chỉ là hơi nhẹ tay kéo một cái, tôi liền cảm nhận được nhiệt độ của người đó. Người này hẳn là còn sống, thế nhưng anh ta bị kẹt ở trong, có lẽ còn hôn mê, nên không có một chút phản ứng nào.

Tôi dừng lại động tác.

Lộc cộc, cộc cộc cộc...

Một cục đá nhỏ ở trên đống đá vụn lăn xuống, một đường lăn xa...

Trên người của tôi bắt đầu chảy mồ hôi.

Loại cảm giác đứng ngồi không yên kia lại tới.

Cái cảm giác bị kim châm kia lại đến nữa.

Tôi đang bị nhìn chằm chằm.

Bây giờ tôi cũng không chắc chắn được rốt cuộc cái khách sạn có phát hiện ra tôi hay không.

Rất có khả năng tôi đã bị phát hiện, chỉ là nó không thể làm gì tôi mà thôi.

Cũng có thể là nó cảm thấy không cần bận tâm đến một con sâu nhỏ như tôi nên chỉ cảnh cáo tôi không nên động đến con mồi của nó.

Tôi cảm giác được thân thể mình bị lôi kéo lên, không khỏi sợ hãi trắng mặt.

Tôi bay về lầu một sảnh lớn, sau khi thấy rõ tình huống thì tâm trạng dần buông lỏng.

Tôi không phải bị thứ gì bắt lấy, mà là Viên Chí Nghị đang chạy.

Tay Viên Chí Nghị đã gãy rời, một cánh tay còn đang ở chỗ dưới chân con ngựa cùng với Viên Khang, vết đứt trên tay rất ngay ngắn. Viên Chí Nghị không có cánh tay đang lảo đảo chạy, để lại một vệt máu dài. Ông ta kinh hoàng hét to, xông đến cầu thang hình cung. Sau lưng ông ta có mấy cái bóng nửa trong suốt đang cầm dao dùng trong nhà bếp, cười to đuổi theo ở phía sau.

Viên Chí Nghị chạy lên tầng hai, chạy đến cánh cửa đang mở gần nhất.

Trong nhà ăn có rất nhiều cái bóng tương tự đang làm ra các động tác như ăn cơm trên bàn ăn trống không. Dường như bọn họ nghe được tiếng động, đồng loạt quay đầu lại, những cái bóng không có khuôn mặt hướng về Viên Chí Nghị, im lặng nhìn ông ta chằm chằm.

“Á á!” Viên Chí Nghị sợ hãi lùi lại, đụng phải cái bóng đang đuổi theo ở phía sau.

Phập!

Dao phay đâm vào người Viên Chí Nghị.

Những cái bóng hình người kia bao vây ông ta lại, một bên phát ra tiếng cười, một bên không ngừng lấy dao đâm vào người ông ta.

Máu tươi tuôn ra đầy mặt đất.

Còn những cái bóng trong nhà ăn thì quay đầu lại, tiếp tục động tác như đang ăn cơm.

Cách một cánh cửa là hai khung cảnh kinh hoàng khác nhau hoàn toàn.

Đinh!

Trên hành lang tầng hai, thang máy đi đến, cửa thang máy chầm chậm mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.