Dẫn Sói Vào Nhà - Vân Cát Cẩm Tú

Chương 12: Thể Nghiệm




Vào lúc tôi cảm thấy có một cơn ớn lạnh chạy dọc từ sống lưng xông thẳng lên đỉnh đầu thì tôi giật mình tỉnh giấc.

Nội dung của giấc mơ không nhiều, nhưng tôi mở mắt ra thì trời đã sáng rồi.

Cả người tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh, đúng lúc ấy tôi chợt nhìn thấy cái rèm cửa lay động, trong lòng không khỏi sinh ra một cảm giác sợ hãi.

Tôi ngồi dậy từ trên giường, dần dần lấy lại tỉnh táo rồi đi kéo tấm rèm cửa ra. Bên ngoài tấm rèm không treo vật trang trí nào cả.

Trong phòng tôi hiếm khi có mấy thứ đó, nhưng phòng của em gái thì… đồ chơi bằng vải bông, búp bê, móc khóa xinh xắn đáng yêu, chuông gió, búp bê thời tiết… Tôi xoa xoa hai bên thái dương.

Nhưng mà tôi không nhìn thấy trong nhà có âm khí, có lẽ là không sao đâu. Nói đến mới nhớ, khách sạn Tuấn Ly cũng không có âm khí gì cả. Đó là linh hồn, vả lại có khả năng là linh hồn trong dị không gian, không phải là ma. Tôi lại nhớ ra em gái mình chưa bao giờ nói phòng nó bị ma ám, vì thế mới cảm thấy nhẹ lòng đi đôi chút.

Hai ngày sau đi làm trở lại, tôi có một loại cảm giác dường như đã trải qua mấy đời vậy.

Vẻ mặt của những người trong chỗ làm khi gặp tôi cứ có vẻ mờ mờ ám ám, có người còn mang theo sự châm chọc thấy rõ.

Sếp Già thì nhìn có vẻ tâm trạng rất phức tạp, tìm tôi đến để tâm sự. Nói một cách ngắn gọn là thế này, sếp rất vui mừng và yên dạ khi tổ năm người chúng tôi đoàn kết một lòng, biết giúp đỡ lẫn nhau như thế. Nhưng sau đó lại xoay qua nhắc nhở tôi, theo đuổi con gái nhà người ta không phải như thế, không nên tạo cho người ta một áp lực lớn như vậy, đó là ban ơn chứ không phải tình yêu.

Tôi cứng họng không biết nói gì, chỉ có thể im như thóc mà lắng nghe.

Lúc tôi đến phòng làm việc thì phát hiện bốn người Tí Còi đều đã có mặt.

Tôi vừa đóng cửa lại thì bốn người họ bật cười ngặt nghẽo, ngay cả Trần Hiểu Khâu cũng hiếm khi cười một cách sảng khoái đến thế. Trong đó, chắc cũng có nguyên nhân từ việc bệnh tình của Trần Dật Hàm đang chuyển biến rất tốt đây.

Tôi không cho họ sắc mặt tốt, nghiêm mặt lại, lấy uy nghiêm của tổ trưởng ra hỏi họ về tình hình công việc trong hai ngày qua. Bọn họ đương nhiên là không làm việc gì cả, ngồi chơi xơi nước suốt hai ngày.

Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết vừa nãy đã được Tí Còi và Gã Béo kể cho nghe nội dung giấc mộng hai ngày trước của tôi. Tất cả những tình tiết rùng rợn đều do Gã Béo kể, còn Tí Còi chỉ đứng bên cạnh phụ họa.

“Nói như thế thì linh hồn của những người đó đã bị khách sạn bắt nhốt vào bên trong một dị không gian rồi, còn những hồn ma mà anh nhìn thấy trước đây rất có khả năng không phải là chính họ đúng không?” Trần Hiều Khâu hỏi.

Trước giờ tôi vẫn chưa để ý đến điểm này, Trần Hiểu Khâu vừa hỏi thì tôi liền nhận thấy có gì đó khác thường.

“Đối tượng giấc mộng của anh có lẽ là quá khứ của hồn ma, nhưng nếu cái anh thấy trước đây không phải là hồn ma của họ, thế thì làm sao có thể mơ thấy được diễn biến trong quá khứ của họ chứ?” Tôi cảm thấy khó hiểu.

Chẳng lẽ năng năng lực của tôi lại có sự thay đổi mới?

“Bên Huyền Thanh Chân Nhân có lẽ là biết đấy.” Gã Béo nói, “Hôm qua anh kể cho họ nội dung giấc mơ của anh, họ không hề đặt ra nghi vấn gì.”

“Nhưng cũng có khả năng họ không mấy để tâm đến.” Tí Còi bĩu môi, tỏ vẻ không có một chút tin tưởng nào với Huyền Thanh Chân Nhân, Cổ Mạch và Nam Cung Diệu.

Tôi trực tiếp gọi điện ngay cho Huyền Thanh Chân Nhân. Hình như ông ấy đang vô cùng rảnh, rất nhanh đã bắt máy, vừa nghe tôi hỏi liền giải thích: “Bởi vì bây giờ chúng dính liền với nhau tại một chỗ, cho nên cậu mới nhìn thấy những quá khứ ấy.”

“Nghĩa là sao? Những linh hồn đó cùng với những hồn ma kia gắn liền với nhau?” Tôi càng cảm thấy rối hơn.

“Đúng thế.” Huyền Thanh Chân Nhân thở ra một hơi, “Cậu cho rằng tại sao bọn chúng phải giam cầm linh hồn của bọn họ rồi hành hạ họ, còn thay thế họ, sau khi chiếm cứ thân xác của họ thì lại tự mình tìm đến cái chết?”

Tôi không suy nghĩ đã nhanh chóng mở miệng, “Dục vọng biểu diễn?”

Những linh hồn đó hình như vô cùng “hoạt bát”, còn rất ư là điên cuồng nữa.

Bên kia đầu dây, Huyền Thanh Chân Nhân vẫn im lặng.

“Tôi… đoán sai sao?” Tôi ngập ngừng nói.

“Là vì muốn làm con người đó!” Huyền Thanh Chân Nhân đề cao thanh âm, giọng kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Bọn chúng chiếm cứ thân phận của những người đó để được đi đầu thai, kiếp sau làm một con người chân chính!”

Đóc óc tôi trở nên mờ mịt: “Là như vậy sao…”

“Chính là như thế. Con người ai chẳng có ước mơ và linh hồn cũng vậy. Có một số linh hồn thì không muốn làm người, cũng có một số thì vô cùng ước ao. Những linh hồn đồ vật kia đi ra chắc là ở trong cái nhóm muốn làm người đó. Bọn chúng với hồn ma con người gắn kết với nhau, ảnh hưởng lẫn nhau, dần dần sẽ thay thế hoàn toàn thân phận của nhau. Quá trình này diễn ra có thể rất nhanh, cũng có thể rất chậm, cái đó còn tùy vào tốc độ đầu thai của chúng và tình trạng của các hồn ma trong khách sạn. Nếu như những hồn ma bị nhốt đó không thể bảo trì được ý thức của con người thì bọn họ sẽ dần dần biến thành linh hồn của đồ vật kia, còn những linh hồn bên ngoài đang thay thế họ lúc đó có thể được đi đầu thai rồi. Như vậy, thân phận của cả hai sẽ hoàn toàn hoán đổi cho nhau.” Huyền Thanh Chân Nhân nói.

Tôi liền nhớ lại những cảnh mộng của chính mình.

Rhaego dường như là một người am hiểu khách sạn, hơn nữa lại còn giả vờ tử tế, tham sống sợ chết luồn cúi dưới nanh vuốt ma quái của những linh hồn đó. Vệ Tiểu Trung e là vẫn chưa biết rõ về tình hình của khách sạn, sống trong căm phẫn sau cái chết đột ngột của mình. Còn như Lưu Hướng Tiền… tưởng tượng đến việc từ “cục thịt” biến thành một tờ giấy, ông ta có lẽ là người bị tiêu mòn ý chí nhanh nhất.

Trong lòng tôi chợt cảm thấy hơi xót xa. Cảm giác này có thể gọi là “một chút tình thương của đồng loại” chăng?

Huyền Thanh Chân Nhân nói bên đó còn có một số việc phải làm, vào trưa nay sẽ diệt trừ tận gốc mối họa này, rồi ông ấy gác điện thoại.

Tôi đem việc này giải thích cho những người còn lại nghe, vẻ mặt họ cũng trở nên rất tế nhị.

“Sẽ bị thay thế ư?” Tí Còi vẫn như cũ là người sợ hãi nhất.

“Điều kiện ban đầu là có khách sạn nên những linh hồn đó mới có thể làm được như thế. Hơn nữa, quan hệ giữa chúng với nhau có lẽ cũng không hề bền chắc như sắt thép.” Trần Hiểu Khâu phân tích nói.

Tôi nghĩ, con ngựa và chùm đèn pha lê hình như cũng chẳng hòa hợp gì mấy. Cái thang máy điên cuồng đè bẹp Lưu Hướng Tiền là nguyên nhân chính dẫn đến ý thức ông ta bị tàn phá, tôi không biết là do cái thang máy tự nó nổi điên, hay là linh hồn đang chiếm cứ bên trong Lưu Hướng Tiền đã chiếm ưu thế trong việc hoán đổi? Linh hồn thay thế Lưu Hướng Tiền chắc là cái linh hồn bên trong tivi nhỉ? Thang máy và tivi có quan hệ gì với nhau không? Nạn nhân bị giết vẫn còn hai người nữa, một người chết trong buồng tắm vì bị bỏng nước sôi, một người nữa là Viên Khang chết dưới bàn chân con ngựa. Hai người họ có lẽ cũng liên quan đến mối quan hệ giữa các linh hồn trong dị không gian kì lạ ấy.

“Nhưng mà, hôm nay là có thể giải quyết được cái khách sạn rồi, không có gì để phải lo lắng nữa đâu.” Tí Còi không biết đang nói với chúng tôi hay đang nói với chính mình.

Nhìn đồng hồ, năm người chúng tôi dựa theo thói quen phân công từ trước, bắt đầu công việc của một ngày mới.

Vào đầu giờ chiều, tôi, Tí Còi và Gã Béo cùng nhau dùng cơm trưa, rồi nghỉ ngơi tí xíu trong một tiệm cơm nhỏ.

Ông chủ quán đang ngồi ở chiếc bàn trống ngay bên cạnh lướt điện thoại, chốc chốc lại có âm thanh từ video truyền ra.

“Kì lạ thật, mãi chẳng thấy ai ra, đã là nhóm thứ ba rồi đó.”

Giọng nói truyền ra từ chiếc di dộng vô cùng ấn tượng, giọng điệu rất kì lạ, ẩn chứa bên trong sự hưng phấn.

“Này này này, anh làm gì đó? Chỗ này là khu vực đang thi công, không được đến gần.”

“Tôi đang đứng ngoài dải phân cách mà.”

“Anh quay cái gì đấy?”

Tôi cảm thấy nên rời đi rồi. Ông chủ quán cố ý phóng to âm thanh, nói không chừng chính là đang nhắc nhở chúng tôi đừng có chiếm giữ cái bàn ấy mãi như thế. Tuy lúc này ở đây chẳng có ai vào ăn cơm.

Gã Béo và Tí Còi cũng đứng dậy.

“Chú đang xem gì thế?” Nhân viên phục vụ sau khi xong việc, ngồi đối diện chủ quán hỏi.

“Livestream. Người này đang đứng trước cửa cái khách sạn nào đó nè.” Ông chủ quán cười ha hả trả lời.

Bước chân của ba người chúng tôi đều dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn về phía ông ta.

“Ông chủ, là khách sạn Tuấn Ly phải không?” Tí Còi chủ động hỏi.

Ông ta nhìn chúng tôi rồi trả lời, “Đúng thế, nó đó.”

Ba chúng tôi đưa mắt nhìn nhau.

Tí Còi hỏi ông chủ quán tên cái trang trực tuyến và tên của người quay video. Chúng tôi trở lại trên xe, Tí Còi cầm điện thoại đăng nhập vào trang livestream ấy.

Trang livestream này có giới thiệu vắn tắt, tiêu đề “trực tiếp tại khách sạn Tuấn Ly”, còn được khoanh tròn làm video hot. Có người xem kể lại những tình tiết chính trước đó cho người vào sau biết.

“… Có nghĩa là, đến bây giờ đã có ba tốp người vào đó rồi, có đội thi công, đội cứu trợ, nhưng chưa một ai trở ra cả.” Tí Còi ngẩng đầu nhìn tôi và Gã Béo, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.