Đản Sinh Vương Phi

Chương 52: Cấm địa yên sơn (trung)




Từ lúc ra đời nhóc mập mạp đã rất tham ăn nên được đặt tên là Lương Bôn Bôn. Cậu là khỏe mạnh thật chứ không phải mập mạp yếu ớt, còn nhỏ tuổi đã hoàn toàn lộ ra manh mối về thiếu gia đào hoa, đã hôn rất nhiều bé gái sống cùng chung cư, nhưng người ta không phải tùy tiện ai cũng hôn, chỉ chuyên chọn bé gái rất xinh đẹp. Một chiêu này không biết học được từ đâu, bé gái da mặt mỏng đều bị cậu hù dọa phát khóc, nhưng chuyện này cũng không thể ngăn trở tiểu thiếu gia đào hoa lớn lên.

Đối với chuyện này, Hạ Sơ rất sáng suốt, mấy đứa bé vui đùa nhốn nháo chút, không có gì lớn. Nhưng thượng tá Lương lại không cho phép!

Có một lần, Lương Mục Trạch từ quân khu trở lại, đang nhìn thấy dì dẫn Lương Bôn Bôn bốn tuổi chơi đùa với những người bạn nhỏ khác ở vườn hoa dưới lầu. Nhìn thân thể nhỏ bé của Lương Bôn Bôn rất mạnh khỏe, chạy tới chạy lui giống một con hổ con, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Anh liền đứng ở chỗ không xa, vừa nhìn vừa cười.

Chỉ thấy Lương Bôn Bôn giơ cây súng tiểu liên giả anh mua cho lên, chợt thay đổi đường chạy, chạy đến bên cạnh một bé gá mặc váy hồng đang nằm trên bàn đá vẽ tranh, hôn "chụt" một cái lên mặt người ta. Bé gái kia hình như đã quen, chỉ đẩy cậu ra tiếp tục vẽ tranh, Lương Bôn Bôn hiển nhiên không vui khi bị lơ là, lại đưa tay đoạt đi giấy vẽ của bé gái, chạy loạn vòng quanh.

Lương Mục Trạch thật là tức giận! Anh đường đường một Thượng tá Giải Phóng Quân, lại sinh ra đứa con trai dám giở trò lưu manh giữa ban ngày ban mặt! !

Liền sải bước đi qua vườn hoa, khi Lương Bôn Bôn không hề dự liệu phòng bị, một tay xốc áo Lương Bôn Bôn, nhấc cậu lên khiến hai chân cách mặt đất.

Lương Bôn Bôn chợt bị người ta bắt, dĩ nhiên vừa kêu vừa la, hai tay hai chân múa loạn trên không trung. "Thả tôi xuống, tôi muốn xuống, ba tôi là quan quân, anh không buông tôi ra thì anh sẽ xong đời!"

"Kêu nữa?"

Lương Bôn Bôn đang giãy giụa, vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc này lập tức an tĩnh, không giãy giụa nữa, mềm nhũn như con mèo nhỏ bị phục thuốc mê, cúi gằm đầu, rũ bả vai, mặc cho Lương Mục Trạch nhấc lên rời đi hiện trường.

Về đến nhà, Lương Mục Trạch để Lương Bôn Bôn xuống, ngồi ở trên ghế sa lon không nói lời nào, Lương Bôn Bôn thì đứng ở trước mặt anh, không nghe được mệnh lệnh của anh cũng không dám lộn xộn, lại không dám rời đi, cúi gằm đầu không dám nhìn Lương Mục Trạch, tay nhỏ bé mập mạp níu lấy y phục của mình.

Lương Mục Trạch không nói câu nào, dùng ánh mắt cao áp bình thường huấn luyện người khác gắt gao nhìn chằm chằm Lương Bôn Bôn. Khí ép chung quanh đều xuống thấp, dì bảo mẫu chỉ có thể ở bên cạnh nhìn, cũng không dám nói nhiều.

Hai người cứ cương như vậy, cho đến khi có người mở cửa, người bạn nhỏ Lương Bôn Bôn liền nhếch miệng lên, khóc lớn oa oa, giống như phải chịu uất ức rất lớn, khóc vô cùng đau đớn.

Hạ Sơ không kịp cởi giày đã vội vàng đến phòng khách, nhìn thấy một lớn một nhỏ như thế, lại nhìn thấy con trai bảo bối toét miệng khóc lớn, từng giọt nước mắt lớn lăn xuống tí tách. Cô thật đau lòng, không nói hai lời liền vội vàng tiến lên ôm Lương Bôn Bôn vào trong ngực, trừng mắt lạnh lùng nhìn Lương Mục Trạch.

Hạ Sơ vừa dụ dỗ Lương Bôn Bôn, vừa quở trách Lương Mục Trạch không phải

Lương Mục Trạch vẫn nhẫn nhịn không nói lời nào, cho đến khi thật sự nhịn không được nữa, mới lên tiếng khiển trách Hạ Sơ: "Đều là do em dạy, xem nó thành cái dạng gì rồi?"

Vừa dứt lời, mắt thấy Lương Bôn Bôn vừa đình chỉ không khóc, lại toét miệng bắt đầu gào khóc. Khóc thật tê tâm liệt phế, gan ruột Hạ Sơ đều sắp bị khóc đứt rồi.

"Em dạy thế nào? Rất lâu mới trở về một lần, trở về liền quở trách con trai hư hóng, lúc nó biểu hiện tốt sao anh không khen?"

"Có sao?"

"Có!"

Lương Mục Trạch cảm thấy Hạ Sơ đã hoàn toàn không có lập trường, bị Lương Bôn Bôn ăn sạch sành sanh, chỉ cần khóc lên thì chuyện gì đều nói tốt.

Lương Mục Trạch từ Hạ Sơ trong ngực lơi Lương Bôn Bôn ra ngoài, cản lại ngăn trở của Hạ Sơ, để Lương Bôn Bôn đứng ở trước mắt anh.

"Còn khóc!"

Lương Bôn Bôn lập tức ngậm miệng, nuốt tiếng khóc về trong bụng, cắn hàm răng chịu đựng không lên tiếng, tròng mắt hồng hồng, mặt tràn đầy nước mắt nhìn Lương Mục Trạch, bộ dáng nhỏ vô cùng đáng thương.

"Lần sau?"

Lương Bôn Bôn lắc đầu.

"Nói chuyện. Có lần sau hay không?"

"Không có. . . ." Vừa nói chuyện vừa nấc, bả vai nhỏ run lên run lên .

Lương Bôn Bôn len lén quay đầu, muốn nhờ Hạ Sơ giúp đỡ. Lương Mục Trạch lại nâng âm điệu "Ừ" một tiếng, tiểu tử lập tức thu hồi ánh mắt chuẩn bị cầu trợ, mắt long lanh nhìn Lương Mục Trạch một cái, lại nhanh chóng cúi đầu, xem ra uất ức vô cùng.

Căn bản không có phương pháp trị gốc, đứa nhỏ này vết thương lành liền quên đau, Lương Mục Trạch vừa đi, lập tức lộ ra nguyên hình. Có lúc Hạ Sơ cũng cảm thấy, nhức đầu. . . .

Chủ nhật, Hạ Sơ dẫn theo Lương Bôn Bôn đến đại đội. Năm trước Lương Mục Trạch đã tấn thăng Thượng tá, hôm nay là phó đại đội trưởng đại đội đặc chủng quân khu G.

Chủ nhật trời vừa sáng, Lương Mục Trạch đã kéo Lương Bôn Bôn đang ngủ mơ màng từ trên giường dậy, bảo Hạ Sơ mặc y phục cho cậu rồi lôi cậu ra cửa.

Buổi sáng mùa xuân hơi lạnh, Lương Bôn Bôn mặc áo khoác thật dầy đi theo sau Lương Mục Trạch. Mặc dù Lương Mục Trạch đi rất chậm, nhưng Lương Bôn Bôn dù sao vẫn là đứa bé, chưa đi được mấy bước đã mệt mỏi, nếu như đổi thành Hạ Sơ, cậu nhất định lại ăn vạ gào thét cho Hạ Sơ ẵm. Nhưng trước mắt dù sao không phải là người mẹ dịu dàng dễ nói chuyện. Lương Bôn Bôn kéo quần rằn ri của Lương Mục Trạch, "Ba, con mệt mỏi."

Lương Mục Trạch chỉ chỉ bậc thang ven đường, "Nghỉ ngơi một hồi."

"Dạ." Lương Bôn Bôn ngoan ngoãn đi tới, ngồi ở trên bậc thang. Lương Mục Trạch ngồi bên cạnh cậu, lấy ra một điếu thuốc, suy nghĩ một chốc lại nhét vào trong hộp thuốc lá.

"Ba, ba biết cưỡi ngựa to không?"

"Ừ."

"Đậu Đậu nhà bên nói, cưỡi ngựa to rất uy phong, thật không?" hai mắt Lương Bôn Bôn vụt sáng lên, tràn đầy khát vọng nhìn Lương Mục Trạch.

Lương Mục Trạch suy nghĩ trong chốc lát, nghiêng đầu nhìn Lương Bôn Bôn nói: "Nghỉ ngơi xong chưa? Đứng dậy."

Lương Bôn Bôn chỉ có thể ngoan ngoãn đứng lên, tác phong tiểu bá vương bình thường căn bản không lộ ra được. Đi theo Lương Mục Trạch, một lớn một nhỏ một trước một sau đi về phía sân huấn luyện của đại đội đặc chủng.

Chủ nhật, trừ huấn luyện thường quy mỗi ngày ra, những đợt huấn luyện khác đều không bắt buộc. Nhưng trong sân huấn luyện vẫn có không ít người vượt chướng ngại, huấn luyện, té tới té lui trong bùn, không hề phân tâm.

Đây là lần đầu tiên Lương Bôn Bôn đến sân huấn luyện, nghe có người la to nói lớn, cậu liền hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn thấy có người nằm rạp có người vượt qua có người té ngã, mắt không đủ dùng, đầu nhỏ cũng không ngừng vòng tới vòng lui, một lát nhìn bên này một lát nhìn bên kia, cảm thấy mới lạ vô cùng. Lôi kéo Lương Mục Trạch không ngừng hỏi, ba bọn họ đang làm gì? Bọn họ đang đánh nhau sao? Thứ cầm trong tay là súng sao?

"Thú vị không?"

"Vâng." Lương Bôn Bôn đơn thuần nhìn phía xa, gật đầu mạnh.

"Nóng người trước."

"Được!" Lương Bôn Bôn đặc biệt lớn tiếng kêu lên, vẻ hưng phấn không lời nào có thể diễn tả được.

Sau một tiếng, Lương Bôn Bôn đã bị Lương Mục Trạch nài ép lôi kéo bàn chân nhỏ nện bước, vừa đi vừa chạy ba vòng quanh bãi tập. Mệt mỏi có thể nghỉ ngơi, nhưng tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng.

Mặc dù Lương Bôn Bôn bình thường mạnh mẽ nhào tới, nhìn như tinh lực vô hạn, nhưng dù sao những thứ đó đều có lực hấp dẫn vô hạn với cậu, nhưng chạy vòng quanh bãi tập, đối với cậu mà nói hoàn toàn không có bất kỳ hấp dẫn gì. Mấy lần ăn vạ muốn về nhà tìm mẹ, đều bị Lương Mục Trạch rống lên ngăn lại, thậm chí toét miệng khóc lớn cũng không làm nên chuyện gì. Lương Mục Trạch cao giọng khiển trách cậu: "Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ, con nhìn quanh xem, có ai khóc nhè như con chứ?"

Lương Bôn Bôn nức nở dùng tay nhỏ bé chùi sạch nước mắt, lông mi bị nước mắt dính vào, trán và trên tóc đều là mồ hôi, lóe ánh sáng vụn dưới mặt trời, kiên trì hoàn thành ba vòng.

Các chiến sĩ đang huấn luyện cung quanh, thỉnh thoảng đi qua bên cạnh hai cha con họ, sau khi chào Lương Mục Trạch, đều sẽ nói mấy câu cổ vũ Lương Bôn Bôn.

Lương Bôn Bôn lúc đầu thì hưng phấn, nhao nhao muốn thử, càng về sau lại khóc lớn đại náo muốn về nhà, cho đến cuối cùng hạnh phúc hoàn thành ba vòng. Cậu vẫn còn rất nhỏ, không biết rõ kiên trì sẽ mang đến cái gì cho cậu, Lương Mục Trạch cũng chỉ muốn cho con trai của mình sống như nam tử hán từ nhỏ, có thể nghịch ngợm gây sự, nhưng không thể giở trò lưu manh. Những điều kiên trì đơn giản này, có thể khiến Lương Bôn Bôn lấy được lợi ích cả đời.

Kết thúc ba vòng, Lương Bôn Bôn nằm ở trên sân cỏ, ủn tới ủn lui như động vật xương mềm, lăn lộn khắp nơi, lật qua bên này, sau đó bay qua bên kia, người mệt mỏi vô cùng lại không tìm được động tác nghỉ ngơi thoải mái.

Lương Mục Trạch kêu tài xế tới đây, anh tính toán dẫn Lương Bôn Bôn đến bãi bắn bia đi một vòng, mưa dầm thấm đất dần dần, sẽ khiến con trai sau này cũng vào bộ đội theo ý anh.

Xe mới vừa đi không bao xa, Lương Bôn Bôn đã lắc lư gối đầu lên đùi Lương Mục Trạch ngủ mất, xem ra thật sự là rất mệt, ngủ đặc biệt ngon. Lương Mục Trạch nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán con trai, đặt chân cậu trên ghế sau, để Lương Bôn Bôn ngủ thoải mái hơn.

Sau khi dừng xe, tiếng súng rất rõ ràng truyền tới trong xe qua tấm kính thủy tinh, Lương Bôn Bôn bị tiếng súng đánh thức. Mơ hồ một lát, dựa vào cửa sổ nhìn ra phía ngoài, nhìn thấy các chiến sĩ, nhìn thấy súng và cái bia, vẻ mệt mỏi buồn ngủ nháy mắt tiêu tán. Vỗ cửa sổ muốn xuống xe.

Nhân viên bảo vệ nhét bông gòn đãchuẩn bị xong trước đó vào lỗ tai Lương Bôn Bôn, mới mở cửa cho cậu. Cửa xe vừa mới mở ra, hai chân Lương Bôn Bôn liền như đạp Phong Hỏa Luân, chạy thẳng tới bãi bắn bia, tốc độ còn nhanh hơn chạy ba vòng lúc nãy, vô cùng hăng hái.

Lương Bôn Bôn ngước cổ, tới gần phía trước, nhưng trung tâm xạ kích bị các chiến sĩ vây quanh, một đứa bé như cậu căn bản không thấy được gì cả. Chạy mấy vòng đều chỉ nghe thanh âm, không nhìn thấy người cũng không nhìn thấy súng.

Cuối cùng, lôi kéo tay áo Lương Mục Trạch nói: "Ba, con không xem được."

Lương Mục Trạch đưa tay ôm lấy Lương Bôn Bôn, để cho cậu cưỡi lên cổ anh, tiểu tử hưng phấn kêu loạn, cười đặc biệt vui vẻ. Lương Mục Trạch đưa cậu đến gần đám người, Lương Bôn Bôn đặc biệt hưng phấn, cái mông uốn qua uốn lại, vừa vỗ tay vừa gọi, không có bất kỳ vẻ mệt mỏi, hoàn toàn là hưng phấn quá độ.

"Xem được không?"

"Đẹp mắt."

"Có muốn thử một chút không?"

Lương Bôn Bôn đặc biệt lớn tiếng kêu lên, "A a, bắn súng sao, thật tốt quá, con muốn bắn súng, con muốn bắn súng."

Nhân viên bảo vệ lấy một cây súng lục nhỏ tới, Lương Mục Trạch thả Lương Bôn Bôn xuống đất, kéo cậu đến gần cái bia. Dạy cậu cầm súng, dạy cậu nhắm ngay. Cuối cùng để súng tận lực cách xa đầu của Lương Bôn Bôn, dù sao cậu còn nhỏ, thời điểm nổ súng sẽ có chấn động, nên ngừa ngộ nhỡ.

Lương Mục Trạch cầm tay Lương Bôn Bôn, nhắm ngay cái bia bắn liên tục hai phát, xác định Lương Bôn Bôn có thể chịu nổi chấn động, hơn nữa còn đỏ mặt cười rất vui vẻ, liền tăng thêm hai phát. Súng đều bắn trúng tâm điểm.

Từ đó, thần súng nhỏ nhất đại đội đặc chủng ra đời, chính là người bạn nhỏ Lương Bôn Bôn gần bốn tuổi.

Nhìn thấy con trai vui vẻ như vậy, Lương Mục Trạch cảm thấy, dù được huân chương nhiều hơn cũng không đổi được thỏa mãn và hạnh phúc cả đời này có Hạ Sơ và Bôn Bôn mang đến cho anh. Có người nhà quyến luyến, có tình thân nhớ thương, dù là quân nhân cứng rắn, cũng có dịu dàng, cũng cần một mái nhà ấm áp, có thể khiến tâm hồn anh được ủng hộ vào lúc anh đấu tranh anh dũng.

Trưa hôm đó từ bãi bắn bia trở lại, Lương Bôn Bôn liền ngủ mê không tỉnh, được Lương Mục Trạch cõng về nhà. Hạ Sơ làm cơm trưa xong, chờ mòn chờ mỏi cũng không thấy một lớn một nhỏ trở lại, cầm cái chìa khóa đi ra ngoài. Mới vừa xuống lầu, đã nhìn thấy Lương Mục Trạch cõng Lương Bôn Bôn đi về phía mình, trong nháy mắt tất cả nóng nảy đều không còn, chỉ cảm thấy, cuộc sống rất hạnh phúc.

"Đi đâu vậy? Lâu như vậy?" Hạ Sơ xoa xoa đầu nhỏ của Lương Bôn Bôn, tay theo cổ đưa vào y phục của cậu, "Ui, sao nhiều mồ hôi thế này?"

"Chơi điên rồi."

"Đi đâu chơi?"

"À. . ." Lương Mục Trạch có chút không tự nhiên, vội vàng nói sang chuyện khác nói: "Làm cơm xong chưa, đói bụng hơn nửa ngày, về nhà về nhà." Nói xong, bước thật nhanh cõng Bôn Bôn lên lầu trước. Anh quên một việc quan trọng, nên giao phó Lương Bôn Bôn, không cho cậu kể chuyện bắn súng cho Hạ Sơ nghe, nếu không. . . .

Anh đương nhiên không sợ, chỉ là, chỉ là, à . . . . Ai ~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.