Đản Sinh Vương Phi

Chương 20: Long khẩu thạch đao, vô giải thiên thư (trung)




Một cảnh vệ vác súng chạy đến bên cạnh xe, chào Hạ tướng quân ở trong xe.

Hạ tướng quân hạ cửa sổ xe xuống, hỏi: "Chuyện gì?"

"Báo cáo Phó Tư Lệnh, tổ đột kích A của đội đặc chủng Lam Quân bị bắt."

Hạ tướng quân nghe tin tức này đặc biệt vui vẻ, cười đặc biệt sảng lãng, "Quân khu nào bắt được?"

"Đoàn xe tăng của Hồng Quân."

"Đoàn xe tăng? Tốt, làm rất tốt, ha ha, có thể làm chi ta nở mày nở mặt một lần, ha ha."

Hạ Sơ túm túm y phục Hạ tướng quân, nhẹ nói: "Ngài là thống soái đạo diễn, không phải tư lệnh Hồng Quân, chú ý bảo trì trung lập."

Hạ tướng quân cảm thấy lời này không phải không có lý, thu hồi nụ cười, hỏi chiến sĩ cảnh vệ: "Người ở đâu?"

"Vốn muốn đưa đến doanh tù binh, nhưng Phó Tư Lệnh Từ muốn trực tiếp để cho bọn họ tới bộ đạo diễn, cho nên bảo tôi tới trưng cầu ý kiến của ngài." Phó Tư Lệnh Từ mà chiến sĩ nói, chính là Phó Tư Lệnh quân khu G, một lãnh đạo lớn khác của bộ đạo diễn.

"Cứ làm theo ý lão Từ."

"Vâng" chiến sĩ lĩnh mệnh, xoay người chạy đi.

Hạ Sơ xoa đôi mắt sưng đỏ, cười nói: "Lãnh đạo, hai ta không phải cùng phe cánh, con là Lam Quân, mà ba dù ở bộ đạo diễn, nhưng trong lòng lại nghiêng về Hồng Quân của ba."

Hạ tướng quân cười, nếp nhăn trên mặt đột hiển. "Không muốn xem phân đội đột kích vang dội của Lam Quân bên con sao? Nửa tháng nay phân đội nhỏ này đã phá hư 2/3 căn cứ địa của Hồng Quân, ngày hôm qua bắt được một tổ, hôm nay lại một tổ, chắc là lúc diễn tập kết thúc rồi."

"Không phải nói, không cho người khác biết chúng ta là cha con sao?" Hạ Sơ ngước cao đầu, cằm hướng về phía mặt của Hạ tướng quân.

Hạ tướng quân bị mất một quân, "Vậy con cứ đứng ở bên cạnh Đổng Chí Cương, lúc này bắt được người cậu ta thích, con ở bên cạnh cậu ta xem chung, ngộ nhỡ ngất đi con cũng vừa kịp cấp cứu cho cậu ta."

Thích? Không lẽ là Lương Mục Trạch? Lương Mục Trạch uy danh vang dội, nhưng cô không biết anh có phải thành viên trong phân đội nhỏ đột kích kia không. Nếu quả như thật, lập tức có thể gặp Lương Mục Trạch rồi hả? Hạ Sơ không khỏi kích động, hai má đỏ lên, vùi đầu thật thấp.

Hạ tướng quân híp mắt, thu hồi nụ cười, trầm mặt hỏi: "Thế nào?"

Hạ Sơ lắc đầu, không nói lời nào, mở cửa xe bên cạnh mình ra, từ trong xe đi xuống.

Chiến sĩ cảnh vệ mở cửa xe cho Hạ tướng quân, Hạ tướng quân xuống xe, phất tay với Hạ Sơ, ý bảo đi theo cậu ta đi. Hạ Sơ liền khiêng cái hòm thuốc, nhẹ nhàng đi theo Hạ tướng quân vào trong lều chính.

Không khí trong lều rất hòa hợp, mấy Tướng quân ngồi nói chuyện với nhau, nhìn thấy Hạ tướng quân đi vào, trừ Phó Tư Lệnh Từ ra, những người khác đều đứng.

Phó Tư Lệnh Từ lướt qua Hạ tướng quân nhìn thấy vị bác sĩ sau ông, hơi buồn bực, "Lão Hạ, ông không phải thoải mái à?"

Hạ tướng quân chỉ vào Hạ Sơ nói: "Đây là con gái tôi."

Trường hợp ra mắt này, Hạ Sơ thấy nhiều, cho nên rất ung dung ứng đối. Cười dịu dàng, chào hỏi cả đám chú bác, dáng vẻ đặc biệt khéo léo.

"Ơ, lão Hạ, người thô lỗ như ông, cũng có thể nuôi ra đứa con gái xinh xắn vậy sao, xem ra công lao của em dâu không nhỏ." Phó Tư Lệnh Từ cười nói giỡn.

Các Tướng quân trong lều đều cười.

"Đây là phản đồ lớn nhất trong Hồng Quân" Hạ tướng quân nói, "Hồng Quân nuôi nó hơn hai mươi năm, kết quả nó chuyển một cái nương tựa vào Lam Quân. Chưa hết, phù hiệu Lam Quân trên tay áo vẫn chưa kéo xuống, còn chưa có anh dũng hy sinh."

Phó Tư Lệnh Từ vừa nghe, rất là vui vẻ, đi tới trước mặt Hạ Sơ nói: "Con gái ngoan, tốt, không tệ, bỏ gian tà theo chính nghĩa là tốt. Như thế nào? Quân khu G có khá hơn quân khu N không?"

Hạ Sơ cười không lên tiếng, trong lòng nói sao các bác lại nói giỡn đến trên đầu con rồi? Không thể làm ba mình mất mặt, càng không thể làm lãnh đạo mình mất mặt.

"Báo cáo, tù binh đến."

"Dẫn vào đi." Hạ tướng quân đặc biệt phóng khoáng nói, thu hồi nụ cười đứng ở trong lều, Phó Tư Lệnh Từ đứng bên cạnh ông.

Hạ Sơ thừa dịp không có người chú ý, núp trong góc lều, cô có thể nhìn thấy người tiến vào, mà người đến không nhất định sẽ chú ý cô đang đứng trong góc nhỏ. Trái tim nhỏ của cô bắt đầu đập thình thịch không theo khống chế, kích động, hưng phấn, hy vọng là anh, rồi lại sợ không phải mà thất vọng. Ở trong rối rắm, mấy quân nhân mặc đồ rằn ri vừa bẩn vừa nhăn bị dẫn vào lều. Đổng đại đội trưởng và Lý Chính Ủy cũng đi vào theo.

Súng và ba lô trên người bọn họ đã tháo bỏ, vệt màu trên mặt bị lem, trộn vào nhau, xem ra bẩn thỉu. Dù sao cũng là lính của Phó Tư Lệnh Từ, lòng riêng vẫn có, Phó Tư Lệnh Từ nhìn bộ dáng nhếch nhác của họ, vung tay lên nói: "Đi đi đi, rửa mặt sạch sẽ, cứ như đào kép vậy, ra dáng vẻ gì chứ."

Mười người tiến vào, nhìn từ mặt bên, hình thể không kém bao nhiêu, cao lớn uy mãnh, dù cách trang phục rằn ri dầy, cũng có thể tưởng tượng ra bắp thịt săn chắc trên người họ.

Hạ Sơ khẽ cắn môi dưới, trái tim như sắp nhảy ra. Cô thấy, người đứng ở phía trước nhất, gương mặt đẹp đẽ, dù bị bắt làm tù binh cũng cảm thấy đặc biệt mạnh mẽ, đó là Lương Mục Trạch.

"Cậu chính là Lương Mục Trạch?" Hạ tướng quân chống bàn, mắt híp lại.

"Vâng"

"Biết vì sao các cậu tới đây không?"

"Biết." Lương Mục Trạch cầm đầu, rửa vết màu xong, lúc này gương mặt cũng không có biểu tình gì, không có không cam vì bị bắt, cũng không có vui sướng vì lập công.

Hạ tướng quân cũng trầm mặt, "Nói."

"Bởi vì bị bắt được."

Hạ tướng quân cất cao giọng nói: "Tù binh phải đến doanh tù binh, chứ không phải đến bộ đạo diễn."

"Bởi vì các sếp cảm thấy, bắt được chúng tôi không phải chuyện dễ dàng."

"Hả? Giọng điệu của tiểu tử cậu thật kiêu ngạo! Phá hư nhiều căn cứ địa của Hồng Quân, cậu thật lợi hại kiêu ngạo!" Biểu tình của Hạ tướng quân càng ngày càng kém.

Lương Mục Trạch không sợ hãi không khiếp đảm, vẫn không kiêu ngạo không tự ti nói: "Báo cáo sếp, chúng tôi chỉ làm hết sức chuyện mình nên làm."

Phó Tư Lệnh Từ vội vàng ra mặt hoà giải, "Ha ha, lão Hạ, ông không biết rồi, đây là binh lính cứng đầu nổi danh trong quân khu của tôi, còn có một người nổi danh như cậu ta, chính là Đổng Chí Cương - thuộc hạ cũ của ông đó. Tính khí xấu của Đổng Chí Cương ông còn không biết?"

Hạ tướng quân không để ý tới Phó Tư Lệnh Từ, mắt nhìn chằm chằm Lương Mục Trạch, chậm rãi nói: "Tốt, thật hay cho câu chỉ làm chuyện tôi nên làm, làm quân nhân nên như vậy, không kiêu ngạo không tự ti, bị bắt làm tù binh không phải là chuyện gì mất mặt."

Chuyện xoay ngược lại khiến Hạ Sơ cứng lưỡi, vừa rồi cô cứ nghĩ, cha mình biết cô ở trong nhà Lương Mục Trạch, cho nên đang cố ý nhằm vào anh.

"Cám ơn sếp."

Hạ tướng quân vòng qua cái bàn đi tới bên cạnh Lương Mục Trạch, ánh mắt theo dõi anh chằm chằm, mặt Lương Mục Trạch không đổi sắc mắt nhìn phía trước, hai tay chắp sau lưng, hai chân đứng banh ra, duy trì tư thế đứng xoải bước không thay đổi, không chút lo lắng vì ánh mắt của Hạ tướng quân.

Nhưng những người bên cạnh, đều nhìn đến mồ hôi lạnh toàn thân, không rõ chân tướng. Bao gồm Hạ Sơ.

"Đổng Chí Cương."

"Đến."

"Coi trọng binh của cậu, đừng để cậu ta 'chọc' ra chuyện."

Từ "Chọc" như cắn răng nghiến lợi nói ra. Lương Mục Trạch nghe lời này, thế nào cũng cảm thấy mang theo tức giận và thành kiến, thu hồi ánh mắt nhìn thẳng, chuyển sang Hạ Quang Viễn, ánh mắt lại vô tình nhìn thấy một bóng dáng. Hạ Sơ? Tại sao cô lại ở chỗ này? Áo choàng trắng, phù hiệu Lam Quân trên tay áo, cô là bác sĩ chiến trường? Nhưng sao lại xuất hiện ở bộ đạo diễn? Trong nháy mắt, Lương Mục Trạch nghĩ đến rất nhiều.

Hạ Sơ, Hạ Quang Viễn. Hạ Quang Viễn, Hạ Sơ. Lương Mục Trạch sáng tỏ.

Không chút nào tránh né nhìn lại ánh mắt kinh người của Hạ tướng quân, hơi động khóe miệng nói: "Sếp, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không ‘ chọc ’ ra chuyện."

Đổng Chí Cương ở bên cạnh cũng cảm thấy, không khí hơi quái dị. Không, là tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy, rất quái dị. Theo đạo lý nói, lãnh đạo bộ đạo diễn nên tán dương binh lính có chiến công hiển hách, dù không phải người của quân khu mình, cũng không nên biểu hiện sự không thích rõ ràng như thế.

"Tôi nói xong, lão Từ, ông đến nói đôi câu."

Phó Tư Lệnh Từ ho khan hai tiếng, "Tôi nói đôi câu. . . ."

Tất cả mọi người rửa tay lắng nghe. Mà Hạ Sơ, ôm trái tim nhỏ đập thình thịch, thấy các vị lãnh đạo không chú ý đến cô liền chạy khỏi lều.

Trời tối, bầu trời bên ngoài đầy sao sáng, trong thành phố không thể nào có được. Nửa tháng mà Hạ Sơ ở bệnh viện vùng chiến, mỗi buổi tối đều ra ngoài nằm vật xuống trên sân cỏ ngắm những vì sao, nhìn một chút liền thiêm thiếp. Gió đầu thu thổi rất thoải mái, gió nhẹ nhàng quất vào mặt, gánh nặng trong lòng cũng tan thành mây khói.

Hạ Sơ tìm một khối đất trống, để hộp thuốc xuống, ngồi trên đất. Một thượng úy nhỏ như nàng mà phải ở trong bộ đạo diễn có đầy các tướng quân, thà ra ngoài ngắm cảnh đêm còn hơn ! ! ! Tướng quân Đại tá anh hùng chiến đấu gì, đều vứt ở một bên.

Gió đêm thổi bay tóc cô, quét qua khiến gò má hơi ngứa, nhắm mắt lại tỉ mỉ cảm thụ, từ từ, bắt đầu muốn ngủ. . . .

Bên cạnh có thanh âm khác thường. Hạ Sơ nghiêng lỗ tai nghe, là tiếng bước chân, càng ngày càng gần. Hạ Sơ mở mắt, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy đôi con ngươi tối tăm. Ánh mắt của anh thật là đẹp, nhờ vào ánh đèn sáng ngời từ đại doanh, có thể nhìn thấy mình rõ ràng cái bóng của mình ở trong tròng mắt đen của anh. Ánh mắt của anh cách mình, thật gần. . . .

Gần? OMG

Hạ Sơ đẩy Lương Mục Trạch ra. Đặc biệt lo lắng nhìn lều chính, không có ai!

Anh vốn không dễ ngã, dù Hạ Sơ dùng sức hơn, cũng không thể đẩy ngã quan quân đặc chủng đầy cơ bắp như anh té lên đất. Nhưng anh lại ngã, tẻ ở chỗ cách cô hai thước, cái mông chạm đất trước.

"Không có sao chứ?" Hạ Sơ hỏi. Mặt của cô đỏ lên trong dự đoán. Hơn một tháng không gặp, anh gầy không ít. Nhất định là mỗi ngày đi lại trong núi rừng, không nghỉ ngơi tốt, lại không có biện pháp ăn cơm thật ngon, hành quân tác chiến tránh né điều tra chẳng phân biệt được ngày đêm.

"Không có việc gì." Lương Mục Trạch lắc đầu, ngồi dưới đất không dậy, "Đi theo bệnh viện tới?"

"Ừ." Hạ Sơ cúi đầu, kéo cây cỏ nhỏ đáng thương trên đấy, nhổ hết một cây lại một cây! ! !

"Đã quen thuộc chưa? Quen chỗ chim không ị phân gà không đẻ trứng này chưa?"

"Đã quen, tôi không có yếu ớt mà!" Hạ Sơ ngưỡng mặt lên, không phục nói, nhưng khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Lương Mục Trạch, mặt của cô lại càng đỏ hơn.

"Hạ Sơ."

"Hả?" tim của Hạ Sơ nhảy loạn thình thịch, nhảy không chịu khống chế, anh sẽ nói cho cô biết cái gì?

"Phó Tư Lệnh Hạ. . . ."

Hạ Sơ cho rằng, anh muốn hỏi, cô và Phó Tư Lệnh Hạ có quan hệ thế nào, không có nói gì tiếp, chờ anh nói.

"Tìm em."

"Cái gì?" Hạ Sơ ngơ ngác.

Lương Mục Trạch nhếch miệng, "Phải nói, ba em đang tìm em."

Hạ Sơ "Vụt" nhảy lên, lúc này chỉ có hận ý thật sâu đối với Lương Mục Trạch! ! ! "Lần sau anh có thể nói trước trọng điểm không."

Lương Mục Trạch chống đất mặt đứng lên, vô tội nói, "Tôi vốn muốn nói, nhưng em đẩy tôi, nên tôi quên mất."

Lời của anh nói như chuyện đương nhiên, nhưng Hạ Sơ không tin chút nào! Đầu óc anh như ra đa, có thể quên một câu nói sao? Anh cố ý. Hạ Sơ không muốn tốn thời gian với anh nữa, xách hộp thuốc lên đi trở về ngay. Quả nhiên, lúc này Hạ tướng quân đã đứng bên ngoài lều. Không khí chung quanh anh như muốn đông cứng, Hạ Sơ cảm thấy chuyện đã sớm ra ngoài phạm vi dự đoán của mẹ già.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.