Đản Sinh Vương Phi

Chương 10: Kim ngư kiếm trận - thanh hà lý thị (hạ)




Bởi vì gần tới diễn tập của đại quân khu, cường độ huấn luyện thường ngày của đại đội tăng lên không ít, thời gian trước Lương Mục Trạch không có ở quân khu, khí thế của doanh một rõ ràng giảm hơn so với trước, hiện tại anh trở lại, phải sửa trị lại cả doanh, không thể cho những doanh khác có cơ hội vượt qua, anh không cho phép người khác bò lên đính đầu anh diễu võ dương oai. Mấy ngày nay doanh một luôn huấn luyện cả ngày cả đêm, mọi người mệt đến xương sắp gãy, vừa dính gối liền ngủ, đều không ngoại lệ.

Ba ngày huấn luyện hết sức qua đi, huấn luyện hôm nay hết giờ theo như bình thường, người cả doanh có thể thoáng thở phào một cái. Điền Dũng tìm đại đội trưởng xin nghỉ đi ra ngoài. Lý do là ân nhân của anh ở quân khu, trước đó quá bận rộn không có thời gian đi thăm, anh muốn xuống núi mua trái câu đi thăm ân nhân.

Đổng Chí Cương không nói hai lời lập tức phê chuẩn, cũng phái tài xế đại đội đi theo anh.

Chân của Hạ Sơ đã tốt hơn rất nhiều, vết thương trên đầu gối cũng đã kết vảy, nhưng vẫn chưa thể đụng nước khiến cô rất khó chịu, cả người đều giống như thân rắn, đụng cái gì cũng có thể dính vào. Cảm thấy cả người vừa đau vừa thối, cô đã bắt đầu ghét bỏ mình. Cũng may vết thương trên tay lành nhanh hơn, cô có thể dùng khăn lông ướt lau người.

Lúc Lương Mục Trạch trở lại, Hạ Sơ đang uống trà cùng Nhị Miêu, lại nói biểu hiện của người họ Lương cũng có chỗ tốt, tỷ như nhận lấy Nhị Miêu, lại tỷ như dời cả dụng cụ uống trà của cô qua.

Hạ Sơ không có ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói một câu, "Nhị Miêu nên tắm." Cô rõ ràng thấy, dáng vẻ hưng phấn ngoắt ngoắt cái đuôi của Nhị Miêu bên cạnh.

Lương Mục Trạch không có tiếp lời của cô, thanh âm không có gợn sóng nói: "Điền Dũng tới thăm cô."

Hạ Sơ chưa nước xong một ngụm trà, mạnh mẽ sặc một tiếng. Lương Mục Trạch than thở, tự nhiên đi tới vỗ lưng giúp cô, giúp cô thuận khí. Điền Dũng xách giỏ trái cây đứng ở cửa, tiêu hóa câu "Nhị Miêu nên tắm" và hình ảnh "hài hòa" trước mắt.

"Sững sờ cái gì?" Lương Mục Trạch nghiêng đầu nói Điền Dũng, nhưng trên tay còn giữ vững động tác vỗ nhẹ.

Điền Dũng nuốt nước miếng, xách giỏ trái cây đi vào phòng khách, "À, bác sĩ Hạ, vết thương của ngài như thế nào?"

Hạ Sơ chống bả vai Lương Mục Trạch đứng lên, một tay vỗ vỗ lồng ngực của mình thuận khí, cả khuôn mặt bị kìm nén đến đỏ bừng, nhưng vẫn phải miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, "Điền tiểu đội trưởng, không. . . . Khụ khụ. . . Không cần. . . . Khụ khụ. . . . khách sáo. . . ."

"Ngài không có sao chứ?"

Hạ Sơ lắc đầu, hít sâu, "Không có việc gì, ha ha."

"Bác sĩ Hạ, thật sự ngại quá, biết ngài tới quân khu rất nhiều ngày rồi, nhưng mấy ngày qua chúng tôi quá bận rộn huấn luyện, mỗi ngày kết thúc quá muộn, sợ ảnh hưởng việc ngài nghỉ ngơi nên không tới, đây là trái cây cho ngài."

"Điền tiểu đội trưởng quá khách khí, tới thì tới còn mang trái cây gì."

"À, doanh trưởng nói ngài thích ăn dưa hấu, trên xe còn có rất nhiều dưa hấu, tôi sẽ đi dọn."

"Ai không cần. . . ." Hạ Sơ muốn gọi anh ta lại, nhưng là bóng dáng của Điền Dũng đã biến mất ở cửa ra vào.

Hai người bọn họ tựa hồ cũng không có phát hiện, Lương Mục Trạch đang đỡ cánh tay của cô, mà Hạ Sơ cũng tự nhiên tiếp nhận, không cảm thấy không ổn chút nào. Mấy ngày gần đây, mặc dù anh rất bận, nhưng mỗi ngày luôn luôn nhín chút thời gian trở lại xem, nhìn cô có phiền toái hay cần gì không, thậm chí bởi vì tay cô không thể đụng vào nước mà giúp Nhị Miêu tắm. Rất khiếp sợ phải không, Lương doanh trưởng của chúng ta cũng tốn một lúc lâu mới thích ứng, đừng xem Nhị Miêu bình thường rất ngoan, gặp nước liền bắt đầu nghịch loạn, Hạ Sơ đã quen với tính tình của nó cho nên cũng may, Lương Mục Trạch lại trực tiếp muốn ném nó qua cửa sổ.

Hai tay Điền Dũng ôm bốn trái dưa hấu, như có điều suy nghĩ đi lên lầu, anh cảm thấy nhất định có nội tình, anh biết doanh trưởng không phải người tùy tiện, cũng tin tưởng Hạ Sơ là một cô gái tốt, nhưng nhìn thế nào đều cảm thấy hình ảnh vừa rồi có vấn đến. Nghĩ đến lời nói của ai đó, cũng không phải là hoàn toàn không đúng.

"Bác sĩ Hạ!" Điền Dũng để dưa hấuxuống, lau mồ hôi trên ót, nói: "Ngài dưỡng thương thật tốt, thiếu cái gì cứ nói tôi biết, tôi nhất định làm thỏa đáng cho ngài."

"Không cần không cần, tôi không sao." Hạ Sơ phẩy tay lắc đầu, cô cảm thấy hơi kinh sợ vì được quan tâm quá, mình chỉ làm chuyện nên làm, lại bị cả đại đội coi là ân nhân, cô thật đảm đương không nổi.

"Bác sĩ Hạ không cần khách khí với tôi" Điền Dũng nhìn Lương Mục Trạch khom lưng ôm lấy Nhị Miêu, run ru một hồin, lắp ba lắp bắp mà nói: "À à, tôi tôi không không quấy rầy, không ảnh hưởng ngài nghỉ ngơi, sau này lại đến thăm ngài." Nói xong, chào Hạ Sơ, rồi ra ngoài như một làn khói.

Điền Dũng vỗ ót của mình, muốn cho mình coi thường những hình ảnh mới vừa rồi, nhưng căn bản là không thể! ! Doanh trưởng băng sơn của bọn họcư nhiên dịu dàng giúp người ta vỗ lưng, lại còn biết ôm mèo, chẳng lẽ anh ấy thật tắm cho con mèo kia? O. O anh có nên báo cáo những việc này cho đại đội trưởng không? Quá kinh hồn rồi ! !

Hạ Sơ cảm thấy, hôm nay Điền Dũng không giống trước kia. Lúc nằm viện, dù anh ta bệnh nặng, nhưng khi nói chuyện luôn có một dòng khí thế, mà hôm nay thái độ của anh ta lại khẩn trương, còn có kinh ngạc.

Kinh ngạc vì cái gì đây? Hạ Sơ cau mày nghĩ. Trong lúc vô tình quét thấy bộ dạng Lương Mục Trạch ôm Nhị Miêu vào phòng tắm, trong nháy mắt liền co rúc tan lòng nát dạ. Chân mềm nhũn ngồi liệt ở trên ghế sofa, còn chạm phải vết thương trên đầu gối, cắn chặt môi dưới mới không gọi ra.

Giác quan thứ sáu của nữ nhân nói cho cô biết, Điền Dũng nhất định là hiểu lầm cô và Lương Mục Trạch rồi. Nhất định là! ! ! Nhưng, cô dám thề với trời, bọn họ là trong sạch, còn sạch hơn cả hành lá xào đậu hũ.

Hạ Sơ kéo cái chân bị thương, hì hục đi đến nhà vệ sinh, Lương Mục Trạch bình tĩnh, ngón tay thon dài có lực vung lên vẩy vẫy nước vào trên người Nhị Miêu, Nhị Miêu híp mắt hưởng thụ massage của mỹ nam. Đây chính là một đôi tay thần súng, lại dùng tắm cho mèo, ách ~~ Hạ Sơ thừa nhận, quá đại tài tiểu dùng rồi.

"Khụ. . . ." Hạ Sơ ho nhẹ, liếm môi một cái nói: "Việc này, để tôi làm."

Lương Mục Trạch không có lên tiếng, trong phòng vệ sinh chỉ có tiếng nước chảy rào rào.

"Vết thương trên tay đã tốt lên nhiều rồi, về sau cũng không cần làm phiền anh tắm giúp Nhị Miêu, ha ha." Hạ Sơ cười khan, nhưng cười cười lại cảm thấy, có gì buồn cười? Người ta cả nhìn cũng không nhìn mình một cái.

"Cám ơn anh mấy ngày nay tắm giúp Nhị Miêu." Lúc này, cô nói rất nghiêm chỉnh, là chân thành cảm ơn.

Lương Mục Trạch mới vớt Nhị Miêu trong nước ra, thanh âm nhàn nhạt nói: "Thế nào? Vềt thương lành đã cảm thấy tôi dư thừa?"

"Làm gì có, đây là nhà của anh, tôi mới là dư thừa." Hạ Sơ cúi đầu, thanh âm có chút buồn buồn.

"Hạ Sơ."

"Hử?"

"Tôi nói xin lỗi rồi."

Tát một cái lại cho quả táo ngọt, anh xem tôi là kẻ ngu à? Hạ Sơ cúi đầu bĩu môi.

"Lời giống vậy tôi sẽ không nói lần thứ hai."

Ai hài lòng với lời của anh, cắt ~ không có thành ý.

Lương Mục Trạch dùng khăn lông gói Nhị Miêu kỹ lưỡng nhét vào trong ngực Hạ Sơ, bởi vì Hạ Sơ đứng ở bên cửa, nếu như Lương Mục Trạch đi ra ngoài, hai người sẽ dính sát nha, lướt "ngực" mà qua, nhưng Hạ Sơ cúi đầu loay hoay lỗ tai nhỏ cỉa Nhị Miêu, căn bản không có ý thức được phải nhường đường cho anh. Giữa bọn họ chỉ có một con mèo bị đè, Hạ Sơ đột nhiên ý thức được cái gì, muốn lui, nhưng hai chân không lưu loát lui về đường cụt phía sau, mặc cho lồng ngực Lương Mục Trạch sượt qua ngón tay cô, trong nháy mắt đầu ngón tay nóng bỏng, cũng truyền nhiệt độ đến từng tế bào thân thể.

Bên tai làm như có thanh âm hô hấp, một dòng khí nóng đốt tới lỗ tai và gương mặt của cô. Cô càng vùi thấp đầu.

"Mặt thế nào?"

Anh lại còn có thể dừng lại ở khe hở nho nhỏ này để hỏi vấn đề không biết xấu hổ này, cố ý, anh nhất định là cố ý. Mặt Hạ Sơ đỏ như quả táo chín, thanh âm của anh vang trên đỉnh đầu cô, làm như có thể cảm thấy dây âm thanh chấn động khi anh nói chuyện. Hạ Sơ có chút cà lăm, nói: "Không có không có gì."

Cả đầu óc Hạ Sơ càng ngày càng loạn, thần kinh căng thẳng phát run, hai tay ôm Nhị Miêu không tự chủ ráng sức, bóp chặt khiến Nhị Miêu kêu meo meo không ngừng. Chợt, có thứ gì đụng mặt của cô. Anh anh anh cư nhiên sờ mặt cô! ! ! !

Hạ Sơ chợt né tránh về phía sau, đầu đụng vào trên khung cửa cái "rầm", cả khung cửa đều lắc lư, ai ui cô đau quá, nước mắt cũng sắp rơi ra rồi.

Trong mắt Lương Mục Trạch lóe hài hước, tỏ vẻ được như ý đi ra ngoài, trong tay nắm một sợi tóc rụng dính vào mặt Hạ Sơ vừa rồi.

"Rụng tóc."

Hạ Sơ che cái ót, trong nháy mắt đau đến khiến mắt cô nổ đom đóm, cái gì cũng không để ý tới, toàn thân chỉ có một tín hiệu, chính là đau đầu. Lúc này, cô nhất định là không thấy biểu tình như hồ ly của Lương Mục Trạch.

Lương Mục Trạch ném tóc vào thùng rác, lấy ít đá trong tủ lạnh ra, đựng vào túi giữ lạnh đưa cho Hạ Sơ. Cô không nhận, cũng không động, còn tựa vào cạnh cửa một tay ôm đầu một tay ôm Nhị Miêu, vẻ mặt rất là rối rắm. Lương Mục Trạch biết, trong lòng cô khẳng định đã thăm hỏi tổ tông tám đời của mình một lần. Không chờ đợi nữa, tác phong giải quyết dứt khoát của quân nhân khiến cho anh hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, lập tức khom xuống ẵm Hạ Sơ lên, kết quả không hề phòng bị Hạ Sơ kêu lớn một tiếng "a", còn thất thủ vứt cả Nhị Miêu.

"Anh làm gì?" Hạ Sơ giãy giụa, nhưng không chiếm được đáp lại.

Lương Mục Trạch không muốn làm gì, nể mặt cô đang bị thương, không muốn hù dọa cô, chỉ đặt cô ở trên ghế sofa, lại lấy ra một cái khăn lông khô bọc đá thoa lên cái ót bị đụng của Hạ Sơ,

Hạ Sơ tức giận, nhưng không phát ra được, cắn răng nghiến lợi hận không không thể lột sống anh. Rụng tóc? Rụng tóc bà nội anh, rụng tóc liên quan anh cái rắm?

"Đừng len lén mắng tôi, tôi nghe thấy."

Hạ Sơ vỗ vào trên ghế sa lon "bịch", hét lớn: "Rụng tóc bà nội anh, tóc của tôi anh lo gì?"

Cô há miệng thở hổn hển, quả nhiên nói ra rồi trong lòng dễ chịu hơn nhiều, bằng không thật sẽ bị thương. Dù sao mắng cũng mắng, tùy tiện anh tức giận nổi giận, cùng lắm thì ném cô đi ra ngoài, ước gì sớm rời đi chỗ này. Cô có tiền lương có túc xá, rời đi mẫu đất của Lương Mục Trạch, Hạ Sơ cô vẫn có đường sống.

"Tự làm, tôi về quân khu."

Hờ? Anh cư nhiên không tức giận?

"Trước khi hết sưng đừng lấy ra."

Hạ Sơ không nhận, thanh âm trầm trầm củaLương Mục Trạch làm như chứa nụ cười, nổ tung trên đầu Hạ Sơ, "Hạ Sơ, cô nên nghỉ ngơi."

Con bà nó! ! ! Hạ Sơ phẫn hận! ! ! Nghe thế nào lại có cảm giác như phi tử thị tẩm bị hoàng thượng đuổi đi, Hạ Sơ hận không thể nhảy dựng lên đạp anh một cái cho tàn phế! ! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.