Đàn Ông Độc Thân Nằm Mơ Giữa Ban Ngày

Chương 31: Chẳng ai ra hồn




Suốt quãng đường đi, tài xế đều đi tới chỗ nhiều người, ngược lại cũng không xảy ra tình huống gì.

Mãi cho đến khi lái ra một khoảng cách, chiếc xe đằng sau mới theo kịp.

Nhưng, chiếc xe kia không có tiếp tục tiến đến gần, mà là theo sát ở xa xa.

Tài xế liếc mắt nhìn phía sau từ trong kính chiếu hậu, không nói bất cứ điều gì, tiếp tục giẫm chân ga tăng tốc độ xe nhanh hơn.

Mức độ quen thuộc đường đi của anh hiển nhiên vượt qua người đi theo ở phía sau, rất nhanh thay đổi đường xe ở trong dòng xe cộ.

Rất nhanh, xe đằng sau đã bị anh ném ở đằng sau xa xa.

Tài xế yên lặng thở dài một hơi, nếu như thiếu phu nhân có chuyện gì, sơ suất này cũng không phải một tài xế nho nhỏ như anh có thể phụ trách nổi.

Đến khi lái đến khu rừng cách dinh thự không xa, anh cũng vẫn chưa có thả lỏng cảnh giác, vẫn thỉnh thoảng nhìn kính chiếu hậu trên trần xe.

Thật ra con đường này, là Thi Vực xài số tiền lớn để người ta xây dựng.

Không vì cái gì khác, chỉ là bởi vì ngại đường trước khi về đến nhà quá nhiều xe.

Để cho tiện Thẩm Chanh ra vào, anh cố ý sai người ta sửa một đường rừng dài sáu cây số, xe vẫn luôn chạy trên đường dẫn tới dinh thự nhà họ Thi.

Mà con đường này, hoàn công chưa tới nửa tháng, mấy ngày nay mới vừa có thể thông hành.

Thẩm Chanh ngồi ở trên ghế sau, nghĩ sắp đến rồi, liền nhắm mắt lại thư giãn.

Cô nghĩ đến, đợi lúc cô trở về, có thể nhìn thấy người cô muốn nhìn thấy....

”Cạch! Kéttttt....”

Chính ngay lúc này, bỗng vang lên một trận tiếng thắng xe chói tai!

Thẩm Chanh vừa phản ứng kịp, liền ổn định thân thể bị nghiêng về phía trước của mình, mở mắt ra, nhìn về phía trước.

Một chiếc Lincoln dài, ở trên đường phía trước, thân xe nằm ngang, thoáng chắn phía trước xe!

Trên chiếc xe kia, rất nhanh đi xuống mấy người đàn ông mặc tây trang màu đen.

Bọn họ nhanh chóng tiến lên, bao vây chiếc xe của Thẩm Chanh.

Một người đàn ông giống như cầm đầu trong đó, cúi người vỗ cửa sổ xe của bọn họ.

Tài xế vẫn còn một đầu mồ hôi lạnh, hiển nhiên vẫn đang bởi vì một trận tai nạn xe suýt xảy ra vừa rồi dọa sợ.

Nghe được âm thanh gõ cửa sổ, càng thêm hoảng sợ toát ra một thân mồ hôi, anh ta quay đầu nhìn về phía Thẩm Chanh, “Thiếu phu nhân,....”

Thẩm Chanh liếc nhìn anh ta, trên người đột nhiên toát lên lệ khí, “Lái xe, đụng vào.”

Tài xế khúm núm: “Này....”

Tài xế do dự, ngược lại khiến Thẩm Chanh đột nhiên bình tĩnh lại.

Cô buông đôi mắt xuống nhìn bụng chưa rõ ràng của mình một chút, nhắm hai mắt lại: “Mở cửa.”

Nếu đụng vào, cũng chỉ có hậu quả hai bên đều tổn hại, tuy rằng cô có thể sống sót, nhưng cục cưng trong bụng không nhất định có thể.

Nó vẫn còn rất nhỏ, rất yếu ớt, không thể làm xằng làm bậy theo cô được.

Nếu mở ra thì, ánh sáng lạnh trong mắt bắn ra bốn phía.

Thẩm Chanh rất nhanh nhìn lướt qua người vây quanh bọn họ, sau khi liếc về súng trong tay bọn họ, cô ý thức được gì đó.

Những người này phô trương lớn như vậy, không phải là hướng về phía cô sao!

Nếu là bắt cóc, vậy đối phương đã có mục đích của ông ta, sao cô có thể không phụng bồi.

Cô cũng được chọn không mở cửa sổ ra, không xuống xe, nhưng đối phương cũng có thể có 1000 loại phương pháp để cô đi ra ngoài.

Tài xế run lẩy bẩy mở cửa, quả nhiên, mới mở ra một đường ke hở nhỏ, một khẩu súng liền duỗi vào từ trong khe hở, họng súng đen ngòm chống ở huyệt thái dương của tài xế.

Người đàn ông áo đen cầm đầu thản nhiên nói: “Xuống xe.”

Trong nhà tài xế có vợ con, vô cùng quý trọng sinh mạng, lúc này tuy rằng sợ hãi hơn nữa, cũng không có nghe lời lập tức xuống xe, mà là chuyển ánh mắt lo lắng về phía Thẩm Chanh.

Thẩm Chanh liếc anh ta một cái, khẽ gật đầu: “Xuống xe đi.”

Tài xế thấy cô gió thoảng mây trôi, bộ dáng giống như không có phản ứng với bất kỳ chuyện lớn nào, trong lòng giống như cũng ăn viên thuốc định tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.