Đàn Ngọc Giai Nhân (Hệ Liệt Thiên Đô Vương Triều)

Chương 7




Lý Thất Dạ vừa dứt lời thì chỉ nghe một cái "vèo", trong nháy mắt, trên đỉnh đầu Lý Thất Dạ dường như mở ra một không gian, dường như đang mở ra một vực môn.

Bên trong không gian đó có một cây già. Cây già này vô cùng già nua, dường như nó đã sinh trưởng từ thời đại xa xưa cho tới hôm nay. Cây già này dường như cách thế giới này rất xa, mọi người chỉ có thể nhìn thấy đường nét mờ nhạt của nó chứ không thể nào nhìn rõ được chi tiết của nó.

Tuy là như vậy thế nhưng khi cây già này xuất hiện thì chớp mắt sinh cơ cuồn cuộn, Dược Lư được sinh khí cuồn cuộn thấm nhuần. Dường như Dược Lư trở thành biển sinh cơ, sinh cơ bừng bừng khiến cho mọi người cảm thấy không khí rất tươi mới, khiến cho mọi người hít thở thật sâu. Sau khi hít thở không khí này, mọi sự mệt mỏi đều tan biến, thoải mái không nói ra lời.

- Đây là cái gì ---

Nhìn cây già lờ mờ, không ít người giật mình, thì thào rằng.

- Lẽ nào là thần thụ trên Thải Dược Phong trong truyền thuyết, truyền thuyết là thật sao?

Có lão tổ thế gia nhìn thấy cây già trên đỉnh đầu Lý Thất Dạ thì giật mình nói rằng.

Từng có truyền thuyết kể rằng trên Thải Dược Phong có một cây thần thụ, thế nhưng chưa ai từng thấy, không biết là thật hay giả. Thế nhưng khi cây già này xuất hiện trên đỉnh đầu Lý Thất Dạ thì rất nhiều lão tổ nghĩ ngay tới truyền thuyết này.

"Xuy, xuy, xuy"

Có tiếng của thứ gì đó chui khỏi lòng đất. Lúc này, lòng đất lại có rễ già đâm lên. Những sợi rễ già này đâm khỏi mặt đất, chắn trước mặt ba mươi sáu Long Tôn.

- Một đống gỗ mục mà thôi, sao đủ thành đạo.

Lúc này ba mươi sáu Long Tôn coi thường rễ già đâm lên từ lòng đất, có Long Tôn còn khinh thường chẳng thèm nhìn tới.

Thế nhưng chỉ nghe một tiếng "xuy". Chỉ thấy tất cả rễ già đan xen lại với nhau, đan dệt thành hình người. Khi tất cả rễ già đan dệt xong xuôi thì hình người trở nên rất cao lớn.

Áo giáp trên người ba mươi sáu Long Tôn đã rất cao lớn. Thế nhưng khi tất cả rễ già đan dệt lại với nhau thì mộc đằng cự nhân có khổ người rất lớn, thân thể cao lớn như một ngọn núi. Khi đó đứng thẳng thì mây trắng cũng chỉ bay ngang vai của hắn mà thôi. Qua đó có thể thấy mộc đằng cự nhân này cao lớn tới cỡ nào.

- Coi như trở thành cự nhân thì cũng chỉ là một đống gỗ mục mà thôi.

Nhìn tất cả rễ già đan thành mộc đằng cự nhân, ba mươi sáu Long Tôn vẫn không hề quan tâm.

- Thật không?

Lý Thất Dạ cười nhạt. Không gian xuất hiện trôi nổi trên đỉnh đầu hắn bay ra ngoài, chỉ nghe một tiếng "xi", không gian chìm nổi ở phía sau đằng mộc cự nhân. Trong nháy mắt, cánh cửa của không gian này như được mở ra, bóng cây già lờ mờ trở nên cực kỳ cao lớn, dường như biến hóa thành một khoảng trời. Nó giang rộng cành lá của nó, che chở cho đằng mộc cự nhân cực kỳ cao lớn này.

Chỉ nghe "xi, xi, xi". Đằng mộc cự nhân được sinh cơ mênh mông của cây già thấm nhuần khôi phục lại sức sống. Chỉ nghe "đang, đang, đang", từng sợi rễ già trở nên tráng kiện, giống như khôi phục lại trạng thái cường tráng nhất. Rễ già vốn khô mốc chớp mắt hồi phục sinh cơ, lớp biểu bì dày giống như thiết giáp long lân, kiên cố không gì có thể phá hủy nổi.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, chỉ thấy đằng mộc cự nhân tuôn trào sức sống. Lúc này đằng mộc cự nhân giống như sống lại, tràn đầy sức sống, cũng tràn đầy sức mạnh mênh vô tận. Mỗi cái nhấc tay nhấc chân của nó chứa đựng sức mạnh long trời lở đất.

Đằng mộc cự nhân dường như thoát thai hoán cốt khiến cho tất cả mọi người rít lạnh. Vốn chỉ là một đống hình người do rễ già đan dệt mà thành, bây giờ lại hóa thành thần linh, cực kỳ chấn động.

- Là thần thụ ban sức mạnh cho nó, ban tặng sự sống cho nó.

Có lão tổ thế gia nhìn ra đầu mối, thì thào rằng:

- Cây thần thụ này vô cùng mạnh mẽ, có thể hóa mục nát thành thần kỳ.

Mà ngay cả Dương Minh tán nhân cũng ngước đầu nhìn lên bầu trời Thải Dược Phong. Làm chưởng môn Dương Minh giáo, nàng biết được nhiều chuyện hơn tất cả mọi người. Hiện tại nhìn Lý Thất Dạ mở ra không gian, thần thụ xuất hiện. Nàng đã biết sức mạnh của Lý Thất Dạ tới từ đâu, cũng biết những sợi rễ già này là thần thông gì.

- Phá ---

Nhìn thấy đằng mộc cự nhân bừng bừng sinh cơ, tựa như hóa thành thần linh. Ba mươi sáu Long Tôn cùng quát, bọn họ cùng lúc ra tay. Bọn họ không tiếp tục cho đằng mộc cự nhân này cơ hội nào nữa. Bởi vì bọn họ biết thời gian càng dài thì sức mạnh của đằng mộc cự nhân càng lớn, nó sẽ hoàn toàn hóa thành thần linh.

"Đùng"

Khi ba mươi sáu Long Tôn đồng loạt ra tay thì lồng ngực của bọn họ lại dâng trào ánh sáng lóng lánh. Cột sát của ba mươi sáu Long Tôn chớp mắt hợp lại thành một, cột sáng này mang theo khí thế hủy thiên diệt địa tấn công tới, tấn công về phía lồng ngực của đằng mộc cự nhân. Ba mươi sáu Long Tôn muốn đâm thủng đằng mộc cự nhân nhanh gọn. Bọn họ muốn hủy diệt đằng mộc cự nhân ngay lập tức, không để cho nó tiếp tục mạnh mẽ hơn nữa.

Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, chỉ thấy đằng mộc cự nhân xoay tay, bàn tay nắm lấy một tấm mộc thuẫn vô cùng to lớn. Chỉ nghe cái "rầm", mộc thuẫn giống như một bức tường cao che chắn trước người nó.

Khi cự thuẫn này che chắn trước người thì cắt đứt một vùng thế giới, cao lớn không thể với tới, cao đến vạn trượng, khiến người khác không thể vượt qua.

"Đùng, đùng, đùng..."

Từng tiếng nổ vang không dứt bên tai. Chỉ thấy cột sáng của ba mươi sáu Long Tôn đánh điên cuồng lên mộc thuẫn, khi cột sáng mạnh mẽ nóng rực va chạm vào cự thuẫn thì chỉ nghe thấy tiếng "xuy, xuy, xuy", mộc thuẫn bị đốt cháy từng tầng một.

Thế nhưng mộc thuẫn quá dày, cột sáng của ba mươi sáu Long Tôn còn cần một khoảng thời gian rất dài thì mới có thể đốt xuyên nó.

"Hô ---"

Không đợi ba mươi sáu Long Tôn đốt xuyên mộc thuẫn, bàn tay còn lại của đằng mộc cự nhân vung xuống một cây chùy gỗ khổng lồ.

- Cẩn thận ---

Nhìn thấy chùy gỗ đập xuống cùng với sức mạnh hủy thiên diệt địa, ba mươi sáu Long Tôn không muốn chống đỡ, lập tức bay vọt lên. Chỉ nghe "rầm", một chùy đập xuống, trời long đất lở, không ít Long Tôn bị lung lay phải lui về phía sau mấy bước.

Khi ba mươi sáu Long Tôn tránh lui thì cột sáng bọn họ hợp sức lập tức biến mất. Trong khi bọn họ chưa kịp đứng vững gót chân thì đằng mộc cự nhân lại quét ngang mộc thuẫn, cuốn theo phong vân, bao trùm thiên địa.

"Ầm ---"

Nhìn mộc thuẫn ngợp trời đánh tới, ba mươi sáu Long Tôn không còn chỗ trốn. Bọn họ vội vàng hét lên, lập tức sử dụng đòn sát thủ của mình. Có người đánh ra bảo tháp, có người mặc giáp xông lên, cũng có người tay cầm thiên kiếm, phân hóa sức mạnh...

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.