Dân Mão

Chương 55




Edit: Tiểu Nguyệt Dương

“Choang!” Một bình hoa cổ sang quý vỡ vụn từng mảnh như thế đó.

“Chết tiệt, để cô ta tránh được một kiếp mất rồi!” Quỳnh uyển nghi dữ tợn quát.

“Được rồi, bây giờ phát hỏa thì có ích gì chứ?” Huyên phi đảo mắt lạnh, khó chịu nói.

Tĩnh phi cũng có vẻ đáng tiếc, “Ai mà ngờ được cô ta đã chuẩn bị trước đâu? Xuất động Ưng vệ của Uất Trì gia cơ đấy, chậc chậc ······ thật giỏi a.”

“Hừ, theo ta thấy, trong các ngươi nhất định có nội gian!” Ánh mắt hoài nghi không ngừng quét qua quét lại. Việc này chỉ có ba bọn họ và Lâu Thư Nhã tham gia, nếu không có nội gian để lộ tin, làm sao Uất Trì Nghiên San biết mà chuẩn bị được?

“Lời ngươi là ý gì hả?”

“Không có chứng cớ thì đừng có vu oan giá họa cho người khác!”

“Hừ, trừ chúng ta ra cũng chỉ có Lâu Thư Nhã biết việc này, cô ả lưu luyến si mê Vương từ lâu, còn đang hận không thể chém Uất Trì Nghiên San thành ngàn mảnh. Có khi, lần này mà giết được Uất Trì Nghiên San thật, ả là kẻ cao hứng nhất ấy. Lâu Thư Nhã sẽ làm chuyện ngu xuẩn đó chắc?

Mà ta hận Uất Trì Nghiên San cũng không kém Lâu Thư Nhã chỗ nào, đừng quên, người khởi xướng là ta, xuất lực nhiều nhất cũng là ta! Ta có lý do gì mà phải tự vả miệng mình chứ?”

Tổn thất nhiều cao thủ như vậy, đau lòng muốn chết đi được! Còn không biết phải báo cáo với chủ tử như thế nào đây! Chết tiệt!

“Loại trừ hết, không phải chỉ còn hai các ngươi sao? Đừng có nói không ai mật báo ở đây, quỷ cũng chẳng tin nổi! Chỉ còn một khả năng, chính là ······ các ngươi nhất định có một kẻ đứng về phe Uất Trì Nghiên San!”

Huyên phi biến sắc, cười nhạo: “Ngươi cũng đừng quên rằng mục đích chúng ta đều như nhau, chẳng ai hy vọng Uất Trì Nghiên San và Vương hòa thuận cả. Cho dù là người Nguyệt Hoa quốc cũng không nguyện ý nhìn cảnh Uất Trì Nghiên San và Vương làm người một nhà!”

“Hầy, ai mà biết được? Nói không chừng, có người không nỡ để cô ta chết thì sao? Là đồng hương với nhau cơ mà, cái gì cũng có khả năng.”

“Ngươi có ý gì đấy? Ngươi nhận định bản cung là nội gian à?”

“Ta chưa nói như vậy.”

“Ngươi ······”

“Được rồi! Chuyện còn chưa thành mà các ngươi đã nội chiến trước rồi, bây giờ nên suy tính bước đi kế tiếp mới phải.” Tĩnh phi vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nói.

Quỳnh uyển nghi hừ lạnh: “Bước tiếp? Nội gian không bắt được thì còn tiến hành kiểu gì nữa? Có nội gian ở đây, tất cả động tác đều bại lộ rồi còn đâu! Trừ phi ······ trừ bỏ nội gian kia trước!”

Nhận ra sát khí trong ánh mắt Quỳnh uyển nghi, Huyên phi nổi giận, “Tiện nhân, ngươi có chứng cớ gì mà cứ một mực chắc chắn nội gian là ta chứ?!”

“Ta cũng không nói đó là ngươi.” Dứt lời, ánh mắt hoài nghi lại hướng về phía Tĩnh phi đương trầm tư.

“Ngươi hoài nghi ta?” Tĩnh phi nhíu mày, giọng trầm lại.

“Dù sao nội gian cũng chỉ là một trong hai ngươi, tuy giờ ta chưa có biện pháp để xác định rõ ràng, nhưng cứ tin ta đi, nhất định có ngày sẽ bắt được!”

“Ngày nào còn lưu trữ con quỷ này, chúng ta còn chưa thể sống yên ổn được! Nếu đã ra tay cứu Uất Trì Nghiên San, vậy đủ để chứng minh quan hệ kẻ đó với Uất Trì Nghiên San không tệ, để người sống, chính là nuôi một tai họa!”

Lời vừa dứt, Huyên phi và Tĩnh phi đều trầm mặc, nhìn đối phương mang theo vài phần nghi kỵ và phòng bị rất rõ ràng.

Trầm mặc hồi lâu, Tĩnh phi bỗng khẽ cười: “Ngươi cứ chắc chắn là một trong hai chúng ta như vậy, có rắp tâm gì thế? Chỉ sợ cái kẻ vừa ăn cướp vừa la làng thôi nhỉ.”

“Đúng vậy, nói không chừng, kẻ đó chính là ngươi ấy!” Huyên phi hát đệm theo.

Quỳnh uyển nghi lơ đễnh cười cười, “Tùy các ngươi muốn nói thế nào, là ai thì trong lòng kẻ đó tự biết. Về phần hợp tác, tạm thời đình chỉ đi, ta cũng không định hao hết tâm tư mà chả được cái gì.

Còn con quỷ kia, ngươi cứ ẩn nấp tiếp đi, hành động cẩn thận một chút, tốt nhất là đừng để ta tìm ra được! Đúng rồi, quản cái miệng cho tốt, đừng nói những lời không nên nói, nếu không ······”

Lời không nói hẳn ra, nhưng tia nguy hiểm và sát ý trong mắt đã thuyết minh hết thảy.

Không ai dám khẳng định, “con quỷ” đó có phải đã khoác cái mác “liên minh” để tới tìm hiểu tin tức hay không, cũng không ai biết, kẻ đó đã nắm giữ bao nhiêu bí mật không thể tiết lộ rồi. Với thân phận bọn họ bây giờ, mỗi bước đều như đang đi trên một tầng băng mỏng manh. Cho dù nguy cơ chỉ mới nhen nhóm, cũng phải bóp chết nó từ trong nôi!

**************************

“Có chuyện gì, nói đi.” Giữa đại điện, Hoàng Phủ Vũ Trạch thẳng lưng mà đứng, thân hình cao ngất giống một ngọn núi lớn sừng sững, làm cho người ta bất giác sinh ra sự xa cách về tâm lý.

Đối mặt với hắn, chúng sinh thiên hạ như nhỏ lại giống một con kiến, chỉ có thể phủ phục dưới chân mà thôi!

Đáy mắt dâng lên sự sùng kính từ tận nội tâm, mặt mày lại ra vẻ lạnh lùng, “Rốt cuộc huynh cóyêunàng hay không, hả?”

“Yêuhay khôngyêuđều là chuyện của ta, không cần phải bẩm báo với đệ mà, đúng không?” Hoàng Phủ Vũ Trạch trầm giọng, nói vẻ khó chịu.

“Nếu huynh khôngyêuthì để ta đưa nàng đi! Nếu huynhyêumà không thể bảo vệ nàng, ta cũng sẽ đưa nàng đi, đưa nàng tới một nơi mà huynh vĩnh viễn không tìm được!” Hoàng Phủ Nhiễm Trần nghiêm túc: “Đại hoàng huynh, tính cách hay năng lực của ta, huynh là người rõ ràng nhất, đừng có ép ta!”

Cậu biết, một khi hành động, thân tình của bọn họ đều tan thành mây khói. Cậu không muốn mất đi thân nhân duy nhất, nhưng cũng không muốn nhìn nàng chịu thương tổn nữa.

Chuyện phát sinh hôm nay thật sự làm cậu thấy sợ hãi, lần này may là nàng đã biết tin mà chuẩn bị trước, nhưng ai mà biết được, sau này còn có bao nhiêu những lần ngấm ngầm hoặc công khai đả kích đang chờ nàng nữa, ai mà biết được, bao giờ thì “độc xà” lẩn trốn trong góc tối kia sẽ lao ra, cắn cho nàng một phát trí mạng!

Hoàng Phủ Vũ Trạch dùng sức siết chặt nắm đấm, gân xanh trên trán hằn rõ, hắn biết, cậu muốn nghe một lời hứa hẹn.

“Ta còn, nàng còn. Nàng chết, ta chết!”

Cho dù vẫn chưa hiểu phần tình cảmyêuhận phức tạp trong lòng mình, nhưng hắn biết rõ, không gì sánh bằng tầm quan trọng của nàng được, nó vượt qua hết thảy, thậm chí là ······ sinh mệnh của bản thân hắn!

“Được, nhớ lấy những lời này của huynh!” Che giấu tầng rung động dưới đáy mắt, Hoàng Phủ Nhiễm Trần nói một cách đầy tin tưởng.

Cậu biết, Đại hoàng huynh chưa bao giờ là một kẻ hoa ngôn xảo ngữ* cả, sự thật như thế nào đó là như thế nào.

(hoa ngôn xảo ngữ: khua môi múa mép)

Huynh ấy khinh thường việc nói dối!

“Nghe nói là, vị dì nhỏ kia của huynh đột nhiên té xỉu trước khi đi à? Ta thấy, tốt nhất là tìm thêm vài thái y tới khám cho kỹ vào. Thân thể vốn khỏe mạnh, ngay cả phong hàn cũng chẳng nhiễm, thế mà tự dưng choáng váng rồi lăn ra ngất, có khi là trọng bệnh nan y đấy nhỉ, ha ha.”

Hoàng Phủ Nhiễm Trần ý vị sâu xa cười lạnh, sự châm chọc đậm trong từng câu từng chữ nói ra.

Hoàng Phủ Vũ Trạch sửng sốt, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm khó lường.

Chẳng lẽ việc hôm nay có liên quan tới hai người đó?

Nói choáng váng liền choáng váng, thái y lại không tra ra nguyên nhân gì. Trùng hợp và cổ quái quá rồi nhỉ?

Rõ ràng thái y đã nói không sao, Lâu Thư Nhã còn tìm đủ mọi cớ, không chịu để hắn rời đi. Giờ nghĩ lại mới thấy, cô ta đang cố ý kéo dài thời gian ······

Hừ! Hãy cầu nguyện ông trời đi, tốt nhất là không liên quan gì đến các ngươi, nếu không, hừ ······!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.