Dân Mão

Chương 47




Edit: Tiểu Nguyệt Dương

Đau đớn trên môi làm cho Uất Trì Nghiên San giật mình.

“Ưmm ······ Đau! ······”

Hoàng Phủ Vũ Trạch như không nghe thấy gì hết, tiếp tục tùy ý liếm liếm cắn cắn cánh môi mềm mại hương vị ngọt ngào kia, bá đạo như dã thú, xâm lược cái miệng nhỏ của nàng.

Cảm thấy thiên hạ trong ngực đang giãy dụa, Hoàng Phủ Vũ Trạch nổi giận, đôi cánh tay sắt giam chặt thân thể mềm mại của nàng, hành động càng hung mãnh bá đạo thêm.

Không biết qua bao nhiêu lâu, đến tận khi hai người đều nóng cháy, thở không ra hơi, Hoàng Phủ Vũ Trạch mới rời khỏi môi nàng.

Nhìn cánh môi sưng đỏ còn chảy ra một giọt đỏ sậm, đôi mắt tối sầm lại, giọng nói nhuộm đẫm dục vọng khàn khàn vang lên bên tai nàng.

“Nhớ lấy, nàng là nữ nhân của cô vương!”

Uất Trì Nghiên San có chút khó hiểu, kỳ quái nhìn hắn, nhưng cũng thông minh không nói gì thêm, chỉ gật đầu thuận theo.

Thấy thế, sắc mặt Hoàng Phủ Vũ Trạch mới dễ nhìn hơn một chút, hơi mất tự nhiên: “Mấy ngày này, Tứ hoàng đệ đều tới tìm nàng?”

“Không có, vừa mới đến thôi.”

“Tán gẫu cái gì ?”

“Cũng chẳng có gì, vừa hàn huyên hai ba câu thì chàng đã tới rồi.”

“Ân? Cô vương tới không đúng lúc, quấy rầy các ngươi?” Con ngươi nhíu lại, ý tứ nguy hiểm không cần nói cũng biết.

Uất Trì Nghiên San sửng sốt, cánh môi nhẹ nhàng cong lên.

Cuối cùng nàng đã hiểu lý do hắn kỳ quái rồi, hóa ra, tên này đang ghen tị a ······

Vui mừng xẹt qua đáy lòng, nhưng nàng sẽ không đi giật râu bên miệng hổ, đảo đảo mắt, cười ngọt ngào: “Đương nhiên không phải, Vương là phu quân của nô tì, là người thân cận nhất của nô tì, cái gì mà quấy rầy với không quấy rầy chứ, không phải khách khí quá rồi sao?”

Hoàng Phủ Vũ Trạch nghe vậy lại tiếp tục vui vẻ như đổ mật vào lòng, cho dù cật lực khắc chế , khóe miệng vẫn nhịn không được mà cong dần lên.

“Khụ — Cô vương lại thấy nàng trò chuyện với Tứ hoàng đệ rất vui kìa, thế nào, Vươnghậurất thích Tứ hoàng đệ đấy à?”

“Tứ hoàng đệ là nhân trung long phượng*, nô tì đương nhiên quý cậu ấy rồi. Mà quan trọng nhất, ấy là đệ đệ của Vương, cũng là đệ đệ của nô tì, khi Vương không có mặt, nô tì đương nhiên phải có trách nhiệm chiếu cố cậu ấy thôi.”

(*nhân trung long phượng: rồng phượng giữa loài người, ý chỉ những nhân vật tài ba xuất chúng, nổi bật hơn hẳn người thường)

“Hử? Nàng thân thiết với nó chỉ vì nó là đệ đệ cô vương thôi? Chỉ đối xử như đệ đệ thôi à?”

“Không thì thế nào?” Uất Trì Nghiên San ra vẻ khó hiểu, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hoàng Phủ Vũ Trạch vừa lòng nở nụ cười, khóe miệng hận không thể ngoác đến tận mang tai, lập tức vứt bộ dạng đố phu* đi, hăng hái đắc ý.

(*đố phu: ông chồng ghen tuông)

Uất Trì Nghiên San thấy thế cũng thầm cười, biết mà, thỉnh thoảng nam nhân cũng cần dỗ dành.

Chỉ là, lời nàng nói cũng không phải để dỗ không, đối với Hoàng Phủ Nhiễm Trần, nàng thật sự coi cậu ấy làm đệ đệ của mình, có thể thân thiết như thế, đa phần là vì người nam nhân này.

Mỗi khi gặp Hoàng Phủ Nhiễm Trần, lòng nàng luôn xuất hiện một loại cảm tình không nói rõ ra được, không phải tìnhyêu, mà chỉ đơn thuần là đau lòng cho cậu mà thôi.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt và thân hình gầy yếu ấy, cứ bất giác nổi lòng tiếc thương, muốn tận sức làm thỏa mãn ít nguyện vọng nho nhỏ của cậu, muốn nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn mà không phải một cái xác không hồn sống qua ngày, lẳng lặng chờ đợi Tử thần đến.

Đương nhiên, nàng sẽ không nói chuyện này ra, miễn cho người nào đó miên man suy nghĩ lại ăn dấm chua lung tung, chỉ sợ vết rách giữa bọn họ càng nghiêm trọng hơn.

Trầm tĩnh sau một hồi, Hoàng Phủ Vũ Trạch bỗng nói: “Tối nay chờ cô vương.”

Sâu sắc nhận ra thần sức phức tạp trong mắt hắn, đôi con ngươi Uất Trì Nghiên San lóe lên, đại khái đoán ra, hẳn là hắn định cho mình một lý do thoái thác chuyện động phòng.

Do dự một lát, Uất Trì Nghiên San rốt cục mở miệng: “Nô tì ····· có việc muốn nói.”

“Chuyện gì?”

“Nô tì ······ Gần đây thân mình nô tì không khoẻ, cho nên ······”

Hoàng Phủ Vũ Trạch nghe vậy thì ngẩn ra, phức tạp nhìn nàng một lúc lâu, đáp lời: “Cô vương biết rồi, mấy ngày tới cô vương sẽ không chạm vào nàng, nếu cần thì tìm thái y đến khám đi.”

“Vâng, nô tì hiểu.” Có lẽ, sợ hắn sẽ lừa nàng, cũng có lẽ, không muốn hắn phải khó xử······

Rũ mắt xuống, dấu đi tầng đen tối chua sót bên trong.

Mấy hôm liên tiếp, Hoàng Phủ Vũ Trạch chỉ cần có thời gian sẽ chạy tới Tê Phượng cung, một ngày ba bữa đều dùng với nàng, buổi tối cũng muốn ở lại Tê Phượng cung.

Hậucung có ba ngàn giai nhân, nhưng ba ngànsủngái chỉ đặt trên một người.

Đây chính là câu chính xác nhất để hình dung về Uất Trì Nghiên San.

Trong mắt mọi người, đương nhiên Vương và Vươnghậuđã viên phòng, lại ân ái phi thường, dựa theo xu thế này, cảm tình còn liên tục tăng thêm.

Sự thật này không biết đã làm bao kẻ tức muốn chết,hậucung nhìn như bình tĩnh an bình, kì thực đã dậy sóng mãnh liệt, áp lực của một cơn bão lớn sắp đổ bộ đã bao phủ khắp tầng không.

Gần như cùng lúc, vài vị lẳng lặng ngồi tronghậucung đều không hẹn mà cùng thu được mệnh lệnh: Dùng đủ mọi biện pháp để phá hoại cảm tình của hai người kia, làm cho bọn họ trở mặt thành thù thì càng tốt!

Có lẽ, ngay cả Uất Trì Nghiên San và Hoàng Phủ Vũ Trạch cũng không nghĩ rằng, có nhiều người âm thầm muốn chia cắt hai người đến vậy.

Bất luận là họ có mục đích gì, nguyên nhân gì, thì đều không thể phủ nhận là, ngày tháng của hai người đã không còn bình tĩnh nữa.

Mà hai kẻ đương vội vàng bồi dưỡng cảm tình đương nhiên không biết, bàn tay độc ác đã lặng yên vươn tới chỗ bọn họ rồi.

Người ngoài tuyệt đối không ngờ được, một đôi bích nhân nhìn như tình đầu ý hợp thân mật khăng khít, kì thực luôn cách nhau một trời một vực, cho dù hàng đêm ngủ cùng một giường, nhưng cũng chỉ là đồng sàng dị mộng mà thôi.

(*đồng sàng dị mộng: cùng nằm một giường mà mộng tưởng khác nhau, ý chỉ một đôi vợ chồng không hòa hợp, mỗi người một tư tưởng riêng)

Dù bọn họ đều cố gắng bỏ qua nó, đều cố gắng bồi dưỡng cảm tình và ăn ý lẫn nhau, nhưng khoảng cách giữa hai người không thể khép lại, mà vấn đề mấu chốt, đương nhiên vẫn chưa được động đến.

Di chứng lưu lại sau trọng thương, có thể tiêu trừ dễ dàng sao?

Mà mưa gió sắp đến, không biết sẽ làm cho vết rách giữa hai người càng ngàng càng lớn, làm cho khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa?

Hay sẽ thúc đẩy bọn họ trưởng thành, nghênh đón tân sinh từ trong suy tàn, giữa đau khổ mà gần lại với nhau?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.