Dân Mão

Chương 34




Edit: Tiểu Nguyệt Dương

Vẫn trong thuyền hoa lần trước, liếc mắt nhìn lại một cái, cả khoang thuyền ngập một màu lửa đỏ.

Hoa tươi kiều diễm khắp nơi, màn che màu đỏ, đệm trướng màu đỏ, còn cả bộ chăn gối màu đó tượng trưng cho tốt đẹp mà ngụ ý lại vô cùng châm chọc.

Thiết trí kiểu tân phòng vốn nên tràn ngập hơi thở ấm áp lãng mạn, nhưng vào mắt Uất Trì Nghiên San, tình cảnh này chỉ làm cho nàng cảm giác như đặt mình trong vực sâu hàn băng.

Hồi tưởng lại tình cảnh kiếp trước chính mình cũng bị như vậy, nghe gã giả dối thề non hẹn biển, lời ngon tiếng ngọt mà cảm động đến rơi lệ, Uất Trì Nghiên San lập tức cảm thấy vô cùng châm chọc. Hận ý bị đè nén dưới đáy lòng nhất thời tuôn trào!

Nam nhân vô tình kia, một khắc trước vừa mới lấy đi trinh tiết của nàng, ngay sau đó, lại tàn nhẫn tự tay đút Tuyệt tử canh cho nàng uống, đã thế nàng còn ngây ngốc luân hãm trong cạm bẫy ôn nhu ấy, từ đó về sau đều vạn kiếp bất phục ······

“San Nhi? Nàng sao vậy?”

Uất Trì Nghiên San chợt phục hồi tinh thần lại, thu liễm hận ý đang điên cuồng, xảo tiếu: “Không có gì, chỉ là có chút kinh ngạc thôi.”

Hoàng Phủ Nhiễm Phong cũng không nghĩ nhiều nữa, kéo tay nàng ôn nhu hỏi: “Thế nào? Nàng thích không? Đây là lễ vật trẫm đưa trước cho nàng, đợi đến ngày hai chúng ta thành thân, trẫm nhất định sẽ cho nàng một đại hôn đáng nhớ!”

Uất Trì Nghiên San yên lặng rũ mắt xuống, che lại bóng tối lạnh băng nơi đáy mắt.

“San Nhi, sao tay nàng lạnh thế này?”

“Không sao, có thể là xiêm y mặc hơi ít, gió thu năm nay lạnh thật đấy.”

“Sợ lạnh à? Chút nữa trẫm nhất định giúp nàng ấm áp hơn.” Hoàng Phủ Nhiễm Phong cười tà.

Nữ nhân trước mặt, dung nhan như hoa, mi như tân nguyệt, mắt tựa sao sáng, làn da nõn nà, cổ trắng như ngà, răng đều như bắp, cánh tay non mềm ······

Trong mắt hiện lên một thần sắc kinh diễm si mê, vì sao ngày trước gã không phát hiện ra, cô gái này tuyệt mỹ đến hồn xiêu phách lạc như vậy?

Đáng chết, dâng người đẹp này cho Hoàng Phủ Vũ Trạch, gã bắt đầu tiếc!

Nhưng suy nghĩ này vừa trồi lên trong óc, đã lập tức bị bóp chết.

Nhi nữ tình trường, anh hùng sơ sẩy!

Mục tiêu của gã là thiên hạ, chiếm được thiên hạ, muốn dạng đẹp mà không có? Cần gì phải vì một nữ nhân mà làm hỏng kế hoạch!

Ngày đó, chính vì coi trọng thân phận và dung mạo này, gã mới quyết định chọn nàng làm quân cờ vận mệnh, không phải sao? Một khi đã như vậy, còn có để do dự nữa!

Kiên định thay thế cho chút do dự nho nhỏ, Hoàng Phủ Nhiễm Phong chậm rãi tới gần nàng, hít sâu một hơi, hương thơm thuần khiết tao nhã mê người nháy mắt tràn ngập miệng mũi gã.

Hạ thân dấy lên nóng rực. Dục vọng dâng nhanh như vậy đấy!

“Nàng quả nhiên làyêutinh chuyên môn mị hoặc nam nhân mà.” Giọng nói nồng đậm dục vọng vang lên, “San Nhi, bảo bối à, trẫm muốn nàng!”

Bị ôm chặt lấy, Uất Trì Nghiên San cảm thấy ghê tởm phát nôn, vội đẩy gã ra.

Hoàng Phủ Nhiễm Phong biến sắc, hàn quang lóe ra, “San Nhi, nàng có ý gì?”

Uất Trì Nghiên San cả kinh, lập tức ra vẻ ủy khuất: “Người ta muốn hiến dâng lần đầu tiên cho Hoàng thượng trong ngày đại hôn cơ, nhưng là ······”

Nghe vậy, Hoàng Phủ Nhiễm Phong thoáng dịu đi: “Nàng nhìn nơi này xem, không phải bố trí giống tân phòng như đúc sao? San Nhi, nàng ủy khuất một chút, coi nó là tân phòng của chúng ta, được không? Trẫm cam đoan, ngày sau nhất định để nàng đường hoàng vinh quang trở thành Hoànghậucủa trẫm!”

“Cho dù hiện tại không có hôn lễ thì Hoàng thượng cũng không thể vội vàng như thế chứ? Có phải người quên chuyện gì không nhỉ?”

“Gì?”

“Rượu giao bôi a!”

“À — Thì ra là thế, tại trẫm không suy nghĩ chu toàn.” Hoàng Phủ Nhiễm Phong bừng tỉnh đại ngộ, giả bộ ảo não vỗ trán.

Uất Trì Nghiên San đỏ mặt giận dữ: “Cả đầu chỉ nghĩ đến chuyện ấy thôi!”

Nàng lập tức quay lưng, đến bên bàn tự tay rót hai ly rượu, tránh né tầm nhìn của Hoàng Phủ Nhiễm Phong, một viên thuốc hồng nhạt theo đầu ngón tay Uất Trì Nghiên San rơi vào trong rượu, nháy mắt đã hòa tan thành vô hình.

Vô sắc vô vị, giống như một màn vừa rồi chỉ là ảo giác.

Môi hồng cười lạnh quỷ dị, nâng hai ly rượu lên, chân thành đi đến trước mặt Hoàng Phủ Nhiễm Phong, nhét chén có thuốc cho gã.

Hoàng Phủ Nhiễm Phong mỉm cười, tiếp nhận ly rượu, sảng khoái uống xong một chén giao bôi này.

“San Nhi, giờ đã được chưa? Trẫm không chờ nổi nữa ······”

“Nhưng mà, người ta không muốn người khác có mặt đâu, loại việc riêng tư thế này, để bọn họ nhìn được thì người ta còn mặt mũi nào mà sống nữa!”

Ám vệ bảo hộ gã chính là tai hoạ ngầm lớn nhất, nếu không nghĩ biện pháp điều họ đi, tất cả đều thành công dã tràng.

Hoàng Phủ Nhiễm Phong cũng không hề tức giận, chỉ cho là lần đầu tiên, khó tránh khỏi xấu hổ. Hơn nữa, thần thái, giọng điệu làm người ta vừa thương tiếc, vừa kích thích như vậy, là nam nhân đều không thể chống cự nổi.

Nhẹ nhàng phất phất tay, cho ám vệ lui đi.

Đêm dài, Hoàng Phủ Nhiễm Phong đang chìm trong ảo giác, hưởng thụ tiểu mỹ nhân cả đêm xuân đến bất diệc nhạc hồ, mà Uất Trì Nghiên San thì ngồi một bên xem trò hề của gã.

Bao nhiêu lần chỉ muốn giết quách hắn luôn, nhưng thủy chung không xuống tay.

Không phải luyến tiếc, không phải sợ hãi, chỉ cảm thấy chết dễ dàng thoải mái như vậy thì quá tốt với gã!

Điều nàng muốn, là hoàn trả gấp bội những thương tổn thống khổ mà gã gây cho Hoàng Phủ Vũ Trạch, bắt gã phải bị tra tấn đến chết mới thôi, không thể chấm dứt nhẹ nhàng như thế được.

Gã không xứng!

Mặt trời phương đông dần dần nổi lên, Uất Trì Nghiên San cảm thấy dược hiệu cũng sắp hết, liền nhanh chóng cắt ngón tay nhỏ một chút máu lên đệm, sau đó xoay người rời đi.

Ba tháng giữ hiếu qua đi, Hoàng Phủ Vũ Trạch lập tức khởi hành trở về đất phong, trước khi đi thậm chí còn không gặp Uất Trì Nghiên San một lần, ngay cả khi nàng đến tiễn, hắn cũng chỉ lạnh lùng đối đãi. Sự chuyển biến đột nhiên ập tới làm cho Uất đáy lòng Trì Nghiên San dâng lên bất an nồng đậm.

Cách một ngày, một trăm hai mươi cỗ kiệu tràn đầy sính lễ siêu xa xỉ xa hoa oanh động toàn thành.

Trong nhất thời, “chuyện tình xinh đẹp” giữa hai người càng được thế nhân đưa ra bàn luận say sưa. Giữa đủ các loại hâm mộ ghen tị hận trên đời, một hồi hôn lễ hoành tráng vạn người chú ý rốt cục mở màn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.