“Vương, đã tra được rồi, việc hôm qua là do Uất Trì Hàm Tranh làm.”
“Muội muội của Uất Trì Nghiên San?” Hoàng Phủ Vũ Trạch nhíu mày có chút kinh ngạc.
Mọi người đều nói ba người đàn bà trong Uất Trì phủ có quan hệ rất hảo, xem ra đều là biểu hiện giả dối mà thôi.
Liên tưởng đến sự kiện Uất Trì Nghiên San tính kế đệ đệ trước kia, chẳng khó gì Hoàng Phủ Vũ Trạch đã đoán ra giữa bọn họ nhất định phải có ân oán
nào đó.
Thâm trạch nội viện luôn lắm thị phi, phụ nữ sống
trong đại gia tộc thì mấy người có thể đơn thuần thẳng thắn đây? Chưa kể đến các loại điều tiếng từ xưa giữa con vợ cả và thứ xuất đã không
thiếu rồi, cho dù là huynh đệ tỷ muội cùng một mẹ sinh ra cũng không
thấy cảm tình sâu đậm được bao nhiêu.
Ảnh vuốt cằm, hỏi xin chỉ thị: “Vương tính xử trí như thế nào ạ?”
Hoàng Phủ Vũ Trạch cười lạnh: “Gậy ông đập lưng ông.” Con ngươi lấp lánh như
sao ngọc trở nên sắc bén mà tàn nhẫn, mạt cười lạnh bên môi càng âm trầm đến khiếp người.
Dám đụng vào nữ nhân của hắn? Hừ!
Lúc này, Uất Trì Hàm Tranh nghiễm nhiên còn không biết bản thân đã bị một người gian ác nào đó “nhớ thương”.
Chắc là có tật giật mình, cũng có thể chưa hết hy vọng, cô ta vẫn đến cửa tiếp tục giả mù sa mưa diễn vở “tỷ muội tình thâm”.
“Tỷ tỷ làm sao vậy? Sắc mặt tái nhợt thế, không phải là ······ phát sinh chuyện gì chứ?”
Trên khuôn mặt hoa lệ phủ đầy lo lắng, trong lòng lại ác độc ảo tưởng, có lẽ chuyện kia đã thành công cũng nên······
Uất Trì Nghiên San chỉ liếc liếc mắt một cái, không biểu lộ điều gì, cười
nhạt: “Đa tạ muội muội quan tâm, tỷ không có chuyện gì đâu. Lúc ra ngoại ô cưỡi ngựa thì gặp vài tên bắt cóc rồi bị thương lúc chiến đấu mà
thôi.”
“Nghe nói Minh Vương đưa tỷ về à? Chẳng lẽ chính huynh ấy
đã cứu tỷ?” Sắc mặt Uất Trì Hàm Tranh hiện vẻ mất tự nhiên, khăn tay
cũng bị vặn vẹo mà biến dạng.
Uất Trì Nghiên San quái dị nhìn cô ta. Trước kia không phải luôn mồm gọi “tỷ phu tương lai” à, sao tự nhiên lại sửa mồm rồi?
Hơn nữa, bằng công lực Võ linh tướng, thế gian có kẻ xứng làm đối thủ của
nàng chứ? Mà nói ra nói vào, ý của Uất Trì Hàm Tranh có vẻ đã khẳng định nàng không địch nổi mấy “kẻ bắt cóc” kia. Muốn người ta không nghi ngờ
cũng thấy khó.
Thiếu kiên nhẫn như vậy, chẳng lẽ chỉ vì không tính kế được nàng sao? Từ bao giờ thì Uất Trì Hàm Tranh kém bản lĩnh như thế?
Dường như nhận ra bản thân luống cuống, Uất Trì Hàm Tranh gượng cười: “Tỷ tỷ
đừng trách tội, muội muội quá kích động mà thôi, muội muội đang vô cùng
vui mừng vì tỷ tỷ có thể tìm được một phu quân tuyệt vời đây······”
“Được rồi! Đừng nhắc đến người kia nữa!” Uất Trì Nghiên San khó chịu, giận
tái cả mặt, ra vẻ chán ghét vô cùng: “Tỷ mệt rồi, muội muội mời quay về
đi.”
Uất Trì Hàm Tranh cười mỉa rồi xin phép cáo lui, đứng dậy trở về viện.
Nhìn bóng hình yểu điệu hoa lệ kia, Uất Trì Nghiên San không khỏi nghi hoặc nhíu mày.
Hình như hôm nay Uất Trì Hàm Tranh có chút kỳ quái, nhưng nàng lại không thể nói rõ là quái thế nào, tóm lại chính có một trực giác, một loại trực
giác thực khó chịu······
“Tiểu thư, Tam công tử cầu kiến.” Khởi Lăng từ bên ngoài đi vào, cung kính thi lễ với Uất Trì Nghiên San rồi bẩm báo.
“Cho đệ ấy vào.”
“Dạ.”
Nhìn Uất Trì Duẫn tiều tụy vì ăn chơi trác táng, Uất Trì Nghiên San nở nụ cười.
“Tham kiến đại tỷ.” Ngữ khí cung kính cũng không thiếu ý thân thiết, chẳng
khó để nhìn ra địa vị Uất Trì Nghiên San trong cảm nhận của Uất Trì
Duẫn, sợ là tăng thêm không chỉ một bậc mà thôi.
“Không cần đa
lễ, ngồi đi.” Uất Trì Nghiên San cười nhạt: “Khởi Lăng, đi chuẩn bị nước trà điểm tâm yêu thích của Tam công tử đi.”
“Dạ, nô tỳ tuân mệnh.”
Uất Trì Duẫn nghe vậy, tươi cười càng thêm chân thành thân thiết, ánh mắt nhìn Uất Trì Nghiên San tràn ngập tình cảm.
Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, cậu không khỏi khẩn trương: “Đại tỷ thế nào? Sao mặt mũi tái nhợt thế?”
“Hôm qua ra ngoại ô cưỡi ngựa giải sầu thì gặp phải vài tên bắt cóc, không
cẩn thận bị thương một chút thôi, không có gì đâu, Tam đệ không cần lo
lắng.”
“Cái gì? Dưới chân thiên tử còn có loại chuyện này phát
sinh?!” Uất Trì Duẫn cả giận nói: “Có người dám động đến đại tỷ? Thật
không thể tha thứ được! Đại tỷ gặp chúng ở chỗ nào? Nói cho tiểu đệ,
tiểu đệ lập tức dẫn người đi tiêu diệt đám tặc tử ấy!”
Khuôn mặt
nhỏ nhắn non nớt phủ đầy bạo ngược và âm ngoan, tuổi còn nhỏ mà bản tính đã lộ ra không ít, quả nhiên không khác kiếp trước gì hết.
Uất Trì Nghiên San thấy vậy thì không khỏi tiếc hận thở dài, mở miệng: “Tam đệ không cần tức giận, những kẻ đó đã chết hết rồi.”
“Vậy là tốt rồi, lần sau đại tỷ ra ngoài phải cẩn thận một chút đấy, mang
thêm mấy người theo, trăm ngàn đừng để đám tặc nhân ám hại.”
“Ừ,
tỷ biết.” Uất Trì Nghiên San sủng nịch cười nói: “Coi như tiểu tử này có lương tâm, đại tỷ cuối cùng không tính là yêu thương vô dụng.”
Uất Trì Duẫn ngượng ngùng mở miệng: “Đại tỷ là người đối tiểu đệ tốt nhất
trên đời, tiểu đệ quan tâm tỷ cũng là việc nên làm mà.”
Nghe như thế, Uất Trì Nghiên San lại chỉ thầm cười châm chọc.
Loại người “cho sữa thì chính là mẹ” vốn đã vô tâm vô tình, cho dù nói ra
lời cảm động đến thế nào cũng không làm cho người ta thấy được tí xúc
cảm nào, chỉ có duy nhất một loại châm chọc vô cùng.
“Hôm nay tới có chuyện gì sao?”
“Chuyện này······” Trên mặt hiện ra một tia xấu hổ, Uất Trì Duẫn ngượng ngùng gãi đầu: “Đệ muốn ······”
Thấy cậu ta như thế, Uất Trì Nghiên San liền thản nhiên cười, “Lại hết bạc dùng rồi phải không?”
“Vâng.” Uất Trì Duẫn thẹn thùng cúi đầu. Đoạn thời gian gần đây, cậu đã lấy từ
chỗ đại tỷ gần một vạn lượng rồi, nếu không thì ······
Lúc bắt
đầu còn thắng không ít tiền ở sòng bạc, ai ngờ dạo này đen ghê gớm, mỗi
hôm đều thua sạch sẽ không còn gì, ngay cả bạc đi tìm thanh lâu cũng chả còn, may mà trên người vẫn giữ khối ngọc bội mẹ đưa từ bé để cầm cố
được một chút.
Trừ khoản ấy ra, cậu còn nợ đám bạn cùng trường không ít, giờ người ta đã sắp tới cửa đòi đến nơi rồi!
Hôm nay phải đi tìm đại tỷ, cũng do cậu thật sự hết cách.
Hai ngày gầy đây hình như lại có vận đỏ, cậu có dự cảm, lần này nhất định có thể kiếm mẻ lớn, đến lúc để trở mình rồi đây!
Khi đó không những chuộc lại ngọc bội, trả sạch nợ nần, nói không chừng còn có thể thừa một đống đủ để đi tìm Xuân Hồng hưởng thụ một phen ······
Nhìn biểu tình ghê tởm xuất hiện trên gương mặt non nớt của Uất Trì Duẫn,
Uất Trì Nghiên San không khỏi lạnh lùng cười, không nói hai lời liền sai Uyển Quân đưa một ngàn lượng cho cậu.
Uất Trì Duẫn tiếp nhận ngân phiếu lại ngàn ân vạn tạ một trận, rồi vội vàng xuất phủ chạy thẳng đến sòng bạc.
Lòng tràn chỉ suy nghĩ đến việc thắng tiền, ảo tưởng mình nên hưởng thụ xa
xỉ như thế nào, cậu ta chưa từng chú ý tới nụ cười như có như không bên
khóe miệng Uất Trì Nghiên San.
Đây là lần cuối cùng, nhanh thôi, sắp rồi, hết thảy đã chuẩn bị xong.
Tần Nhu, Uất Trì Hàm Tranh, báo ứng của các ngươi sẽ tới mau lắm.
Cố gắng tận hưởng đoạn thời gian tốt đẹp cuối cùng trong cuộc đời đi!