Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 7




Chợ Hà lâm trấn vô cùng náo nhiệt, tu sĩ đến từ năm châu bốn bể hội tụ nơi đây, tiên tài từ cấp thấp đến cấp cao rực rỡ muôn màu. Chỉ là xem mỗi một sạp hàng trong chợ một lần, cũng tốn mất mấy canh giờ của bọn họ.

Dịch Hi Thần chọn trúng không ít tiên tài, nhưng gần như cái gì y cũng không mua, dù sao thì mua thanh kiếm cho Trưởng Tôn Tử Quân càng bức thiết hơn so với việc mua tiên tài cho y. Hơn nữa nếu muốn mua, liền phải mua kiếm tốt, sự nguy hiểm của Hư Vô giới không phải chuyện nhỏ, nếu như mua một thanh đồng nát sắt vụn dễ dàng bẻ gãy, bọn họ sẽ không thể nhìn thấy Hư Vô tông chủ.

Nhất thời không mua được bảo kiếm như ý, hai người ngược lại cũng không nóng lòng. Bọn họ còn có mấy ngày, dù sao thì chợ này người đến người đi, người bày sạp mỗi ngày đều không giống nhau, còn có thời gian xem tiếp.

Dịch Hi Thần đem linh thạch giao cho Trưởng Tôn Tử Quân, để cho hắn đi dạo thêm chút. Còn y thì chiếm một vị trí, đem mấy tiên tài không cần thiết trong tay y cùng với quả trứng kia lấy ra bán.

Trứng linh thú chung quy ít ỏi, không lâu lắm liền có thật nhiều người đến hỏi, nhưng mà vì không làm rõ được đây tột cùng là trứng linh thú gì, giá tiền cũng không rẻ, chung quy vẫn là người hỏi nhiều, người có ý định mua ít.

Qua thời gian một chén trà, có một kiếm tu đi tới trước sạp của Dịch Hi Thần.

Kiếm tu kia hỏi: “Đây là trứng gì?”

Dịch Hi Thần đánh giá hắn một phen, nhìn bội kiếm bên hông hắn nhiều thêm vài lần. Không tính là cực phẩm gì, nhưng mà miễn cưỡng có thể gọi là một thanh kiếm tốt. Y vội nói: “Trứng linh thú trời sinh đó! Đạo hữu nuôi một linh sủng đi?”

Kiếm tu kia nói: “Ta biết là linh thú, nhưng cụ thể là loại linh thú nào?”

“Đạo trưởng thích loại linh thú nào?”

“…” Kiếm tu hoài nghi nhìn y, “Ta thích loại nào ngươi đều có sao?”

“Có thể chứ?”

Dịch Hi Thần đương nhiên là đang trợn mắt nói dối. Quả trứng này vẫn là y không hiểu ra sao mà nhặt được, linh thú hiếm thấy như vậy, y đi nơi nào kiếm quả thứ hai. Cơ mà dù không thể lập tức đạt thành mua bán, thì điều tra nhu cầu khách hàng một chút cũng tốt.

“Nếu có, ta cũng muốn nuôi một thiên hồng hạc, có thể cưỡi nó cưỡi mây đạp gió, tiêu sái!”

Các tu sĩ nuôi dưỡng sủng vật, ngoại trừ mấy người thuần túy là xuất phát từ yêu thích, thì phần lớn vẫn là bởi vì linh sủng hữu dụng. Có linh sủng có thể trợ giúp chủ nhân tìm kiếm linh thạch, có linh sủng có thể trợ giúp chủ nhân giết chết kẻ địch, có linh sủng có thể tăng cường tu vi ngũ hành của chủ nhân, mà có linh sủng chính là trực tiếp tượng trưng cho thân phận.

Dịch Hi Thần vuốt cằm nói: “Quả trứng này của ta, e rằng ấp ở bên trong chính là một con thiên hồng hạc đó.”

Kiếm tu: “…”

Biểu tình “ngươi lừa gạt ai vậy”, kiếm tu nói: “Mặc dù ta chưa nuôi thiên hồng hạc, nhưng trứng thiên hồng hạc trơn bóng hoàn mỹ như bạch ngọc, trong quả trứng xám xịt này của ngươi sao có thể là thiên hồng hạc!”

Dịch Hi Thần nói: “Trứng này là ta tìm được ở trong đất, có thể là nó chôn trong đất thời gian hơi lâu dài, bị xạm màu, cho nên thoạt nhìn hơi xám. Ngươi cảm thấy nó không phải thiên hồng hạc, vậy ngươi cũng nói xem, nó sẽ là gì chứ?”

Kiếm tu nhất thời tắt tiếng. Trứng linh thú còn có thể bị xạm màu giống như ngọc sao?? Trên thế giới còn có chuyện như vậy à?? Nhưng nó là cái gì, vậy cũng thật sự là nói không được…

Dịch Hi Thần tận dụng mọi thời cơ: “Nếu đây là một quả trứng thiên hồng hạc hoàn mỹ không tì vết, thì chính là giá trị liên thành đó, đạo hữu ngài không hẳn là mua được đúng không? Của ta đây mặc dù có chút tì vết, có khả năng sau đó nở ra lông cũng có hơi xám, thế nhưng giá tiền rẻ nha!”

Lời này ngược lại cũng là lời thật, linh thú nếu ít ỏi hiếm thấy, giá tiền tự nhiên đắt đỏ, kiếm tu này tuy rằng trông mà thèm, nhưng xác thực mua không nổi thiên hồng hạc. Nhưng mà hắn xoắn xuýt sau một hồi lâu, vẫn là lắc đầu rời đi.

Dịch Hi Thần bày sạp một ngày, tiên tài ngược lại bán ra một ít, nhưng cuối cùng cũng không thể đem quả trứng đó bán đi. Người cảm thấy hứng thú không ít, người thật sự chịu mua cũng không nhiều. Dù sao thì giá trị của linh thú trời sinh đặt ở đó, người mua được thì tình nguyện mua đồ tốt, mua không nổi thì cũng chỉ có thể xem náo nhiệt.

Trưởng Tôn Tử Quân tự mình đi dạo một ngày, kiếm không có mua được, chỉ mua được một cái hộ tâm kim thiết giáp —— hắn hỏi thăm một chút chuyện liên quan tới Hư Vô giới, nghe nói nơi đó quanh năm có sấm chớp gió bão, mà hộ tâm kim thiết giáp có tính kháng đối với thuộc tính lôi, bởi vậy hắn cố ý mua cho Dịch Hi Thần.

Dịch Hi Thần nhìn đồ hắn mua về, lại trầm mặt xuống: “Sao ngươi lại mua thứ này! Ngươi bỏ ra bao nhiêu linh thạch?”

“Năm khối linh thạch cao cấp.”

“Năm khối linh thạch cao cấp!! Ngươi cò kè mặc cả chưa?”

“…” Cái chuyện cò kè mặc cả như vậy căn bản không phù hợp với thiết lập tính cách của Trưởng Tôn Tử Quân. Nếu không phải bên người hắn không đủ nhiều tiền, hắn đã sớm “cái này cái này không muốn, cái khác toàn bộ gói lại cho ta”.

Dịch Hi Thần đau lòng che ngực. Thực sự là không quản gia không biết củi gạo dầu muối quý, Trưởng Tôn Tử Quân cái thứ phá của này, vừa ra tay liền đem năm khối linh thạch cao cấp ném ra ngoài!

“Ta nghe nói biển Hư Vô có sấm chớp gió bão…”

“Không phải bị sét đánh thôi à! Đánh hai lần cũng sẽ không chết! Còn có thể thuận tiện đổi cái kiểu tóc!”

Trưởng Tôn Tử Quân: “…”

Bọn họ cũng không phải linh căn thuộc tính “mộc”, có tu vi làm trụ cột, còn không đến mức bị lôi hỏa bình thường đánh chết. Trưởng Tôn Tử Quân tu vi thâm hậu, mấy lôi hỏa đó đối với hắn mà nói không đáng sợ. Nhưng bằng tu vi bây giờ của Dịch Hi Thần, mạnh mẽ chống đỡ, rất có thể sẽ làm bị thương đến da tróc thịt bong, các loại thống khổ không thể tránh được. Giả như bọn họ có linh thạch sung túc, Dịch Hi Thần tự nhiên sẽ mua hết nguyên bộ phòng cụ, nhưng mà bọn họ là người nghèo, tiền chỉ có thể dùng trên chỗ quan trọng nhất.

Trưởng Tôn Tử Quân mua cũng đã mua rồi, Dịch Hi Thần cũng chỉ đành nhận. Y nhẹ nhàng gõ gõ đầu Trưởng Tôn Tử Quân, mắng: “Ngu ngốc!” Mắng xong chính y lại cười, ngược lại cũng không phải thật sự tức giận.

Hai người trở lại nơi ở nghỉ ngơi, Trưởng Tôn Tử Quân bắt đầu tĩnh tọa đọc thầm thanh tâm chú, Dịch Hi Thần thì lại bắt đầu tính toán coi linh thạch còn dư lại của bọn họ nên tiêu dùng thế nào —— vốn dĩ ngày hôm qua đã tính rồi, vậy mà hôm nay Trưởng Tôn Tử Quân tiêu năm khối linh thạch cao cấp làm rối loạn kế hoạch của y, y không thể không tổ chức lại quy hoạch.

Tính xong chút tài sản đáng thương của bọn họ, Dịch Hi Thần cẩn thận đem trứng linh thú cất vào trong túi càn khôn —— trước mắt xem ra, đây là thứ duy nhất bọn họ trông cậy vào để thoát nghèo làm giàu.

Vì vậy sáng sớm hôm sau, sau khi rời giường hai người liền chuẩn bị tiếp tục đi ra ngoài bày sạp.

Dịch Hi Thần thu thập đồ đạc, nhưng mà sau khi mở túi càn khôn ra, y mãnh liệt trợn mắt, quát: “Trứng của ta đâu!!!”

Trưởng Tôn Tử Quân đang mặc quần áo, nghe tiếng một bên cột thắt lưng một bên đi tới. Tiên tài trong túi càn khôn vẫn còn, quả trứng thì lại không cánh mà bay.

Dịch Hi Thần gấp đến độ lục tung tùng phèo, nhưng mà trứng không thấy, Trưởng Tôn Tử Quân không những không vội, còn có chút cười trên sự đau khổ của người khác: “Mất thì mất đi, không cần tìm.”

“Như vậy sao được!” Dịch Hi Thần lườm hắn một cái, “Đã nói ngươi phá của mà! Đây không phải là một quả trứng bình thường đâu! Là linh thạch! Là kiếm của ngươi! Là pháp khí của ta! Nhanh chóng cùng ta tìm đi!”

Trưởng Tôn Tử Quân bất đắc dĩ, đành phải cùng y lật tung phòng lên.

Nhưng mà hai người tìm nửa ngày không tìm được, lại nghe lộc cộc một tiếng, trứng linh thú tự mình lăn từ dưới đáy giường ra.

Dịch Hi Thần ngẩn ra, vồ tới đem trứng ôm vào trong ngực, kích động đến mức giống như trứng này là y sinh ra vậy, bẹp bẹp hôn hai cái: “Bảo bối à!”

Mặt Trưởng Tôn Tử Quân tối sầm lại đứng ở một bên.

Hôm qua trứng linh thú kia ước chừng là đang ngủ, cho nên vẫn luôn không có động tĩnh, nhưng hôm nay tỉnh lại rồi, lăn qua lăn lại trong lồng ngực Dịch Hi Thần, làm nũng. Dịch Hi Thần lại không có thời gian dính ngấy với nó, cẩn cẩn thận thận nhét nó vào trong túi, đi ra cửa.

Sau khi bày sạp hàng ra, lại náo nhiệt hơn chút so với hôm qua. Dù sao thì hôm qua đó chỉ là một quả trứng âm u đầy tử khí, mà ngày hôm nay nó đã sức sống mười phần, lăn qua lăn lại trên sạp hàng, không chịu được dựa vào trên người Dịch Hi Thần, Dịch Hi Thần một lần lại một lần đẩy nó về giữa sạp hàng, cung cấp cảm giác hứng thú cho các tu sĩ vây xem.

Đáng tiếc cục diện vẫn giống như ngày hôm qua, người xem nhiều, người chịu dùng giá cao mua lại không nhiều.

Một kiếm tu đứng ở phía trước sạp hàng, Dịch Hi Thần ngẩng đầu nhìn lên, lại là cái tên do dự rất lâu ngày hôm qua. Xem ra hắn thật sự cảm thấy rất hứng thú với con linh thú này, chỉ là dù sao thì hắn cũng không phải người tiêu tiền như nước, trước khi mua một bảo bối như thế chung quy phải cân nhắc rất nhiều.

“Đạo hữu ngày hôm qua suy nghĩ như thế nào? Đã quyết định mua nó rồi đi?”

Trên mặt kiếm tu kia hiện ra một phen biểu tình giãy dụa: “Cái này… Thật sự có thể là thiên hồng hạc sao?”

Dịch Hi Thần nói: “Nó nhất định là quả trứng chim, nhưng đến tột cùng có phải là thiên hồng hạc không, ta không dám hứa chắc. Nếu như đạo trưởng chỉ là muốn cưỡi chim cưỡi mây đạp gió, ta nghĩ hẳn là nó có thể làm được.”

“Cái này… Ngươi dự định bán thế nào? Ta cũng không có quá nhiều linh thạch…”

“Linh thạch không đủ thì đem đồ vật tới đổi cũng có thể mà!”

“Ngươi cần gì?”

Trưởng Tôn Tử Quân vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng: “Kỳ Lân huyết, Định Phong châu, Huyền Quy giáp, Bàn Long lân, Lôi Đình quả, ngươi có không?”

Kiếm tu kia hít vào một ngụm khí lạnh. Năm thứ đó tất cả đều là thiên tài địa bảo, rất khó đạt được. Nếu như đúng là một quả trứng thiên hồng hạc, đổi hai ba thứ trong đó ngược lại cũng hiểu được. Vấn đề là, có vài thứ không phải nói đổi là có thể đổi, thiên tài địa bảo vốn là có tiền cũng không thể mua được, có bao nhiêu linh thạch cũng chưa chắc mua được.

Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân xem sắc mặt hắn, liền biết hắn không có. Kỳ thực từ trước tới nay Trưởng Tôn Tử Quân cũng không hi vọng những thứ này dễ lấy được như vậy, sở dĩ hắn nói ra, bất quá là thử thử vận may thôi.

Đại khái là nghe rõ mình sẽ bị bán đi, quả trứng linh thú kia đột nhiên phẫn nộ va tới cẳng chân Dịch Hi Thần, còn va liên tiếp mấy lần. Dịch Hi Thần vội vã vỗ vỗ nó: “Đừng nghịch đừng nghịch, đang tìm cho ngươi một chủ nhân tốt thương yêu ngươi đây.”

Không vỗ thì không việc gì, vỗ một cái, chỉ nghe răng rắc một tiếng, vỏ trứng đột nhiên nứt ra.

Mọi người trợn mắt ngoác mồm.

Vỏ trứng nứt ra rơi mất một mảnh, lộ ra một lỗ hổng nhỏ, một cái móng vuốt từ trong lỗ hổng đưa ra ngoài. Dịch Hi Thần lập tức nhào tới nhét móng vuốt vào trở lại. Trời ạ, lúc nào không vỡ cố tình lúc này lại vỡ, để người ta nhìn thấy bộ dạng xấu xí của thứ bên trong, giá cả sẽ phải giảm bớt nhiều!

Nhưng mà Phì Tức kia há lại an phận như thế, Dịch Hi Thần chặn lại một lỗ hổng, rắc một tiếng, trên vỏ trứng lại thêm một lỗ hổng nữa, cái đầu chim xám xịt tròn vo từ trong vỏ trứng chui ra.

Dịch Hi Thần trừng mắt. Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy con linh thú này, vốn còn ôm trong lòng một chút mong đợi hy vọng là Trưởng Tôn Tử Quân nghĩ sai rồi, có lẽ chứa bên trong chính là các loại linh điểu thiên hồng hạc thương ưng, vậy mà giờ phút này xuất hiện cái đầu chim, làm cho lòng y lạnh nửa phần.

Rắc!

Vỏ trứng rốt cục triệt để vỡ nát, một con chim tròn vo, lông xù đứng trong đám vỏ trứng nát tan, hai con mắt đen bóng sáng ngời hữu thần, ngửa đầu há miệng: “Chi!”

Khóe miệng Dịch Hi Thần giật giật. Nhìn vẻ ngoài này một cái, nghe tiếng kêu này một chút, cái tên Phì Tức này quả thực quá chuẩn xác rồi! Nếu để cho y đặt tên, tuyệt đối cũng sẽ đặt như vậy!

Kiếm tu kia ngơ ngác mà nhìn Phì Tức: “Cái này… cái này… Đây không phải là thiên hồng hạc đi?”

Dịch Hi Thần cười gượng: “Ít nhất nó là một con linh điểu không sai đi? Nó khẳng định cũng biết bay nha!” Nói xong nắm hai cái cánh núc ních thịt của Phì Tức phẩy phẩy, “Đạo trưởng còn muốn nó không?”

Phì Tức tức giận trừng Dịch Hi Thần, quay đầu muốn mổ y, chỉ có điều cánh bị y xách, cổ lại không đủ dài, mổ không tới. Nó tức giận chít chít thét lên: Khốn nạn, ngươi lại dám bán ta!!

Khiến Dịch Hi Thần cảm thấy may mắn là, kiếm tu kia không có bị bề ngoài xấu xí của Phì Tức doạ chạy, xem ra hắn tuy rằng thích nhất thiên hồng hạc, nhưng nếu là loài chim linh thú, cũng đều cảm thấy hứng thú.

Kiếm tu nói: “Cái này… Ngươi dự định bán thế nào? Một con chim xám nhỏ như thế, đổi thiên tài địa bảo là không thể được!”

Phì Tức bị khinh bỉ, lập tức quay đầu, dùng ánh mắt đủ để giết người trừng kiếm tu kia. Đáng tiếc bộ dạng hung dữ của nó dưới cái nhìn của kiếm tu kia chỉ cảm thấy vô cùng khả ái, càng không nhịn được ngồi xổm xuống sờ sờ đầu của nó.

“Chi!” Phì Tức đem cái tay không thành thật kia mổ trở về.

“Đừng hung dữ như vậy, Phì Tức.” Dịch Hi Thần búng búng cái mông Phì Tức, ngửa đầu nói, “Đạo hữu, năm mươi khối linh thạch cao cấp ngươi có không?”

Kiếm tu sững sờ một chút. Tuy rằng con chim xám này bề ngoài xấu xí, nhưng làm linh thú trời sinh, năm mươi khối linh thạch cao cấp đã là cái giá cực kỳ tiện nghi. Hắn vội nói: “Có.”

“Năm mươi khối linh thạch cao cấp, thêm vào bội kiếm của ngươi.” Dịch Hi Thần nói, “Như thế nào, cái giá này không phải càng có lời đi?”

Ai ngờ lời vừa nói ra, kiếm tu kia lập tức lộ ra vẻ mặt kháng cự, không chút nghĩ ngợi nói: “Không được!”

“Giá rẻ như vậy, đạo hữu còn có cái gì không hài lòng?”

“Xác thực không mắc. Nhưng ngươi muốn tiên tài hoặc là linh thạch, cũng dễ thương lượng, muốn kiếm của ta là vạn vạn không được!”

Dịch Hi Thần buồn bực nói: “Kiếm này của đạo trưởng, đúng là một thanh kiếm tốt, nhưng không tính là bảo kiếm gì đi? Ngươi đổi linh thú với ta, lại đi đúc một thanh khác không được sao?”

Ở trong chợ, trực tiếp bày sạp mua bán kiếm, thường thường cũng không phải kiếm tốt gì. Mà kiếm tu có tu vi nhất định, bình thường đều là tự mình mua huyền thiết đúc kiếm, trong quá trình chế tạo có thể căn cứ vào thói quen của mình mà tăng thêm linh thạch cường hóa thuộc tính vân vân. Nhưng mà chế tạo một thanh kiếm ít nhất cũng phải thời gian hai ba tháng, Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân lo bỏ lỡ thời gian đi Hư Vô giới mới lùi bước mà cầu một thanh sẵn có, bằng không trực tiếp mua vật liệu đúc kiếm kỳ thực dễ dàng hơn.

“Thanh kiếm này ta đã dùng mười năm, từ lâu nó đã cùng ta hòa làm một thể. Dù cho ta mười con thiên hồng hạc, ta cũng quyết không đổi!”

Kiếm tu chú ý nhân kiếm hợp nhất, sẽ đem linh lực bản thân rót vào trên thân kiếm. Tháng ngày tích lũy, kiếm dùng đến quen, cũng tựa như một phần của thân thể. Có điều linh lực này cũng có thể thu hồi lại, tự mình giải trừ là được, bằng không hết thảy kiếm tu cả đời đều không thể đổi kiếm. Chỉ là nếu kiếm tu kia nói như vậy, không bỏ được khẳng định không phải là linh lực hắn rót vào trên thân kiếm, mà là tình cảm của hắn cùng với kiếm, như vậy liền thật sự là ngàn vàng khó cầu.

Dịch Hi Thần có chút buồn bực. Không dễ dàng nhìn thấy một thanh kiếm không tồi, người ta cảm thấy hứng thú với Phì Tức, lại đổi không thành.

Kiếm tu kia nhìn Dịch Hi Thần, lại nhìn Trưởng Tôn Tử Quân, phát hiện Trưởng Tôn Tử Quân là một kiếm tu nhưng không có bội kiếm, lập tức hiểu rõ. Hắn nói: “Các ngươi bán linh thú này, vốn là muốn một thanh kiếm tốt đi? Nhưng kiếm tu đều quý trọng kiếm của mình, ai có thể dễ dàng lấy ra đổi!”

Đạo lý này Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần đều là kiếm tu, tự nhiên cũng rõ ràng, chỉ là bây giờ bọn họ không có biện pháp tốt hơn.

Lại nghe kiếm tu kia nói tiếp: “Các ngươi đến bảng treo giải thưởng xem qua chưa? Vừa vặn U Vân chân nhân đem bảo kiếm của mình lấy ra treo giải thưởng, nếu các ngươi có đủ bản lĩnh, liền đi bóc giải thưởng của hắn đi. Thanh kiếm của hắn mới là kiếm tốt ngàn năm một thuở đó!” Hắn dừng một chút, tiếc hận nói, “Có điều dùng tu vi của hai người các ngươi, thật sự là…”

Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần liếc mắt nhìn nhau, cấp tốc cuốn sạp hàng lại chuẩn bị đi tới bảng treo thưởng.

“Ai!” Kiếm tu kia vội la lên, “Linh thú có còn bán hay không?”

“Bán!” “Không bán!” Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần gần như là đồng thời mở miệng. Hai người kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau một cái.

Nói bán tự nhiên là Trưởng Tôn Tử Quân, chỉ cần có thể bán Phì Tức đi, không cần tiền hắn cũng không để ý. Nói không bán lại là Dịch Hi Thần. Trước mắt vội vã bán nhất định bán không ra giá cao, chẳng bằng xem trước xem giải thưởng được treo kia đến tột cùng là cái gì, lại bàn bạc kỹ càng.

Phì Tức vỗ cánh đi theo phía sau hai người họ, tuy nói thoạt nhìn tròn vo, nhưng hành động lại linh hoạt ngoài ý muốn. Vừa nghe hai người còn có dự định bán nó, Phì Tức cúi đầu vọt một cái, trực tiếp chui vào túi càn khôn bên hông Dịch Hi Thần.

Dịch Hi Thần kinh ngạc nói: “Phì Tức này… Xem ra không bình thường!”

Miệng túi càn khôn buộc lại này, tự nhiên là có pháp lực, Phì Tức lại có thể ra vào như không có gì, có thể thấy được nó thực sự có chút bản lĩnh. Trước đó lúc nó còn ở trong trứng, cũng đã từng làm qua chuyện như vậy, chỉ là khi đó Dịch Hi Thần không ý thức được là nó tự mình ra vào, còn tưởng rằng là mình không buộc kỹ túi.

Đã như thế, Dịch Hi Thần càng quyết định chủ ý không thể đem nó bán tháo, tuyệt đối phải kiên nhẫn bán ra một cái giá cao!

Chuyện kinh doanh này từ trước đến giờ là Dịch Hi Thần định đoạt, tuy rằng Trưởng Tôn Tử Quân không thích Phì Tức, nhưng cũng không muốn tranh chấp với y, huống hồ giờ phút này bọn họ vội vã đi xem xem bảng treo giải thưởng kia có huyền cơ gì, cũng tạm thời gác việc này lại.

Bảng treo giải thưởng ở trung tâm Hà Lâm trấn, không bao lâu Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân liền chạy tới đó, chỉ thấy bốn phía người đến người đi, còn náo nhiệt hơn nhiều so với chợ. Không ngừng có người bóc thiếp trên bảng treo giải thưởng, cũng không ngừng có người treo thiếp của mình lên bảng.

Cái gọi là bảng treo giải thưởng, gần như là thứ mà mỗi một tiểu trấn tu chân đều có. Các tu sĩ treo yêu cầu của mình trên bảng, có khi là cầu một ít tiên tài đặc biệt, có khi là cầu một ít phương pháp tu luyện, có khi là cầu đạo lữ, có khi là cầu cao nhân báo thù rửa hận cho mình. Nói chung đủ loại nhu cầu đều có thể treo giải thưởng trên bảng, đồng thời đưa ra điều kiện phần thưởng, để tu sĩ có hứng thú tự mình bóc. Nói trắng ra là, cái này cũng là một loại giao dịch, chỉ là giao dịch chưa chắc là đồ vật thôi.

Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân nóng ruột mà chen vào trong đám người, lo lắng tờ thiếp mà kiếm tu kia nói đã bị người ta bóc đi. Nhưng mà bọn họ đến trước tấm bảng cực lớn, phát hiện thiếp của U Vân chân nhân rõ ràng treo ở đầu tiên.

Trưởng Tôn Tử Quân thậm chí còn không thấy rõ phía trên viết là nội dung gì, liền muốn vươn tay bóc xuống.

“Ai, vị đạo hữu này chậm đã!” Một tu sĩ bắt được tay Trưởng Tôn Tử Quân, “Cái thiếp này không thể nhận!”

Mỗi một bảng treo giải thưởng đều có người chuyên nhìn, để duy trì trật tự. Người treo thiếp phải cho tu sĩ xem bảng một ít phần thưởng. Ngăn cản bọn họ, chính là tu sĩ trông giữ bảng nơi này.

Trưởng Tôn Tử Quân nhíu mày.

Dịch Hi Thần nói: “Vì sao không thể? Chẳng lẽ thiếp này treo trên bảng chỉ là cho người ta xem thôi à?”

“Vật cũng không phải.” Tu sĩ kia nói, “Chỉ là cái thiếp này của U Vân chân nhân đã treo ba năm, trước sau không ai hoàn thành. Mới đầu liên tiếp có người bóc, lại không làm được nhiệm vụ, còn phải treo lên lần nữa. Thời gian lâu, liền có quy củ mới, thiếp này không cần bóc, sau khi hoàn thành tới tìm ta bỏ thiếp đi, U Vân chân nhân cũng sẽ dâng phần thưởng.”

Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân liếc mắt nhìn nhau.

Bóc thiếp, tự nhiên là lo lắng gặp người cạnh tranh cùng làm một cái nhiệm vụ gây nên tranh cãi. Dựa theo quy củ của bảng treo giải thưởng, nếu như bóc thiếp lại không làm được nhiệm vụ, thì phải bị phạt. Số lần nhiều, sẽ trở thành hắc danh khách trên bảng treo giải thưởng, từ đây không thể bóc thiếp cũng không thể treo thiếp. Cho nên phần lớn thời điểm mọi người đều là đối với tờ thiếp chắc chắn mới có thể bóc. Chỉ có điều nếu phần thưởng đặc biệt hấp dẫn, khó tránh khỏi sẽ có người cam nguyện mạo hiểm.

Nếu là bảo kiếm, khẳng định có không ít người tranh bể đầu đi cướp. Nhưng mà lấy bảo kiếm để đổi, nhiệm vụ tự nhiên cũng rất khó, cho nên chuyện bóc thiếp sai lầm liên tiếp phát sinh, mới dẫn đến thay đổi quy tắc.

Lúc này Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân mới bình tĩnh lại đi xem tờ thiếp kia.

Giải thưởng U Vân chân nhân treo vô cùng ngắn gọn, chỉ có một câu: người giết Thương Minh động chủ, lấy yêu đan, bần đạo nguyện dùng Thương Vân bảo kiếm đem tặng!

Sau khi Dịch Hi Thần xem xong sờ cằm rơi vào trong suy tư.

Cái tên U Vân chân nhân này, y từng nghe nói qua, là một vị kiếm tu có tiếng tăm không nhỏ ở tu chân giới, hơn nữa hắn không có môn phái, là một tán tu.

Tán tu trừ khi thiên tư cực cao, bằng không thường là tu vi không cao, dù sao thì có đại môn phái làm chỗ dựa, tu luyện có thể làm ít mà hiệu quả nhiều. Nhưng U Vân chân nhân này, chính là người có thiên tư cực cao. Hắn giống như Lục Tử Hào, đều là tam dương thể. Mà sở dĩ hắn có tiếng tăm ở tu chân giới, ngoại trừ tu vi của hắn, hắn còn có một cái thanh danh không quá sáng rọi —— hắn rất không câu nệ tiểu tiết, thường thường lui tới với yêu tu.

Người tu chân, đặc biệt là kiếm tu, từ trước đến giờ đều là không đội trời chung với ma tu, cùng yêu tu mặc dù không có như nước với lửa như vậy, nhưng cũng là phân biệt rõ ràng, không cùng lui tới. Bởi vì có không ít yêu tu là dựa vào việc hút tu vi người khác để tu luyện, mặc dù không phải mỗi một yêu tu đều như vậy, nhưng cũng không trở ngại việc yêu tu bị nhân sĩ chính phái coi là đê tiện. Rất nhiều kiếm tu cho dù giao hảo với yêu tu, cũng không dám báo với người khác, sợ làm hỏng thanh danh của chính mình. Mà U Vân chân nhân kia, chưa bao giờ băn khoăn như vậy.

Có điều đây có thể là chuyện lúc trước, hiện tại hắn lấy bảo kiếm của mình ra treo giải thưởng, muốn giết Thương Minh động chủ, chính là một yêu tu có bản thể là tuyết hổ!

Dịch Hi Thần nói: “Tu vi của chính U Vân chân nhân này đã vô cùng cao, lại dùng bảo kiếm treo giải thưởng. Có thể thấy được tuyết hổ tinh kia, tu vi còn ở trên hắn, dường như không dễ đối phó như vậy.”

Trưởng Tôn Tử Quân lại suy tư: “Tuyết hổ tinh… hình như ta từng cưỡi qua.”

Dịch Hi Thần: “…”

Hết chương 29

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.