Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 53




Đầu tháng 2 mùa xuân sắp đến, không khí cũng không ấm áp là mấy, tôi nhập viện, lâm vào hôn mê với tần suất rất cao. Mọi sự tới rồi cũng sẽ tới phải hay không?...

Sở Thần sắp xếp chuyện công ty ổn thoả giao chuyện quản lí lại cho anh trai là Sở Duệ lo liệu, liền ở bên giường bệnh trông tôi không rời.

"Anh có mệt lắm không?"

Lúc thanh tỉnh, tôi cuối cùng cũng hỏi anh.

"Không sao!" Mà anh thì vẫn tươi cười. Đầu tóc anh rối bời, tôi biết anh trừ bỏ lúc nhất định phải về công ty xử lý công việc, còn lại những lúc khác đều là ở bệnh viện trông tôi, lúc biết được việc này tôi đã mắng anh mấy câu rằng tôi không sao đâu, anh không nên vì tôi mà bỏ bê việc công ty nhưng trong lòng tôi cũng vì như vậy mà ấm áp biết bao.

Khoảng thời gian tôi thanh tỉnh không còn nhiều như trước nữa, lúc nào cũng ở trong trạng thái mơ màng không ổn định, tôi và anh nói chuyện với nhau không nhiều lắm, những lúc tôi cừ cơn hôn mê tỉnh lại sẽ ngốc nghếch cười với anh một cái cho anh an tâm thực lòng tôi lúc ấy rất mệt mỏi nhưng vì sợ anh lo lắng nên đành phải gắng gượng nặn ra một nụ cười.

Trong bệnh viện rất nhiều nữ y tá hâm mộ tôi nói rằng tôi thực có diễm phúc khi có được một người chồng hoàn mỹ, toàn tâm toàn ý che chở, bên cạnh tôi, chăm sóc cho tôi trong lúc bệnh ốm. Các cô ấy thường sẽ không nhịn được mà nói với tôi khi truyền dịch cho tôi bằng ánh mắt lấp lánh sao trời.

"chị Diệp,chồng chị đối với chị tốt như vậy, xem như cuộc đời này của chị không lãng phí rồi."

Nhưng tôi lại rất sợ những lời họ nói vì những lời đó sẽ làm cho tôi rời xa cuộc sống này trong hối tiếc vì anh, tôi cũng là phụ nữ cũng có những đố kị, tham lam riêng của mình.

Những lúc như vậy tôi sẽ cứng rắn mà trả lời khi không có anh bên cạnh với các cô ấy rằng.

"anh ấy không phải chồng tôi!"

Để làm gì hả? đương nhiên là để cho các cô ấy vỡ đi giấc mộng ấy, tôi muốn nhẫn tâm một lần làm cho người ta mộng tưởng hóa bọt biển trắng xóa.

Kể từ lần tôi nói như vậy, các nữ y tá không còn vo ve bên tai tôi về anh nữa mà chỉ thầm xuýt xoa tiếc thầm thay cho tôi. Tôi mặc kệ.

Ai cũng không biết, mỗi khi tôi tỉnh lại, sẽ có những loại cảm giác bất đồng, có khi đó là một loại hạnh phúc, có khi đó là một loại chua xót, còn có không cam lòng, bất đắc dĩ, khổ sở, cùng với hờ hững, đó là một cảm giác rất hững hờ của người sắp ly thế, thoát khỏi chật hẹp, đối với vạn trượng hồng trần nhẹ cười, hoàn toàn hờ hững...

OoOoOoO

Anh trai tôi do đã được bồi thường đầy đủ khoảng tham ô, lạm pháp của công ty nên chỉ bị giam 4 tháng thì được tự do, anh đã tìm được một công việc ổn định, tuy không kiếm được nhiều tiền như trước nhưng gia đình anh rất hạnh phúc, chị dâu tôi sinh em bé rồi là một bé trai đã 2 tháng, chị hay gửi ảnh cháu trai cho tôi xem, rất dễ thương, anh chị do ở Tây thành còn tôi ở Nam thành khoảng cách khá xa nên cũng không tiện thăm hỏi, nhưng từ khi biết tin tôi có bệnh anh trai và chị dâu liền sắp xếp công việc ổn thỏa bế cháu trai đến thăm tôi vượt một chặn đường dài đi xe 10 giờ liền, tôi lúc đó rất xúc động, anh trai từ khi được thả tôi vẫn chưa được gặp qua lần nào, tình thân quả là một sợi dây gắn kết chặt chẽ, khi gặp lại tôi anh trai liền ôm lấy tôi khóe mắt đỏ hoe, chị dâu bế cháu trai cũng nức nở khóc trùng hợp hôm đó vợ chồng Lâm Tuệ cũng đến, Lâm Tuệ đã mang thai đến tháng thứ 4 bụng cũng bắt đầu lớn lên.

"chị dâu, anh hai cả Lâm Tuệ nữa không được khóc, em sắp bị nước mắt của mọi người dìm chết rồi"

"nha đầu ngốc, không được nói như vậy, phải tịnh dưỡng cho tốt để còn bế tiểu Vệ" anh trai lau đi nước mắt lưng tròng nghiêm mặt với tôi, thấy vậy tôi liền cười haha mấy tiếng.

"Tiểu Hi, thời gian này phải ăn uống đầy đủ không được suy nghĩ nhiều biết chưa!" Chị dâu bế cháu trai đến gần tôi để cho tôi nhìn rõ mặt thằng bé.

"em biết rồi a, tiểu Vệ rất đáng yêu nha!" tôi khẽ chọc chọc vào má nó rất mềm.

Mọi người rời đi cũng chính là lúc tôi chìm vào hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.